ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 89: Thư Ký Hoàng Phiến

hoanglong04101995

Nghe được giọng nói vang lên, người đàn ông đầu trọc lập tức dừng bước lại.

"Ông... Ông chủ Bạch! Tại sao lại là cậu...".

Mới vừa rồi tên đầu trọc còn như một hung thần ác sát. Vậy mà giờ lại hiền như con mèo con, ngoài cười nhưng trong không cười nổi.

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu. Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc sơ mi màu trắng, quần jean, hai tay đút túi quần chậm rãi đi tới.

Đám người đứng vây quanh sững sờ nhìn hắn. Hắn bước tới đâu thì đám người tự động dạt ra nhường đường tới đó.

"À trùng hợp thôi. Tôi đến là để thắp nhang cho cây thần này. Vô tình nghe được là ông đây tính chặt cây?!! Sao? Không lẽ là ông muốn đối địch với tôi?".

Bạch Thường đi tới cây cổ thụ, xoay người lại đứng chắn trước mặt lão đạo sĩ.

"Ây, đúng là trùng hợp mà. Có điều đây là mệnh lệnh của cấp trên. Chúng tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương, làm xong việc mới được trả tiền. Ông chủ Bạch, mong cậu đừng làm khó chúng tôi mà...".

Người đàn ông đầu trọc vẻ mặt gượng gạo nói.

Bạch Thường khẽ mỉm cười: " Được rồi, tôi không làm khó mấy người nữa. Ông cứ chặt đi. Nhưng mà tôi có mấy điều muốn nói với ông, hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn lấy một vài cái lá trên cái cây này để giải quyết vấn đề của ông. Nếu như ông chặt cái cây này đi, chỉ sợ.... Haizzzz, Chỉ sợ sau này ông cũng không cần tới chỗ của tôi nữa.".

Người đàn ông đầu trọc gãi gãi đầu, nói: "Vậy... Vậy ông chủ Bạch cứ lấy thứ cậu muốn trước đi. Sau đó tôi mới bắt đầu chặt cây. Cậu thấy vậy có được hay không?".

"Tôi nhổ vào mặt con mẹ nhà ông. Đồ không biết xấu hổ. Tôi nói chuyện lịch sự nãy giờ mà ông không hiểu hả??? Ông không biết đây là cái gì sao? Đây là cổ thụ ngàn năm. Có thấy cái bảng hiệu treo trước mặt không? Là do Viện Bảo Vệ Thực Vật Quốc Gia ban tặng đó. Vậy mà ông cũng dám chặt sao? Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám động vào cái cây này, hậu quả ông tự mình mà gánh lấy".

"Chuyện này...".

Người đàn ông đầu trọc mặt chảy đầy mồ hôi, không dám lên tiếng nữa.

Hắn là người phụ trách đội ngũ xây dựng công trình này, cũng là người dẫn đầu cho hành động ngày hôm nay. Nhưng trong mắt Bạch Thường thì hắn chỉ là một "Bệnh nhân".

Người đàn ông đầu trọc này họ Vi. Bởi vì thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn chơi đủ kiểu nên tự lấy cho mình cái biệt danh là Vi Đại Bảo. Ý là mình còn bá đạo hơn cả Vi Tiểu Bảo ở trong truyện của Kim Dung.

Nhưng ông trời luôn luôn có mắt, làm chuyện xấu ắt sẽ gặp báo ứng. Vi Đại Bảo cũng không ngoại lệ. Hắn gặp phải căn bệnh mà hắn không bao giờ dám mở miệng kể.

Giống như lời Bạch Thường nói, tiểu huynh đệ của hắn gần đây chỉ biết cắm đầu xuống đất, không đứng lên được nữa.

Vì vậy, hắn đi khắp nơi cầu thầy trị bệnh, nhưng tất cả đều không hiệu quả. Cuối cùng được người khác giới thiệu đến quán cơm họ Bạch, vừa uống vào một chén canh là đã có chuyển biến tốt.

Nhưng theo quy củ của Bạch Quán, mỗi tháng chỉ có thể uống một lần, phải uống liên tục ba tháng thì mới có thể khỏi hẳn. Vi Đại Bảo bây giờ đã uống hai tháng, cảm thấy mọi thứ đã tốt hơn hẳn. Vì vậy lúc này hắn cũng không muốn đắc tội với Bạch Thường làm gì. Nếu không, bệnh cũ tái phát thì có mà chết.

Nhưng ở đây nhiều người như vậy, hắn cũng không muốn mất mặt. Hắn không muốn đắc tội với Bạch Thường, càng không muốn Bạch Thường bóc mẽ mình trước mặt mọi người. Cho nên bây giờ hắn không biết phải làm sao mới ổn thỏa mọi chuyện.

Thấy Vi Đại Bảo lộ vẻ sợ sệt, lão đạo sĩ nở một nụ cười vui mừng, vỗ vỗ bả vai của Bạch Thường nói: "Tiểu tử, một người biết bênh vực lẽ phải, không sợ cường quyền như cậu, bây giờ thật là hiếm. Lão đạo ta hôm nay nhất định phải cảm ơn cậu rồi.".

Bạch Thường nhe răng cười: "Nào nào, lão đạo sĩ đây không cần phải cám ơn tôi. Nếu như hắn dám chặt cây, tôi sẽ cho hắn tàn phế suốt đời luôn.".

Mọi người chung quanh bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Cái tên Vi Đại Bảo này lúc nào cũng ngang ngược vô lý. Hôm nay lại sợ hãi trước một thanh niên trẻ tuổi như vậy. Còn luôn miệng gọi người kia là "Ông chủ Bạch" nữa chứ.

Không biết "Ông chủ Bạch" này rốt cuộc lai lịch như thế nào đây?

Tên thư ký ở bên cạnh quan sát nửa ngày, cũng âm thầm suy đoán thân phận thật sự của Bạch Thường. Bỗng nhiên mở miệng nói: "Ông chủ Bạch? Chẳng lẽ cậu chính là ông chủ của quán cơm họ Bạch, là ân nhân cứu mạng công tử nhà tôi?".

Bạch Thường quay sang nhìn hắn, gãi gãi mũi nói: "Đúng vậy, tiệm cơm đó là của tôi. Ông làm sao mà biết tôi?".

Người kia vội vàng tiến lên kéo cánh tay của Bạch Thường, cười rạng rỡ nói: "Ô kìa! Thật sự là ông chủ Bạch sao. Nhờ có ông chủ Bạch đây ra tay cứu giúp mà công tử nhà tôi mới tai qua nạn khỏi. Ngài quả nhiên là cao nhân mà.".

"Chờ đã chờ đã, công tử nhà các người là ai vậy?".

"Là đại công tử của tập đoàn Thiệu thị, Thiệu Vô Ưu đó.".

"À à..."

Bạch Thường bừng tỉnh đại ngộ, lòng thầm nghĩ trái đất quả nhiên là tròn mà .

"Nói như vậy, việc các ngươi tới chặt cái cây này cũng là ý của công tử nhà các ngươi?".

"À không không không. Chuyện này không có liên quan gì với công tử nhà tôi cả. Đây là ý của chủ tịch hội đồng quản trị. Cho nên, ông chủ Bạch à, cậu xem, chúng ta đều không phải là người ngoài. Chuyện ngày hôm nay, cậu cứ nhắm mắt làm ngơ có được không? Đúng rồi, tôi họ Hoàng, kêu là Hoàng Phiên. Sau này xin ông chủ Bạch chỉ giáo nhiều hơn.".

Bạch Thường trợn mắt há mồm: "Ông gọi là cái gì, là phim con heo hả?".

"Hoàng Phiên, là Hoàng Phiên, nghĩa là phong độ nhanh nhẹn, chứ không phải là phim con heo.".

"À à, ok ok, tôi hiểu rồi, tại phát âm nó nghe na ná nhau á.".

Bạch Thường không còn gì để nói. Trong lòng thầm chửi cái tên Thiệu Vô Ưu đó đã mắc mệt lắm rồi. Giờ lại lòi ra thêm cái tên thư ký này nữa chứ.

"E hèm! Thư ký Hoàng, tôi có điều này muốn nói với ông. Tôi không cần biết vì lí do gì mà ông phải chặt cây. Nhưng cái cây này rất là linh. Nếu hôm nay các người chặt nó xuống chắc chắn sau này sẽ gặp báo ứng. Với lại các người suy nghĩ lại xem, mai là ngày gì?".

"Dạ ngày mai... Ngày mai là ngày công tử nhà tôi đính hôn.".

"Đúng vậy, ngày mai là ngày Thiệu Công Tử đính hôn. Hôm nay các người lại tới đây chặt Thần Thụ. Đây thật sự không phải là chuyện may mắn đâu.".

"Ây... Lời của ông chủ Bạch quả nhiên là có chút đạo lý.".

Bạch Thường vỗ đùi: "Đâu chỉ có chút đạo lý mà nó chính là đạo lý đó. Hay là như vậy đi. Ông nghe lời tôi, dẫn toàn bộ người của ông về trước. Sau đó tìm chủ tịch hội đồng quản trị kia, thuật lại toàn bộ lời tôi nói nãy giờ cho hắn biết. Ngoài ra, tôi cũng không phải đồn thổi gì đâu. Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghe nói là trước đây đã từng có người muốn chặt cái cây này sao? Kết quả là toàn bộ người tham gia vào vụ đó đều lăn đùng chết tại chỗ không một lí do. Ông không sợ mình sẽ bị như vậy sao?".

Thư ký Hoàng nghe vậy thì sửng sốt: "Cái này... Tôi... Tôi chưa nghe qua chuyện này bao giờ cả.".

"Thế mới nói. Bây giờ các người quay đầu còn chưa muộn đâu. Tôi hoàn toàn vì tính mạng của các người đó. Mặc dù có câu, "của đi thay người", nhưng muốn kiếm được tiền thì cũng phải còn cái mạng mới kiếm được chứ, đúng không?".

Thư ký Hoàng bị lời nói này làm cho rung động, gật đầu nói: "Như vậy đi. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch hội đồng quản trị để xin phép một chút.".

Bạch Thường kéo hắn lại: "Không được, không kịp nữa rồi. Ông xem, bây giờ Thần Thụ đang nổi giận đó.".

Hắn lặng lẽ gọi ra mấy tên tiểu quỷ, trực tiếp chui lên cổ thụ. Chỉ thoáng chốc, xung quanh đã nổi lên từng cơn gió lạnh, toàn bộ cành lá cổ thụ run bần bật. Trong thân cây còn phát ra những tiếng gầm thét, nghe vô cùng quái dị.

Hơn nữa mới vừa rồi còn là trời xanh mây trắng, thoáng một cái đã âm u tịch mịch.

Thư ký Hoàng bị dọa sợ đến choáng váng, vội vàng nói: "Dạ dạ dạ, tôi biết rồi, tôi biết rồi. Tôi lập tức dẫn người về liền đây, ông chủ Bạch. À không đúng, phải là Bạch đại sư, đa tạ ngài hôm nay đã cứu mạng. Sau này Hoàng Phiên tôi nhất định sẽ tới hậu tạ.".

"Thôi thôi bỏ đi, tôi không cần đâu. Nhưng nếu như ông có đĩa phim con heo nào hay hay một tí thì... He he, tôi cũng không có ngại đâu.".

Thư ký Hoàng hốt hoảng đến mức cũng không còn để ý Bạch Thường đang nói cái gì, lập tức dẫn theo đám người kia bỏ chạy.

Bạch Thường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cũng may là bọn này chỉ số thông minh thấp, bị mình hù có tí xíu đã cong chân bỏ chạy.

Hắn lặng lẽ niệm khẩu quyết, đang muốn thu hồi lại đám tiểu quỷ vừa thả ra thì lại có chuyện quỷ dị xảy ra.

Đám tiểu quỷ kia đã bỏ chạy hết.

Cho dù hắn có bấm pháp quyết như thế nào cũng không thể triệu hồi lại được.

Cùng lúc đó, bầu trời ở trên cổ thụ vẫn còn u ám. Trong khi trời đang là tháng tám, vậy mà lại có cơn gió lạnh thổi qua.

"Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy được?".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com