ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 68: Sự Thật Về 2 Triệu

hoanglong04101995

"Được rồi, cứ như vậy đi, tối mai các người hãy đến tiệm cơm tìm tôi."

Suy nghĩ 1 hồi, Bạch Thường cũng chịu đáp ứng, thiếu phụ xinh đẹp lại lắc đầu :"Không được, tối mai thì không còn kịp rồi, bây giờ, ngay bây giờ có được không?"

"Nhưng mà tôi cũng cần phải chuẩn bị 1 chút, với lại tối nay tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, chỉ sợ là không có thời gian để tiếp đãi mấy người đâu!"

"Không sao, sau khi làm xong thức ăn thì cậu có thể mang tới đây, còn lại thì cậu không cần quan tâm."

"Ok! Như vậy cũng được..."

Bạch Thường trong đầu nghĩ khỏe quá đi chứ, làm xong rồi giao tới, cứ như là mình đi ship đồ ăn thôi, như vậy vừa có tiền vừa không chậm trễ hành động tối nay.

"Xin hỏi vị đại tỷ này muốn ăn món gì vậy?"

Bạch Thường mở miệng hỏi nhưng người phụ nữ mập lại tỏ vẻ mệt mỏi, chậm rãi nhắm 2 mắt, không trả lời.

Thiếu phụ nói :"Cậu làm đại cháo trứng muối thịt nạc đi, đơn giản 1 chút là được."

Bạch Thường gật đầu đồng ý, nàng cúi đầu lại nhìn người chị của mình, thấy không có phản ứng gì mới yên lòng đi tới trước Bạch Thường, nhìn chằm chằm hắn 1 lúc lâu rồi nói :"Ông chủ Bạch! Chuyện này đối với tỷ tỷ của tôi hết sức là quan trọng, mong anh cố gắng giúp đỡ cho."

"Yên tâm đi, nếu như tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được."

Nàng mỉm cười hài lòng, sau đó quay qua nhìn người phụ nữ mập bằng ánh mắt đầy lo lắng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ thở dài cho qua, gọi người rời đi.

Giọng nói vừa vang lên thì bên ngoài lập tức có 8 thanh niên đi vào, cùng nhau nâng chiếc ghế lên, khổ sở đi ra ngoài cửa.

Bạch Thường bấy giờ mới hiểu ra những người này đều là "Kiệu phu".

Suy nghĩ 1 chút cũng đúng, người phụ nữ đó quá mập, nếu như không có 8-10 người khiêng thì chỉ có trời sập mới làm bà ta lung lay được thôi.

Chờ đoàn người rời đi thật xa, Bạch Thường mới quay sang hỏi :"Tôi nói lão Quách, ông lấy đâu ra khách hàng kỳ dị như vậy, đây không phải là tự rước lấy phiền toái à?"

Lão Quách què không vui, trách :"Cái gì mà tự rước lấy phiền chứ, đây không phải là tôi đang giúp cậu kiếm thêm tiền còn gì, tận 1 triệu lận đó, cậu nhắm cả đời này có thể kiếm được bao nhiêu vụ làm ăn như vậy hả?"

"Xin lỗi ông đi! Mấy ngày trước tôi mới nhận 1 vụ tới 2 triệu lận đó..."

"Cái gì?! 2 triệu? Mau kể tôi nghe là vụ gì vậy?"

Con mắt của lão sáng lên, trông chờ câu chuyện của Bạch Thường, hắn không thể làm gì khác hơn là đem câu chuyện Thiệu Vô Ưu tìm mình giúp kể lại 1 lần nữa, lão Quách chợt nói :"Khó trách cậu phải đi tìm Nấm Linh Thi, tôi nói này tiểu huynh đệ, cậu sắp phát tài rồi, đến lúc đó đừng có quên ca ca này nha."

Bạch Thường cười khổ :"Thôi đừng có chém nữa, ông là chủ của 1 ngân hàng tư nhân còn tôi chỉ là đầu bếp quèn, ít tiền lẻ này làm sao có thể lọt vào mắt của ông được, với lại nhiêu đây cũng chỉ đủ tiền ghi danh thôi..."

Lão Quách khoát khoát tay :"Đâu có đâu có, chỗ của tôi đều là tiền của người chết, là minh tệ đó, giá trị chả có bao nhiêu cả."

Bạch Thường cười khẩy, không lẽ bây giờ mình lại nói toạc ra.

Thật ra thì trong lòng hắn luôn thắc mắc là lão Quách mở ngân hàng tư, thu mua tiền người chết bằng nhân dân tệ, tính ra thì cũng kiếm tiền bằng cách ăn chênh  lệch.

Nhưng rốt cuộc lão thu mua nhiều minh tệ như vậy để làm gì?

"Thôi! Chúng ta nói chính sự đi, lão Quách, ở đây tôi có 1 vật, ông xem giúp tôi 1 chút." Bạch Thường nghiêm nghị nói.

"Được.. được ... được .. được, lại có đồ tốt hả, mau lấy ra cho tôi xem 1 chút nào."

Bạch Thường móc ra khối ngọc bội của Không Môn đặt lên bàn.

"Đây là ..." lão Quách què cầm khối ngọc lên nhìn 1 lúc rồi nói :"Tín vật của Không Môn đây sao, hiếm thấy .. hiếm thấy, này, cậu lấy ở đâu vậy, chủ nhân của nó ở đâu, sao không đưa hắn tới đây?"

"Ở trong mật thất nhà tôi đó, có điều tôi không đưa hắn tới đây được, nếu như ông có hứng thú thì có thể đi với tôi 1 chút, nhưng mà phải nhanh lên đó, nếu không chỉ sợ 2 ngày nữa nó sẽ thối hoắc lên cho xem."

Bạch Thường cười khổ kể tóm tắt lại chuyện phát sinh tối hôm qua cho lão.

Quách què nghe xong mà nhíu mày, đi tới đi lui mấy vòng.

Bạch Thường nhìn lão mà chóng mặt, không nhịn được liền nói :"Này! Ông có thể đứng yên được hay không, căn phòng thì bé tí tẹo mà ông cứ đi đi lại lại làm tôi chóng hết cả mặt, ông có lời gì thì nói mẹ ra đi."

Lão Quách bất giờ mới dừng lại, ngẩng đầu nói :"Haizzzz ... Cậu muốn tôi nói cái gì đây?"

Bạch Thường sửng sốt :"Đương nhiên là nói về cái thứ bị nhốt trong mật thất nhà tôi rồi, rốt cuộc đó là cái gì, dù sao thì lão với ông nội tôi cũng có giao tình mấy chục năm, chắc chắn cũng phải biết gì đó về thứ kia chứ, nếu như nó thật sự quan trọng với gia tộc thì nhất định không được để nó chạy thoát, tôi phải đi tìm nó về."

Lão Quách hừ 1 tiếng :"Tìm nó về hả, nói thì dễ lắm, cậu không muốn sống nữa à?"

"Là ... Là ông có ý gì?"

"Thì đơn giản là vật kìa chạy thì cứ để nó chạy đi, giữ lại cậu cũng không sử dụng được, sớm muộn gì nó cũng gây họa thôi."

"Nói như vậy là ông biết lai lịch của nó, vật kia rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là 1 con Thanh Sát mạnh nhất?"

"Ha ha ha ha, nó là cái gì không quan trọng. Lúc trước tôi đã khuyên ông của cậu mau chóng giải quyết vật kia đi, bây giờ thì nó chạy mất vậy là khỏe rồi, cứ kệ nó!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì cả, bây giờ ông cậu không có ở đây, tôi sẽ thay hắn dạy dỗ cậu, nghe cho rõ đây, nếu như cậu muốn sống lâu hơn 1 chút thì an phận thủ thường mà làm đầu bếp đi, đừng nhúng mũi vào chuyện khác nghe chưa."

"Nhưng mà 2 tháng nữa là cuộc tỉ thí của Âm Dương Bát Môn sẽ bắt đầu, ông nội bắt tôi phải tham gia, tôi không thể không quản được, với lại bây giờ người của Không Môn đã tìm tới đít rồi, không lẽ là tôi ngồi chờ chết sao?"

"Ha ha ha ha, đứa nhỏ ngốc này, ai nói với cậu là còn 2 tháng nữa? Nói thiệt cho cậu biết, tỷ thí Âm Dương Bát Môn 10 năm tổ chức 1 lần, còn về thời gian thì vào tháng 7 âm lịch, khi quỷ môn mở ra thì cuộc tranh tài sẽ chính thức bắt đầu."

Bạch Thường ngây người, cái gì, tổ chức 10 năm 1 lần vào tháng 7 âm lúc quỷ môn mở ra?

Đây chẳng phải là nói cuộc tỷ thí đã bắt đầu rồi sao?

"À à, ông nội tôi còn nói muốn ghi danh phải mất thêm 2 triệu..."

"Ngu lắm con à, lão cố tình nói cho cậu sai ngày tháng, rồi cầm hết tiền trong nhà đi, vốn dĩ lão làm vậy là để cậu không thể nào kiếm được 2 triệu, đến lúc đó cậu sẽ chán nản mà ngó lơ vụ này. Đứa nhỏ ngốc, ông của cậu là đang bảo vệ cậu đó."

Nhưng lời này chẳng khác nào Ngũ Lôi Oanh Đỉnh giáng thẳng vào hắn, Bạch Thường như hóa đá không nói nên lời.

"Nhưng ... nhưng mà ông nội của tôi nói, nếu như tôi không kiếm được 2 triệu thì có khả năng sẽ không còn được gặp người nữa..."

"Haizzzz ... Có thể là bởi vì lão vốn nghĩ cậu sẽ không thể nào kiếm được 2 triệu. Cũng có thể là muốn khích lệ cậu, thôi nói tóm lại là lão không muốn cậu tham gia cuộc tỷ thí quái quỷ gì gì, bởi vì nó chính là 1 trận chém giết sinh tử đó."

Bạch Thường kích động như muốn nổ tung, rươm rướm nước mắt, nắm chặt quả đấm :"Nói như vậy là ông nội của tôi len lén tham gia tỷ thí, dùng tính mạng mình để đổi lấy sự an toàn cho tôi, lúc đó cho dù tôi có kiếm được 2 triệu đi chăng nữa thì cuộc tỷ thí cũng đã sớm kết thúc rồi, đúng không?"

"Haizzzz ... Cũng không phải, theo như tôi được biết thì ông của cậu đã đi Lệ Giang, Vân Nam du lịch đó."

"Hả?"

Bạch Thường há to miệng, đi .. đi đâu cơ? Đi ... đi Lệ Giang du lịch?

Đây là cái mẹ gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info