ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 76: Quỷ Khiêng Hòm

hoanglong04101995

Đêm đã dần khuya, ở một căn biệt thự nào đó trong thành phố.

"Này! Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn làm như vậy sao?".

Một vị Thiếu Phụ xinh đẹp tóc ngắn đang lo âu, tay bưng một chén cháo, nói với phu nhân mập.

Phu nhân mập thở hổn hển nói: "Nhược Lan, muội không cần phải lo cho tỷ. Tỷ đã quyết rồi. Cho dù có phải hy sinh cả tính mạng đi chăng nữa, tỷ nhất định phải báo được đại thù. Với lại muội nhìn bộ dạng bây giờ của tỷ đi, sống tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?".

"Nhưng mà đại tỷ, hay là....Hay là chúng ta buông bỏ hết đi. Bắt đầu cuộc sống mới cũng đâu có muộn.".

"Không, tất cả đều quá muộn màng rồi, quá muộn rồi. Tỷ đã đem cả đời này đánh cược cho cái tên họ Thiệu kia. Vậy mà hắn lại hại tỷ thê thảm đến như vậy, tỷ đã.....Tỷ đã không còn đường để trở về nữa.".

Nàng vừa nói vừa đoạt lấy chén cháo từ trong tay của Nhược Lan, há miệng đổ tất cả vào.

Nhược Lan đang buồn bã thì đột nhiên giật mình, vội vàng giành lại chén cháo: "Đại tỷ, ông chủ Bạch có nói chén cháo này phải chia làm ba ngày. Nếu không sẽ gặp phải tác dụng phụ đó. Tỷ mau dừng lại ngay!.".

"Tỷ đã chờ gần ba năm. Là ba năm đó muội có biết không? Tỷ phải dùng ngần ấy thời gian mới hỏi thăm được tung tích nhà họ Bạch. Không dễ dàng gì mới có được cơ hội này, tỷ không thể chờ đợi được nữa. . .".

"Không đợi được cũng phải đợi. Đại tỷ, tỷ nhất định phải sống tiếp. Chứ nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn thì làm sao chúng ta có thể báo được đại thù đây?".

Phu nhân mập thở hổn hển dữ dội, khẽ nheo mắt như đang hiểu ra điều gì đó.

"Món cháo trứng muối thịt nạc này.....Đây là lần đầu tiên tỷ ăn một chén cháo ngon như vậy. Đáng tiếc là sau này không biết có còn có hội được ăn không nữa.....".

Nàng từ từ nhắm mắt, nở một nụ cười nhàn nhạt, dần dần thiếp đi.

Nhược Lan thở dài, để chén cháo qua một bên rồi cũng từ từ lui ra ngoài.

Lúc này, có một làn sương mù màu hồng đột nhiên xuất hiện trong phòng.

....

Lúc này ở bãi tha ma Tây Sơn.

Đêm đã khuya. Trên bầu trời chỉ có duy nhất một vầng trăng sáng lạnh lẽo. Trong một rừng cây nhỏ ở bãi tha ma, từng cơn gió lạnh thổi ào ào như những trận cuồng phong. Bóng cây trải dài bao trùm cả mặt đất.

Trong rùng cây tối đen kia, truyền ra những tiếng quạ kêu như đang réo vong hồn. Càng làm tăng thêm vẻ thê lương thảm não, âm u đến đáng sợ.

Nếu như nhìn một chút sẽ phát hiện trong rừng cây có vài bóng người lúc ẩn lúc hiện trông thật quỷ dị.

Ông bà mình có câu như thế nào ý nhỉ? Hơn nửa đêm mà mò vào rừng thì chỉ có làm chuyện xấu.

Nếu lại gần có thể thấy tổng cộng có 3 người: một người đi trước, hai người đi sau. Cách nhau khoảng 10m, từ từ cẩn thận tiến về phía trước.

Bên cạnh người phía trước còn có một bóng người màu đỏ, lúc trái lúc phải, trông vô cùng mơ hồ.

"Tôi nói này, tại sao tôi cứ có cảm giác cái cô nàng Hà Vũ Thần này có chút không đáng tin sao á?".

Mã Dao Quang đi đằng sau, có chút không yên lòng nên nàng quay sang hỏi Bạch Thường.

Không sai, Hà Vũ Thần thoạt nhìn có vẻ không đáng tin. Nhưng thân phận bây giờ của nàng là xử nữ bị nữ quỷ áo đỏ A Nguyễn bắt được, đang trên đường đi hiến tế cho Âm Thập Cửu.

Nhưng nàng đang là "Tế phẩm" cơ mà, vậy tại sao sắc mặt lại vô cùng hưng phấn thế kia. Lại còn không ngừng nhìn đông nhìn tây, tò mò trông ngóng. Cứ như là mong người xấu xuất hiện sớm một chút để mình có thể được làm vai nữ chính vậy.

"Cứ kệ cô ta đi! Cô ta cũng chỉ là mồi nhử thôi. Chỉ cần có thể dẫn dụ Âm Thập Cửu ra là được rồi.".

Bạch Thường gãi gãi mũi, vỗ vỗ vào cái túi da bên hông, bình tĩnh nói.

Bên trong túi chứa đủ loại trang bị mà Bạch Thường đã chuẩn bị để tối hôm nay có thể tiêu diệt được Âm Thập Cửu. Để đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn nào cả.

"Đúng thật nàng là mồi nhử. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người làm mồi nhử mà vui sướng như cô đó....".

Mã Dao Quang cũng bị Bạch Thường lây cho cái thói quen gãi gãi mũi, cười cười.

Ngay cả nữ quỷ áo đỏ A Nguyễn cũng đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau khi gặp được Bạch Thường cùng những người khác, Hà Vũ Thần ríu ra ríu rít không ngừng.

Nàng dường như rất hứng thú và tò mò về sinh hoạt của nữ quỷ áo đỏ. Nàng hỏi những câu hỏi rất ngây ngô như là bình thường thì nữ quỷ ăn gì? Hay nàng bình thường thì ở đâu? Đáng sợ nhất là nàng còn hỏi A Nguyễn, thân làm một con quỷ độc thân lâu như vậy, có bao giờ nàng nghĩ đến chuyện abc xyz chưa?

Nếu không phải Bạch Thường đang ở bên cạnh, chỉ sợ A Nguyễn đã cắn lưỡi mà chết đi cho rồi. Lão nương đây dù gì cũng tu hành đến hồng y sát, không phải đã là một con quỷ rất lợi hại rồi hay sao?

Thế nào mà bây giờ trước mặt Hà Vũ Thần, mình lại trở thành một cô bạn khuê mật của nàng cơ chứ. Cũng may là Bạch Thường kịp thời ngăn cản lại. Nếu không, chỉ sợ Hà Vũ Thần cứ hỏi liên tục như vậy, sẽ khiến kinh nghiệm sống mấy trăm năm của A Nguyễn sẽ đảo lộn tùng phèo lên mất.

Ba người một quỷ, từ từ lặng lẽ đi vào bên trong bãi tha ma.

Nghe nói chỗ này hơn một trăm năm trước có một cái hồ rất lớn. Thôn dân ở xung quanh đây dựa vào đánh cá mà mưu sinh. Bởi vì chiến tranh loạn lạc cùng thiên tai triền miên, mà mọi thứ ở đây dần dần hoang vu đổ nát, trở thành một mảnh đất hoang.

Chưa kể sau này, trong thành còn gặp phải một trận đại dịch. Người chết như rạ. Rất nhiều thi thể được mang tới đây mai táng. Dần dần nơi này trở thành một bãi tha ma.Bạch Thường cũng là lần đầu tiên đến đây. Hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Bỗng nhiên, trên một mảnh đất hoang cách Bạch Thường không xa, xuất hiện mấy cái bóng đen thoát ẩn thoát hiện.

A Nguyễn và Hà Vũ Thần lập tức ngừng lại.

Bạch Thường cùng Mã Dao Quang vội vàng núp sau một thân cây, cẩn thận nhìn ra ngoài. Có thể thấy những bóng đen kia được bao phủ bởi những làn sương mù màu đen, đang bay lơ lửng trong không trung dưới ánh trăng huyền ảo.

Ngay cả đứa con nít cũng đoán được, những thứ kia chắc chắn không phải là người.

Chúng là những con quỷ. Những con quỷ này đang khiên một cái hòm, bay là là về phía trước.

Trái tim của Bạch Thường như thắt lại.

Không sai! Cái thứ mà chúng đang khiên kia chính là một cái hòm.

Mấy con quỷ này có thể khiêng được cả một cái hòm. Chứng tỏ tu vi thấp nhất cũng đã đạt đến Hắc Sát, mới có thể ngưng tụ thành thực thể.

A Nguyễn nhẹ nhàng tiến lên, cung kính nói: "Xin chào mấy vị quỷ sứ, A Nguyễn phụng sự đi tìm xử nữ trở về. Xin được cầu kiến đại nhân.".

Mặc dù đã đạt đến Hồng Y Sát, nhưng trước mặt những ác sát này A Nguyễn vẫn phải tỏ ra cung kính mấy phần.

Trong quan tài bỗng nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh, mấy con ác Sát lập tức đặt quan tài xuống, lui người ra vài mét, đứng vây quanh quan tài thành hình bán nguyệt.

Nhưng lúc này, bên trong quan tài lại không phát ra âm thanh gì nữa.

A Nguyễn cũng không dám lên tiếng. Hà Vũ Thần đứng ở sau lưng nàng. Lúc này cũng biết nhiệm vụ của mình là gì. Làm bộ ngơ ngơ ngáo ngáo, giống như đã lạc mất hồn phách. Ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Thời gian dần dần trôi qua, quan tài kia vẫn bất động. A Nguyễn bất động. Hà Vũ Thần bất động. Bạch Thường cùng Mã Dao Quang cũng bất động.

Con mẹ nó chứ! Thời đại thay đổi, thời thế đảo điên. Quỷ lại phải đi khiêng quan tài cho người sống, méo hiểu thiên lý ở chỗ nào nữa.

Bạch Thường biết bên trong quan tài tám, chín phần chính là Âm Thập Cửu. Nhưng hắn vẫn chưa lộ diện cho nên Bạch Thường không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không thể làm gì khác hơn là tùy cơ ứng biến, bình tĩnh quan sát.

Nhưng sau khi đợi vài phút, đột nhiên Bạch Thường cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ là tháng Tám. Mặt đất đều là cỏ xanh, cây xanh. Nhưng nhiệt độ xung quanh tại sao lại ngày càng giảm? Ngẩng đầu nhìn thì thấy những lá cây đang dần dần héo úa đi.

Không chỉ như thế. Ngay cả cỏ dại trên mặt đất cũng bắt đầu khô héo. Nhìn cứ như là trời đang bước vào cuối thu. Rừng núi mang một vẻ tiêu điều.

Kỳ quái. Thật sự là quá kỳ quái.

Bạch Thường trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Bỗng nhiên, hắn vô tình dẫm phải một nhành cây khô dưới chân, phát ra một tiếng vang nhỏ.

"Rắc!!!".

Bất chợt, cái quan tài truyền ra những tiếng cọt cà cọt kẹt. Trong đêm tối nghe chói tai đến độ vô cùng quỷ dị. Ghê rợn đến doạ người.

Một lúc sau, trong quan tài, có một bóng đen đang từ từ ngồi dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com