ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 85: Một Phát Thăng Thiên

hoanglong04101995

Một tiếng súng vang lên, một dòng máu đỏ phun ra.

Khẩu súng này vô cùng uy lực. Lão cương thi trúng một phát vào ngực, gào lên đau đớn, bị bắn bay thẳng ra ngoài.

Bạch Thường biết cứu binh của mình đã tới, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng có hai người đang đứng.

Một nam một nữ, một già một trẻ.

Một là Hà Vũ Thần, người còn lại chính là lão Quách què.

Lão Quách trong tay đang cầm một khẩu súng săn, họng súng vẫn còn bốc khói trắng nghi ngút. Mùi thuốc súng gay mũi bay tràn ngập trong không khí.

Hà Vũ Thần đứng ở bên cạnh, mặt đầy đắc ý nhìn Bạch Thường.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm.

"Lão Quách. Ông tới thật đúng lúc. Tôi biết chắc chắn ông sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng mà.".

Không sai. Mới vừa rồi Bạch Thường với Hà Vũ Thần xì xào to nhỏ. Mục đích là để cho nàng chạy vào trong thành, tìm lão Quách tới giúp đỡ.

Hắn biết lão già này thâm tàng bất lộ, mưu mô xảo huyệt. Chờ đợi cả nửa ngày, quả nhiên vào thời khắc mấu chốt lão cũng xuất hiện.

"Nhanh.... Nhanh ngăn hắn lại....".

Mã Dao Quang ngã xuống mặt đất, lấy tay che ngực. Một tia máu bắn ra từ kẽ ngón tay.

Vừa rồi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng vẫn bị móng vuốt của lão cương thi đâm trúng. Nếu như không phải là Bạch Thường kịp thời kéo nàng ra, sợ rằng bây giờ hậu quả khó mà tưởng tượng được.

"Ngốc ạ! Cô nhảy vào đây làm gì?".

Bạch Thường vội vàng đỡ nàng dậy. Ngẩng đầu nhìn lại, mắt thấy lão cương thi kia thì nằm sải lai trên mặt đất, không một chút động đậy. Còn cái tên Âm Thập Cửu thì chẳng biết đã chạy đi đâu mất. Chung quanh hoàn toàn trống rỗng. Chỉ còn sót lại một làn sương đen nhàn nhạt lượn lờ. Mọi thứ dần dần trở về như hiện trạng vốn có của nó.

"Cô thế nào rồi? Vết thương có nặng lắm không?".

Bạch Thường cúi đầu hỏi, Mã Dao Quang lắc đầu, chật vật đứng lên nói: "Tôi không sao. Tại mới vừa rồi tên Âm Thập Cửu cố tình dùng lão cương thi kia để chắn tầm nhìn của anh. Nhân lúc anh không để ý, hắn tính lẻn ra đằng sau đánh lén anh, cho nên tôi....".

"Mã tỷ tỷ. Không cần nói nữa, để tôi giúp tỷ kiểm tra vết thương nhé.".

Hà Vũ Thần đi tới, kéo cánh tay của Mã Dao Quang, hai con mắt nhất thời trợn to.

"Woaaa.... Mã tỷ tỷ, tỷ là cup D sao?".

Cái áo của Mã Dao Quang bị xé toạc một đường ngay trước ngực, để lộ ra hai quả núi trắng như tuyết. Nàng nghe thấy vậy, mặt ửng đỏ cả lên, lật đật che lại áo: "Này! Cô nói bậy bạ cái gì vậy?!! Tôi không sao cả. Chỉ đáng tiếc là lần này lại để cho Âm Thập Cửu chạy mất.".

Lão Quách sau khi cầm súng săn, dò xét xung quanh một vòng. Lúc này mới quay lại, trong tay còn kéo theo cái xác của lão cương thi kia, nhìn Bạch Thường nói: "Cậu nói Âm Thập Cửu, chính là tên gia hỏa của Âm Sơn Môn có phải không?".

Bạch Thường gật đầu: "Không sai, tên đó quả thật rất khó đối phó đó. Nếu không tôi cũng sẽ không nửa đêm kinh động đến lão nhân gia người đâu. Mới vừa rồi nguy hiểm quá, đa tạ lão đã giúp đỡ.".

"Này này. Nói lời khách khí làm gì?!! Bắt người phạm tội là trách nhiệm của mỗi công dân mà. Nhưng đây có phải là tên cương thi mà cậu nói là chưa luyện thành Cửu Âm Thiên Sát không? Ái chà, mới vừa rồi nó bị Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn của ta đánh trúng. Chắc chắn sau này sẽ không bao giờ có cơ hội hại người nữa rồi.".

Lão Quách vừa nói vừa buông tên cương thi ra. Chỉ thấy ngực của lão cương thi bị thủng một cái lỗ to, khói đen bốc lên nghi ngút. Cả hàm răng cắn chặt, con mắt trợn trừng kinh khủng, cả người co quắp.

"Này! Nó bị mắc động kinh hả?" Hà Vũ Thần suy đoán.

"Động kinh cái em gái nhà ngươi đó. Cương thi sống được là dựa vào oán khí tích tụ ở trong lồng ngực. Ngươi xem thân thể nó bị đánh toác ra thế kia thì làm gì còn oán khí nữa. Một chút xíu nữa nó sẽ hoàn toàn biến thành một cái xác khô thôi.".

Bạch Thường quay đầu hỏi lão Quách: "Nhưng mà tôi cũng có chút ngạc nhiên đó. Rốt cuộc đây là súng gì vậy? Lão cương thi kia trâu bò như thế, vậy mà lại bị một phát súng bắn chết. Súng này uy lực lớn vậy sao?".

Quách què cười ha hả: "Ầy tiểu tử à! Cậu nghĩ tôi là ai cơ chứ? Đây là súng săn đặc chế của tôi đó. Chỉ có điều là bấy lâu nay tôi vẫn cất giữ nó ở trong tiệm, chưa có dịp được sử dụng lại thôi. Còn tại sao nó lại có uy lực lớn như vậy, thì ta cũng bật mí cho cậu một chút. Bên trong từng viên đạn ta đã thêm vào nitrat đỏ, bột phốt-pho, hầu gà, máu chó mực. Cộng thêm phù chú Mao Sơn chính tông, loại chuyên dùng để đối phó với cương thi, quỷ quái. Không cần biết nó là cái giống ôn gì, bảo đảm một phát thăng thiên, ông bà vẫy gọi.".

Lão cương thi bấy giờ chỉ nằm im bất động, Bạch Thường nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Nói thế nào đi chăng nữa thì hôm nay Âm Thập Cửu cũng đã phải chịu thiệt hại rất lớn đó. Nào là mất đi ngũ đại minh tướng, rồi ngay cả Cửu Âm Thiên Sát khổ công tu luyện bấy lâu nay, bây giờ cũng hoàn toàn phế bỏ.".

Hà Vũ Thần ngắt lời: "Nhưng mà dù sao thi nơi đây cũng là hoang sơn dã lĩnh, chúng ta không thể để nó nằm ở đây như vậy được. Hay là chúng ta đem chôn nó đi?".

Lão Quách lắc đầu nói: "Không được, chôn nó ở đây? Chẳng lẽ ngươi muốn nó tiếp tục hấp thu âm khí, sống dậy hại người à?".

Lão Quách vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một cái bình, đổ một ít bột lên trên người của lão cương thi. Bột kia gặp không khí, trong nháy mắt đã bốc cháy rừng rực.

Một mùi khét lẹt bay lên, mọi người lui xa về phía sau mấy bước, nhìn lão cương thi bị ngọn lửa từ từ thiêu thành tro bụi.

Bạch Thường lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: "Không tin được là lão nhân gia người lại mang theo món đồ chơi hủy diệt như vậy đó. Ở nhà lão còn tàng trữ rất nhiều phải không?".

"Tiểu tử! Ngươi đừng có vội đắc ý. Ta nói cho các ngươi biết, đám con nít các người mới hồi nãy bị Âm Thập Cưu thả Âm. Hiện tại Âm Dương Nhị Khí trong cơ thể đang mất cân bằng. Nếu như không nhanh chóng giải trừ, đến lúc đó Âm Khí công tâm, chỉ sợ sẽ gặp nhiều phiền toái đó.".

Lão Quách liếc mắt nhìn cái vật đang nằm ở trong tay Bạch Thường, cười khà khà: "Vừa rồi các ngươi nói chuyện, ta đã nghe được. Không ngờ tiểu tử ngươi còn lấy được cả bảo bối của Âm Sơn Môn, Phệ Hồn kiếm. Tốt lắm, tốt lắm. Quả nhiên là vận khí tốt mà. Nhưng mà vật này để trên người ngươi không có ổn đâu. Dân gian có câu thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Chi bằng ngươi để vật này ở chỗ của ta đi, ta sẽ thay ngươi bảo quản.".

Bạch Thường rụt tay lại: "Thôi đi, lão thèm thì nói đại ra đi. Tôi nói cho lão biết, vật này bây giờ là tôi dùng để đối phó Âm Thập Cửu. Còn nếu như lão muốn thì cũng được thôi, sau này Âm Thập Cửu sẽ giao cho lão xử lý.".

"Ai da.... Nếu đã như vậy, hay là thế này đi, tên kia sau này thời thời khắc khắc sẽ luôn rình mò thanh kiếm này, ta cũng không muốn tự gây phiền toái cho mình. Ngươi giữ vẫn là tốt nhất. Ngoài ra, lần này ta lại giúp ngươi một lần. Lần sau có thứ tốt, đừng quên ta là được rồi, ha ha.".

Một trận đánh kinh tâm động phách, tới đây coi như là kết thúc. Phe của Bạch Thường có thể tạm coi như là thắng. Nhưng thắng không trọn vẹn. Mặc dù tiêu diệt được một đám thủ hạ của Âm Thập Cửu, nhưng vẫn để cho Âm Thập Cửu chạy thoát. Bạch Thường trong lòng vẫn có chút bất an.

Tên kia sau này nhất định sẽ hận mình đến thấu xương. Hơn nữa pháp bảo của Âm Sơn Môn nằm trong tay mình, xem ra thù đã sâu nay còn sâu hơn.

Mã Dao Quang nhíu chặt chân mày, thầm thở dài. Nàng vừa rồi đại chiến với Tướng Hồn, công lực hao tổn không ít. Lại chịu thêm một vuốt của lão cương thi. Bây giờ áp lực trong cơ thể mới được giải tỏa, không đứng vững được nữa, lung lay ngã xuống đất.

"Này này, cô làm sao vậy?".

Bạch Thường vội vàng đỡ lấy nàng, Mã Dao Quang miễn cưỡng mở mắt, chỉ nói được một câu "Đưa tôi về nhà". Sau đó, mí mắt của nàng dần dần nặng trĩu, từ từ lâm vào trạng thái vô tri vô giác.

Bạch Thường gãi gãi đầu. Lần này đúng là phiền toái mà, hắn và Mã Dao Quang, còn có Hà Vũ Thần, đều bị Âm Thập Cửu ám toán, âm khí nhập thể. Theo như lời của lão Quách nói, thì hậu quả có vẻ rất nghiêm trọng.

Phải làm sao để giải trừ âm khí đây?

Hắn gãi gãi mũi, xem ra chỉ có thể dùng biện pháp "Đó" mà thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info