ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 79: Tướng Hồn Xuất Thế

hoanglong04101995

Thả Âm là cái gì?

Ở Âm Dương giới, phàm là người tu luyện Quỷ thuật, trong cơ thể nhất định sẽ ứ đọng một lượng lớn âm khí.

Nếu âm khí bên trong cơ thể quá lớn, thì phải lập tức tiến hành thả Âm.

Bằng không sẽ xuất hiện những tác dụng phụ không mong muốn, thậm chí nó có thể biến người đó thành nửa người nửa quỷ.

Nói một cách đơn giản, chính là đem âm khí trong cơ thể giải tỏa ra bên ngoài.

Đối tượng thả Âm có thể là cây cối, có thể là động vật, cũng có thể là con người.

Tóm lại, tất cả những thứ có sinh mệnh đều có thể dùng để thả Âm.

Vậy những hiện tượng quái dị mà Bạch Thường thấy ban nãy, như là cây cối chung quanh đang xanh tươi bỗng nhiên khô héo, động vật thì đột ngột lăn ra chết, tất cả đều là do Âm Thập Cửu gây ra.

Có thể nói, Thả Âm đối với Âm Sơn Môn là chuyện hoàn toàn bình thường.

Nhưng trong lúc thả Âm, năng lượng trong cơ thể sẽ bị mất đi dẫn đến công lực bị hao tổn, cho nên tu vi của Âm Thập Cửu ước chừng bây giờ chỉ còn lại phân nửa.

"Âm Thập Cửu, ngươi ngàn vạn lần không nên khinh suất như vậy, bây giờ đạo hạnh của ngươi đã tản đi một nửa, ít nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể khôi phục lại được, còn bây giờ thì ngươi chờ chết đi.".

Mã Dao Quang khẽ vuốt vuốt ngón tay, cười khẩy, Khu Ma Long Giới bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Âm Thập Cửu đứng đó, cả người trên dưới cũng tản ra một cổ tử khí, ma ảnh khổng lồ đằng sau lưng càng ngày càng hiện rõ.

"Không sai, không hổ là thiện hạ đệ nhất khu ma gia tộc, hiểu biết cũng không ít.".

Âm Thập Cửu cười tà, ánh mắt liếc sơ qua bọn Bạch Thường, từ từ nói: "Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Chẳng lẽ ngươi không biết, Tướng Hồn của đệ tử Âm Sơn sẽ không bị thả Âm ảnh hưởng sao?".

Lời của hắn vừa dứt, một làn sương đen từ trên đỉnh đầu của hắn tuôn ra, thoáng một cái, bóng đen phía sau hắn gầm thét lên, dần dần hiện ra Bản Tướng.

Tướng Hồn của hắn chính là một vị tướng quân, giáp đen, mũ đen, mặt đen, trên người bao phủ một tầng sát khí vô cùng dày đặc, ngay cả khuôn mặt cũng bị một làn sương mù màu đen che phủ, duy chỉ có đôi mắt là hai ngọn lửa màu xanh lá đang cháy phừng phực, giống như là một ngọn lửa tới từ địa ngục.

Trong tay của hắn đang cầm một cây Lưu Tinh Chùy, đứng ở phía sau lưng Âm Thập Cửu, thân hình cao lớn khiến cho người đối diện có cảm giác bị áp bách mãnh liệt, giống hệt như là một Tôn Ma Thần tới từ địa ngục.

"Thì ra đây chính là Tướng Hồn, nhìn cũng thú vị đó.".

Bạch Thường một tay cầm dao bầu Đồ Ma, một tay gãi gãi mũi nói: "Nhưng mà cũng chả có tác dụng gì đâu, bởi vì tối hôm nay, Âm Sơn Môn chắc chắn phải bị xóa sổ."

Hà Vũ Thần cũng kêu lên: "Không sai, sau này Trát Thải Môn trong Âm Dương Bát Môn sẽ đứng thứ năm, Ngũ Tạng Môn sẽ đứng thứ sáu, còn Âm Sơn môn cùng lắm chỉ có thể đứng thứ bảy thôi."

"Thôi đi cô! Nếu như Âm Sơn Môn bị diệt thì làm gì còn ai để mà xếp vị trí thứ bảy nữa.".

"Ờ ờ ờ cũng đúng... Cũng đúng, vậy chúng ta sau này phải đổi tên thành Âm Dương Thất Môn rồi. Nhưng mà tôi cảm thấy cái tên Âm Dương Bát Môn nghe vẫn êm tai hơn đó...".

Nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Mã Dao Quang liền nhíu mày nói: "Này! Chớ có khinh địch, Tướng Hồn của Âm Sơn Môn không dễ xơi đâu.".

Ba người đứng thành hình bán nguyệt, Bạch Thường giơ dao bầu, Hà Vũ Thần nắm cây kéo, Khu Ma Long Giới trên tay Mã Dao Quang thì lóe lên Hồng Mang. Cả đám từ từ vây kín Âm Thập Cửu.

"Hừ, đám nít ranh hôi sữa. Ta chỉ muốn nói là các ngươi đã suy nghĩ quá nhiều đó.".

Âm Thập Cửu bỗng nhiên nở nụ cười quái dị. Tay bắt một cái ấn quyết cổ quái. Một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, đột nhiên quát to một tiếng: "Bát Hoang Lục Hợp, Cửu U Minh Phủ, Tru Hồn Diệt Phách, theo ta chỉ lệnh, phụng Âm Sơn lão tổ, Tướng Hồn, xuất!"

Ngay sau đó, Tướng Hồn mặt đen gào lên một tiếng quái dị. Thân hình như một chiếc xe tăng ầm ầm xông tới, vung Lưu Tinh Chùy lên cùng với sát khí mãnh liệt đổ ập về phía ba người.

Thú vị lắm! Đây là lần đầu tiên Bạch Thường nhìn thấy Tướng Hồn của Âm Sơn Môn. Nhất định đây chính là một vị tướng quân anh dũng thời cổ đại. Không biết Âm Thập Cửu lấy ở đâu ra một hồn phách kinh khủng như vậy, lại còn có thể nuôi đến trình độ này!

"Tới đúng lúc lắm!"

Bạch Thường vung dao bầu Đồ Ma lên, đem toàn bộ công lực của bản thân tụ lại, chuẩn bị chống đỡ một chùy đang giáng xuống.

Hà Vũ Thần cũng nắm cây kéo, ở bên cạnh hiệp trợ cho Bạch Thường. Mã Dao Quang thì xông về phía Âm Thập Cửu. Ánh sáng đỏ trên đầu ngón tay chợt lóe, hung hăng đâm về phía hắn.

Bắt giặc phải bắt vua trước. Chỉ cần nhân lúc công lực của Âm Thập Cửu đã bị tiêu hao một nửa thì có thể dễ dàng giết được hắn. Lúc đó cho dù Tướng Hồn có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì cũng vô dụng mà thôi.

Ba người phối hợp nhuần nhuyễn với nhau. Mắt thấy Lưu Tinh Chùy sắp đập đến, Bạch Thường vung dao bầu lên đỡ.

Bỗng nhiên, có một nguồn năng lượng từ trong thân thể dâng lên giống như là ngàn mũi kim đâm vào. Bạch Thường cảm thấy tay chân bất chợt bị tê dại đi, trong nháy mắt năng lượng đã mất đi một nửa.

Hà Vũ Thần ở kế bên, sắc mặt cũng rất khó coi. Hai người, một con dao bầu, một cây kéo, cùng nhau bổ tới nhưng không có một chút sức lực nào cả, lập tức bị Lưu Tinh Chùy đánh trúng.

Một tiếng nổ vang lên, cả hai giống như bị xe tải hạng nặng đụng trúng. Thân hình văng ra xa hơn mười mét. Sau khi rơi xuống đất, đồng thời thổ huyết.

Lục phủ ngũ tạng như đảo lộn tùng phèo, cảm giác vô cùng khó chịu. Bạch Thường cắn răng, xoay mình bò dậy. Nhưng cả người không một chút sức lực, lại té ầm xuống.

Tướng Hồn uy phong lẫm liệt đứng tại chỗ nhìn hai người. Còn về phần Mã Dao Quang thì đang bị Âm Thập Cửu bóp cổ. Cả người bị nhấc lên không trung, không ngừng vùng vẫy.

"Đây.... Đây là chuyện gì vậy, không phải cô nói Âm Thập Cửu thả Âm nên công lực đã mất đi một nửa hay sao?!"

Bạch Thường kinh ngạc la lên. Nhưng Mã Dao Quang đang bị bóp cổ nên không có cách nào nói chuyện được. Mặt nàng bây giờ đã đỏ bừng lên. Hai tay hai chân không ngừng giãy giụa, cơ thể cũng đang dần dần mất đi sức lực.

Âm Thập Cửu cười khẩy: "Ta vừa rồi còn chưa có nói hết. Ngươi chỉ biết là thả Âm sẽ làm giảm công lực. Nhưng ngươi làm gì biết thả Âm cũng có thể dùng để công kích. Đám các ngươi đã bị âm khí ta vừa thải nhập thể. Đứng nói chuyện lâu như vậy, cũng may là âm khí đã phát tác. Ha ha ha ha! Tính ra tu vi của các ngươi bây giờ tổn thất còn nhiều hơn cả ta, để xem các ngươi giết ta bằng cách nào đây. Ha ha ha ha ha ha ha ha!!".

"Thì ra ngươi đã có kế hoạch cho chuyện này, nên cố ý dẫn dụ bọn ta tới đây!".

Hà Vũ Thần phẫn nộ la lên, Âm Thập Cửu nói tiếp: "Không sai, ta đã sớm biết các ngươi hôm nay muốn đi tìm chết. Cho nên cố ý thả Âm vào lúc này. Không nghĩ tới, chúng bây quả thật không biết lượng sức mình. Lại còn không biết gì về thả Âm nữa. Vậy mà đòi lấy mạng của ta, đúng là lũ ngu mà!".

Vừa dứt lời, hắn liền duỗi bàn tay một cái. A Nguyễn từ phía xa bỗng nhiên bị hút tới. Hắn chụp lấy cổ A Nguyễn, cười gian ác: "Ngươiiii!! Âm thầm cấu kết với bọn chúng, dám đối nghịch lại với ta. Chẳng lẽ ngươi không biết Ngũ đại minh tướng dưới tay ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể biết được nhất cử nhất động của ngươi sao?"

A Nguyễn không nói nên lời, vẻ mặt đau khổ, không ngừng chống cự, cố gắng nhìn về hướng Bạch Thường.

Bạch Thường cảm thấy vô cùng khó chịu. Hoá ra kế sách mình lập bấy lâu nay lại bị Âm Thập Cửu nắm được. Cứ nghĩ ba người phục kích Âm Thập Cửu là thành công trót lọt rồi, ai ngờ đối phương đã có kế hoạch đối phó lại mình.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ. Nếu như lúc này cả ba cùng liên thủ lại lần nữa, ít ra có thể cùng Âm Thập Cửu liều mạng. Dù sao bây giờ công lực của hắn cũng đã giảm đi một nửa.

Nhưng mấu chốt là Âm Thập Cửu còn có Tướng Hồn. Với lại bây giờ Mã Dao Quang đang nằm trong tay hắn, muốn phản kích lại xem rằng khó lại thêm khó.

Hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Ác thú ba đầu mà Hà Vũ Thần gọi tới dù gì cũng chỉ là hình xếp. Liên tục bị mấy cái ác Sát đánh cho tơi tả. Cả thân thể như sắp bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Chỗ tốt duy nhất là ác thú ba đầu này trước mắt có thể dẫn dụ sự chú ý của bọn ác Sát. Chỉ sợ bây giờ Âm Thập Cửu mà ra hiệu lệnh cho đám ác Sát cùng Tướng Hồn cùng lúc tấn công, thì e rằng phe mình sẽ toàn diệt mất.

Bạch Thường cân nhắc một lúc rồi mới ra quyết định, cắn răng, cố gắng dùng chút sức lực còn lại lảo đảo đứng lên.

"Âm Thập Cửu, ta lấy phân phận là chưởng môn của Ngũ Tạng Môn. Bây giờ khiêu chiến với ngươi. Ta muốn solo một một với ngươi, một trận quyết định thắng bại!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia