ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 90: Huyết Án Thần Thụ

hoanglong04101995

Bạch Thường đang ngẩng đầu xem xét cái cây thì bỗng nhiên lão đạo sĩ bên cạnh cùng một đám người vây lấy hắn.

Lão đạo sĩ khom mình hành lễ nói lớn tiếng: "Lão đạo Hải Hoành, là đại biểu cho toàn thể chúng đạo ở Hải Vân vô cùng cảm kích. Đa tạ tráng sĩ đã ra tay tương trợ.".

Bạch Thường gãi gãi đầu, lòng nghĩ lão đạo sĩ này cũng thật là rắc rối. Bây giờ đã là niên đại gì rồi mà còn tráng sĩ này tráng sĩ nọ. Ông nhìn tôi xem tôi tráng ở cái chỗ nào đây?

"Nào nào, lão đạo trưởng không nên khách khí. Thật ra thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ các người giúp đó.".

"Tráng sĩ có gì phân phó, cứ việc nói.".

"Cái đó... À ờ... Tôi tới đây chủ yếu chỉ là muốn... Muốn xin một vài lá của cái cây này về, thế nào? Ông thấy có được không?".

Bạch Thường cảm thấy yêu cầu này của hắn quá là đơn giản. Không nghĩ đến lão đạo sĩ chợt đổi thái độ, dùng ngôn ngữ đe dọa nói: "Thì ra là ngươi cũng có ý định đối với Thần Thụ. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà mơ tưởng động đến một cái lá của Thần Thụ!".

Bạch Thường trợn tròn mắt. Đùa cái gì vậy, chặt cây của ngươi cũng không được, mà xin một cái lá cây cũng không được. Bộ cái cây này là con gái các ngươi hay sao mà không cho người ta đụng vào hả?

"Lão đạo trưởng. Tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi. Tôi không có chủ ý xấu gì cả. Tôi cần dùng lá cây này để cứu người...".

Bạch Thường giọng nói nhẹ nhàng, tha thiết như đang kể về một câu chuyện vô cùng đau lòng vậy. Nhưng lão đạo sĩ lại khoát tay nói: "Ngươi không cần nói cái gì hết, cho dù hôm nay ngươi có cắt thịt cứu mẹ đi chăng nữa thì cũng không lung lay được ta đâu.".

"Ây... Lão đạo trưởng. Ông thật sự nhất định phải như vậy sao?".

"Haizzzz.... Tiểu tử, không phải là ta không hiểu cho cậu. Nhưng thật ra ta làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu. Kể cả những người muốn chặt cây ban nãy, ta cũng vì muốn cứu mạng bọn chúng mà thôi.".

"Tôi nên hiểu lời của ông như thế nào đây?".

"Thật ra thì giống như cậu nói lúc nãy. Mấy chục năm trước ở cái cây này quả thật chết không ít người đâu.".

"Cái gì vậy? Lúc nãy là do tôi thuận miệng bịa chuyện thôi...".

"Haizzzz... Tiểu tử, cậu đi theo ta.".

Lão đạo sĩ thở dài, dẫn Bạch Thường vào một căn phòng yên tĩnh ở trong đạo quán, mặt đối mặt, bắt đầu kể về một câu chuyện xưa.

Chuyện là mấy chục năm trước, khoảng tầm 40 năm, những đạo sĩ trong đạo quán không may bị trúng kiếp nạn. Tất cả đều bị mang đi đấu tố, bị quy cho cái mác là yêu ma quỷ quái, mê hoặc lòng người.

Sau khi đám người bị bắt đi diễu hành thị chúng. Không biết từ đâu lại có lời đồn thổi là ở đạo quán trên núi có một cây cổ thụ. Nghe nói ít nhất cũng đã mấy trăm năm, cành lá rậm rạp tươi tốt, thân cây to đến mức bảy tám người ôm mới hết.

Hải Vân sở dĩ hương hỏa thịnh vượng cũng chính là nhờ cái cây này che chở. Đây là một cây đại thụ duy nhất từ thời phong kiến. Nếu muốn phá "Tứ Cựu", nhất định phải chặt cây cổ thụ này.

Chúng đạo sĩ hết sức khuyên can. Nói cái cây kia đã có niên đại lâu năm, sớm đã hình thành linh khí. Nếu như chặt đi chỉ sợ rằng sẽ mang đến tai ương.

Nghe đám đạo sĩ nói như thế thì họ càng muốn chặt hơn. Bởi vì Trung Quốc bấy giờ đang cải cách, không còn những quan niệm lạc hậu hay mê tính dị đoan nữa. Động vật còn không thành tinh được, vậy mà một cái cây lại còn muốn bay lên trời sao?

Lực lượng cách mạng quần chúng lúc đó vô cùng hùng hậu, chưa kể còn có người đứng lên dẫn đầu. Bọn họ tính lên núi chặt cây trước rồi sau đó mới san bằng Đạo Quán.

Thế nhưng lúc đó, có một người vừa leo lên trên cây chặt được hai cành thì bị trượt chân rớt từ trên cao xuống. Kết quả là té gãy chân, suốt đời bại liệt.

Sau đó có hai người khác tiến lên cưa thân cây thì bị cành cây rớt xuống đập vào đầu. Không cần đưa vào bệnh viện mà đưa thẳng vào nhà xác.

Sự việc lần này nhất thời tạo lên sóng to gió lớn. Thôn dân ở dưới núi xôn xao bàn tán ầm ĩ. Đều nói đây là vì chọc vào Thần Thụ cho nên phải rước lấy tai hoạ.

Nhưng đây là thời hiện đại, làm gì còn mấy chuyện mê tín nữa. Cho nên tất cả thế lực đều chỉ là cọp giấy, chứ đừng có nói tới một thân cây già.

Vì vậy địa phương nhanh chóng phái tới một đám người nữa cùng với một biểu ngữ. Thề nhất định phải chặt cái cây này trừ họa cho dân.

Nhưng cái cây này thật sự là có linh tính. Những người đi đốn cây, không phải là tiêu chảy thì cũng bị sốt, hoặc là tự nhiên mà ngất đi. Không ai có thể giải thích được những hiện tượng này. Rốt cuộc trôi qua cả một ngày mà không ai có thể tiến đến gần cái cây này được.

Lãnh đạo cấp trên vô cùng tức giận nói đây là cách mạng tinh thần. Cho dù ông trời có xuống chúng ta cũng phải đuổi đi, huống chi đây chỉ là một thân cây. Chẳng lẽ để nó trở thành chướng ngại trên con đường cách mạng văn hóa của chúng ta sao?

Ngày hôm sau, một đội quân nhân lên núi đẩy theo hai đại pháo.

Mắt thấy sự tình càng ngày càng lớn, đám đạo sĩ Hải Vân chỉ biết đau khổ cầu khẩn. Nhưng cũng không có tác dụng gì cả, vị lãnh đạo cấp trên ra lệnh một tiếng, hai ổ đại pháo đồng thời khai hỏa. Không khí tràn ngập khói súng, cái cây kia rốt cuộc đã bị bắn thủng một lỗ to.

Thoáng chốc bên trong Cổ Thụ vọt ra mấy luồng khí đen. Chớp mắt đã bay lên giữa không trung rồi biến mất.

Cuối cùng lực lượng nhân dân cũng chiếm được thế thượng phong. Một tiếng hoan hô rầm rĩ vang lên, mọi người ồ ạt xông tới. Phát hiện bên trong cổ thụ có một cái hốc ở giữa. Trong cái hốc có một ngôi miếu nhỏ được xây bằng gạch, hình như nó đang thờ phụng một tượng đất.

Lúc đó tất cả mọi người đều sợ ngây người, cổ thụ có hốc cây là chuyện rất bình thường. Nhưng bên trong lại còn có miếu nhỏ thờ tượng đất thì đây mới là chuyện quỷ dị.

Nhưng chuyện đáng sợ hơn là tượng đất kia vừa thấy mặt trời lập tức bị tan vỡ thành từng mãnh. Bột vôi tróc ra, bên trong lại là một cái thây khô mặc đạo bào.

Lão đạo sĩ nói đến đây mới dừng lại.

Bạch Thường cũng nghe được chút đầu mối. Trong nháy mắt hắn liền nhớ ra, có một đêm hắn cùng Khâu Tiểu Điệp lên Tùng Phong Sơn, gặp phải một đám Hoàng Bì Tử đang lạy miếu, cái đám mà chuyên gia câu hồn những người đi viếng. Còn nhớ hôm đó hắn đã dùng một tấm Độ Hóa Phù để thiêu hủy thây khô.

Nhưng bỗng nhiên lão đạo sĩ nhắm mắt, lắc đầu thở dài, Bạch Thường không nhịn được hỏi: "Lão đạo trưởng, sau đó thì thế nào?".

Lão đạo sĩ thở dài, rung đùi đắc ý. Bạch Thường tò mò đến độ muốn giơ chân đạp cho lão một cái. Lúc này lão mới từ từ nói: "Chuyện về sau có rất ít người biết. Bởi vì lúc ấy những người tham dự chặt cây cùng chúng đạo của Hải Vân, tất cả đều chết ở trên núi. Lúc người ta phát hiện ra thì toàn bộ đều bị thất khiếu chảy máu đến chết, nhìn như cái xác khô. Chỉ có một người may mắn sống sót chạy ra ngoài.".

Lão nói tới đây, cả người không ngừng run rẩy đứng lên.

"Lão đạo trưởng, người may mắn sống sót đó chính là ông phải không?"

"Haizzzz... Cậu nói không sai. Người may mắn sống sót đó chính là ta. Bởi ta vốn sinh ra đã nhát gan, lúc vừa thấy thây khô đó liền lặng lẽ bỏ chạy. Không nghĩ tới, Hải Vân lớn như vậy mà lúc đó chỉ còn lại một mình ta...".

Lão đạo sĩ đôi mắt ngấn lệ, chậm rãi kể.

Theo như lời lão nói thì từ sau sự kiện phát sinh năm đó, toàn bộ ngọn núi đều trở thành khu vực cấm. Trong vòng mấy năm, nơi đây trở thành ổ của cái đám chuột và rắn. Cho nên thường xuyên có người gặp phải hiện tượng quỷ đả tường hay rắn lạy miếu là như vậy.

Sau đó có một ngày, trong thiên hạ tự nhiên xuất hiện một cao nhân. Người đó triệu tập toàn bộ thôn dân phụ cận lại, đem tòa miếu nhỏ cùng với cái thây khô dời đến mãnh đất hoang sau núi, lại dùng pháp thuật để trấn áp lại.

Hải Vân mới từ từ bình yên trở lại. Kể từ đó về sau, cũng không phát sinh chuyện gì to lớn nữa.

Cho nên phía sau núi cũng trở thành một cái cấm địa. Thôn dân chung quanh không ai dám bén mảng tới đây. Vì vậy nơi này càng ngày càng hoang vu.

"Nhưng mà hai năm gần đây, tình huống đã có chút thay đổi...".

Lão đạo sĩ chậm rãi nói, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info