ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 67: Giảm Cân Và Hòa Bình Thế Giới

hoanglong04101995

"Lão Quách, lão Quách đâu, có đại sự gì mà hối dữ vậy. . ."

Bạch Thường xông thẳng vào phúc trạch đường, vừa bước được 1 chân vào đã hô to.

Nhưng khi hắn vừa vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn, bên trong đang có 10 mấy người mặc đồ đen quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

Đám người đang bao vây, ép tiểu nhị vào góc phòng, mặc dù run sợ nhưng hắn vẫn cố nháy nháy mắt ra dấu cho Bạch Thường mau rời khỏi đây.

Con bà nó, đây là cái mẹ gì vậy, ban ngày ban mặt mà tính ăn cướp sao?

"Ơ ơ ơ .. Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà, gặp lại sau nha. . ."

Bạch Thường thụt 1 chân lại tính xoay người bỏ trốn.

Đám người mặc đồ đen kia vẫn đang nhìn những cử chỉ hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy sát khí giống như đang có hàng ngàn mũi dao chĩa vào hắn vậy.

Nhưng ngay lúc Bạch Thường đang muốn bỏ chạy thì bỗng nhiên có tiếng của lão Quách truyền ra.

"Bạch huynh đệ không cần lo ta, chạy mau đi. . ."

Tiếng hét của lão Quách vừa vang lên thì đám người kia liền lập tức di chuyển, nhanh như chớp đã đứng chặn kín cửa ra vào, ngăn cản không cho Bạch Thường bỏ trốn.

"Này này .... Con mẹ nó! Tôi đi nhầm nhà thật mà, các người không tin tôi sao?"

Má nó! Cái lão già chết bầm này lại kêu tên mình mới đau chứ, nếu lão không la lên thì may ra mình còn có thể trốn ra ngoài tìm người hỗ trợ, đằng này đã gọi tên mà còn gọi lớn, lần này thì khỏi chạy cmnr. Con mẹ nó! Lão Quách ơi là lão Quách!

Đối phương quá nhiều người, thôi thì hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.

Bạch Thường đành phải ngoan ngoãn đi theo những người mặc đồ đen quay trở lại trong phòng, còn lão Quách thì vẫn ở bên trong rướn cổ mà kêu la.

"Bạch lão đệ à, cậu không nên quay lại làm gì, cậu mau nhanh nhanh chạy trốn đi, bọn họ không dám làm gì tôi đâu, tôi thề, chỉ cần cậu chạy thoát được thì bọn họ nhất định sẽ không tìm được cậu hay quán cơm của cậu ở Cẩu Bất Lý đâu ... Tôi thề đó!"

Bạch Thường tức thật, ụ á cái lão Quách què này, có phải lão đang cố tình bán đứng tôi không?

"Này, con mẹ nó! Lão có thể im đi được không, không la lên cũng không ai nghĩ lão đã chết đâu!"

Bạch Thường bị nhóm người đẩy vào trong phòng, vừa vén rèm cửa lên đã thấy lão Quách què đang ngồi trước bàn uống trà, nhìn hắn mà cười tủm tỉm, nào có giống như đang bị bắt ép đánh đập hay bắt cóc đâu?

Trong phòng còn có 1 thiếu phụ xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai, tự tin kiêu hãnh, nàng tầm 30 tuổi, mặc dù không còn trẻ nữa nhưng lại toát lên khí chất cao quý, thùy mị thướt tha mà không phải ai cũng có được.

Nhìn thấy Bạch Thường đi vào, lão Quách nhe răng cười :"Lão đệ à, nhanh như vậy đã tới rồi sao."

Bạch Thường liếc mắt nhìn lão, tự động rót cho mình ly trà, uống 1 hơi cạn sạch rồi mới tức giận nói :"Tôi còn tưởng ông hấp hối sắp chết đó, phải nhanh nhanh tới xem ông có để lại di chúc cho tôi không chứ? Nói đi, ông lừa tôi tới đây là vì chuyện gì?"

"Ha ha ha ha, đừng giận nữa mà, thật ra thì tôi cũng không có chuyện gì gấp cả, chủ yếu là sợ làm chậm trễ sự việc cho nên tôi mới ..."

"Có gì thì nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu, tôi còn phải về tiệm chuẩn bị buôn bán nữa."

Lão Quách què rung đùi đắc ý :"Huynh đệ à! Cậu phải làm sml cả buổi trưa có thể kiếm được vài đồng bạc cắc, lần này lão ca ca giới thiệu cho cậu 1 mối làm ăn lớn, cậu còn không mau mau cảm ơn người đại ca này đi?"

"Làm ăn lớn hả, nhiều tiền không? Được được, ông nói thử tôi nghe xem nào!"

"Coi cậu kìa, nghe tới tiền là sáng mắt ra, cứ bình tĩnh không có gì phải gấp gáp, hòa bình thế giới cũng không đến lượt cậu phải lo đâu."

Lão Quách chỉ vào thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mà nói :"Không giấu cậu, phu nhân đây là 1 trong những khách hàng thân thiết của tôi, lần này nàng tới đây là vì có 1 chuyện rất đặc biệt cần giúp đỡ, nhưng tôi nhìn tới nhìn lui thì thấy rốt cuộc chuyện này cũng chỉ có mình cậu mới có thể làm được thôi."

"Ờ! Cảm ơn ông đã ủng hộ tôi, nhưng tôi chỉ là 1 đầu bếp quèn, ngoại trừ làm đồ ăn ra thì tôi có thể giúp gì được đây?" Bạch Thường quan sát người phụ nữ từ trên xuống dưới, nhìn quần áo nàng mặc kèm theo quý chất cao sang thì 8 phần nàng chính là 1 phú bà.

Lão Quách què vỗ đùi :"Không sai, kiếm cậu dĩ nhiên là làm đồ ăn rồi, không lẽ tìm cậu làm phi công. Vô chủ đề chính nè, Bạch lão đệ này, gia tộc của cậu có cái món nào mà sau khi ăn xong có thể giúp người ta nhan sắc trẻ đẹp, khôi phục thanh xuân không? Hay nói cách khác là người nào ăn vô thì vóc dáng và dung mạo có thể trẻ ra thêm 10 tuổi là được rồi, sao sao, yêu cầu này không quá khó với cậu chứ?"

Thật ra thì đối với Bạch gia mà nói, yêu cầu này quả thật là quá dễ.

Đừng nói là trẻ thêm 10 tuổi, ngay cả thay đổi hoàn toàn khuôn mặt còn không thành vấn đề mà.

Nhưng khi hắn nhìn sơ qua vị phu nhân này thì nói thật là mặc dù nàng hơi lớn tuổi 1 chút, chắc là khoảng 35 gì đó.

Nhưng lại toát lên khí chất của 1 người phụ nữ trưởng thành, chính chắn, kỹ càng, kèm theo 1 chút quyến rũ, ngây ngất lòng người.

Đương nhiên, mỗi người phụ nữ đều hy vọng chính mình có thể trẻ mãi không già, nhưng nếu làm như vậy là phản lại quy luật tự nhiên, cố gắng bất chấp thay đổi khí chất của bản thân cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vị tỷ tỷ này vô luận từ vóc người cho đến khí chất dung mạo, mọi thứ đều rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải thay đổi cái gì cả! Với lại người con gái ở mỗi độ tuổi đều có cái đẹp khác nhau, đâu có cần phải thay đổi vóc dáng làm gì, như vậy không tốt đâu."

Bạch Thường nói ra những lời thật lòng khiến cho nàng nghe mà hết sức dễ chịu, mỉm cười nói :"Ban nãy Quách tiên sinh đây, khen cậu không ngớt lời, ổng cứ nói cậu là ông chủ của 1 quán cơm, tuổi trẻ tài cao, kiến thức uyên bác, bây giờ mới được diện kiến, quả nhiên bất phàm."

Giọng của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nói năng văn nhã, Bạch Thường cũng mỉm cười đáp lời :"Ờ! Tôi chỉ nói thật lòng mà thôi chứ đã có kiến thức gì đâu, thật ra thì tôi không phải là kiểu người nịnh nọt, cũng không biết nói láo gạt người gì cả."

"Vậy thì càng khó tìm, người tuổi trẻ bây giờ hở tí là manh động nông nổi, hiếm thấy người nào lại tâm tĩnh như nước giống cậu, nhất định tương lai sẽ làm nên đại sự."

2 người ta 1 câu ngươi 1 câu làm cho Quách què ở kế bên nghe mà cũng cảm thấy mắc mệt, lão ho khan rồi kéo qua Bạch Thường qua, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói :"Sai rồi sai rồi, không phải là người này mà người ở bên kia kìa ...."

Lão dùng ánh mắt ra hiệu, Bạch Thường ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện ở góc phòng có 1 cái ghế vô cùng đặc biệt, trên đó giống như đang để đống gì nhìn như thịt chất chồng vậy.

Nhìn kỹ lại thì hóa ra là 1 người sống sờ sờ.

Đây là 1 người phụ nữ khoảng 50 tuổi.

Nhưng mà nhìn tình trạng của nàng cũng hết sức là thê thảm.

Bây giờ đang là mùa hè, trời nóng gần chết ấy vậy mà nàng lại khoác lên người 1 bộ trường bào dày cộm, nhìn như là 1 cái váy vậy, chùm kín từ đầu đến chân, bởi vì quá béo mà ngũ quan nhăn nhúm lại với nhau, nếu mà nheo mắt nhìn từ xa thì chắc chắn không thể xác định kia là 1 người được....

Bạch Thường liếc mắt nhìn mà mồ hôi tuôn ra như suối.

Không biết có nặng đến 300 cân không nữa?

Vị thiếu phụ nhìn nàng mà thở dài :"Haizzzz ... tỷ tỷ nhà tôi lúc trước không có như vậy, thậm chí nàng còn rất xinh đẹp kìa. Nhưng tự nhiên 2 năm qua nàng trở thành như vậy, chúng tôi đã sử dùng rất nhiều biện pháp nhưng không thể khống chế được. Ông chủ Bạch! Hồi nãy Quách tiên sinh đây có nói là cậu nhất định sẽ có cách, hy vọng cậu có thể giúp tôi 1 chút."

"Âyyyy. . . Hay là bây giờ chúng ta tiếp tục nói về hòa bình thế giới đi, xem ra dễ hơn đó... Con mẹ nó chứ!"

Bạch Thường gãi gãi đầu, cái này đâu có dễ ăn đâu.

Nếu như là giảm cân hoặc chỉ cần làm cho dung mạo trẻ ra thì quá dễ.

Nhưng vị đại tỷ này quá mập đi, bỗng nhiên đùng 1 cái gầy xuống ngay, chỉ sợ thân thể nàng chịu không nổi sự thay đổi huống chi là trẻ thêm 10 tuổi.

Lão Quách dùng cánh tay thúc hắn 1 cái, thấp giọng nói.

"Tôi nói này, chỉ cần trong 3 ngày cậu có thể đáp ứng được nhu cầu của nàng thì lập tức sẽ có ngay 1 triệu tiền bồi dưỡng, cậu không động tâm sao?"

Con mẹ nó chứ, lại là 1 triệu ....

Năm nay tiền dễ kiếm như vậy sao?

Nhưng Bạch Thường vẫn lắc đầu :"Xin lỗi, mặc dù tôi đang rất cần tiền, nhưng tôi vẫn phải có trách nhiệm với những khách hàng của tôi, cho nên tôi phải nói thật. . . Nếu như vị đại tỷ đây muốn thay đổi thân thể thì nhanh nhất cũng phải mất đến 3 tháng đó. Còn nếu như các người muốn trong 3 ngày đạt được mục đích thì tôi sợ sẽ mang lại tác dụng phụ rất lớn đó."

"Tác dụng phụ gì vậy?"

Vị phu nhân ngồi trên ghế bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, nàng phải dùng toàn bộ sức lực mới thốt ra được mấy chữ đơn giản, đầu chảy đầy mồ hôi, thiếu phụ xinh đẹp kia phải vội vàng tiến đến lau cho nàng.

Thấy dáng vẻ nàng thống khổ như vậy, Bạch Thường cũng có chút do dự :"Tác dụng phụ chính là thân thể sẽ nhanh chóng tiêu hao kèm theo các biến hóa khôn lường, dẫn đến 1 số bộ phận sẽ suy kiệt, nhẹ thì cũng bệnh năng dăm bữa nửa tháng, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí ... thậm chí sẽ giảm tuổi thọ của người sử dụng."

Tóm lại những lời của Bạch Thường ý nói nếu như cô gái này muốn giảm cân nhanh như vậy sẽ có thể phải chết bất đắc kỳ tử.

Thật ra cũng có những người tới quán muốn giảm cân, Bạch Thường khuyên bọn họ 1 tháng nên tới 1 lần cũng là vì những lý do này để tránh bị shock mà chết.

Người phụ nữ mập thở dốc, thì thầm vào tai người thiếu phụ cạnh bên, sau đó người kia mới ngẩng đầu nói :"Cậu chỉ cần bảo đảm trong vòng 3 ngày đó không có chuyện gì xảy ra là được, còn sau đó thì chúng tôi sống hay chết không liên quan gì tới cậu."

Bạch Thường nhíu mày, cái này thì hắn có thể bảo đảm, nhưng có 1 điều kỳ lạ là vì lí do gì mà người phụ nữ này lại muốn trong 3 ngày nhất định phải giảm cân, bất chấp cả tính mạng, đã vậy còn phải trẻ thêm 10 tuổi nữa chứ, thật là khó hiểu mà?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info