ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 65: Sưu Hồn Đại Pháp

hoanglong04101995

"Không tìm được người này!".

Đám tro bụi trên mặt đất dần dần xuất hiện mấy chữ.

Hà Vũ Thần vẻ mặt kinh ngạc: "Ô kìa! Sao lại không có người này. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy, này này... Con của ông rốt cuộc là chết hay chưa? Ông đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nổi nha!".

Bạch Thường thật sự muốn tát cho nàng một cái. Làm gì có ai ăn no rửng mỡ mà đi trù con mình hả?

Giang Văn Võ cũng trợn tròn mắt, chỉ đứng sững sờ nhìn dòng chữ mà không biết nói gì cả.

"Này! Có phải đứa bé đã đi đầu thai hoặc là bị đày xuống địa ngục không?" Mã Dao Quang suy đoán.

"Không thể nào. Dưới Âm Phủ đang điên đầu vì quỷ đông như trẩy hội kìa. Bây giờ mà muốn có vé đi đầu thai thì ít nhất cũng phải xếp hàng mấy thập niên đó. Với lại nó chỉ là một đứa bé, chưa làm điều gì xấu cả. Riêng việc kiếp này nó được làm người thôi cũng đủ chứng tỏ kiếp trước chắc chắn không phải là người xấu. Vậy thì làm sao có thể xuống địa ngục được?".

Hà Vũ Thần nói cũng có lý, nhưng Bạch Thường lại không đồng ý: "Cái này cũng không chắc đâu! Có khi Âm Phủ cố tình để nó đầu thai làm người được vài năm rồi lại tiếp tục bắt nhốt vào địa ngục. Cái này gọi là giáo dục một cách triệt để. Thật ra thì loài người chúng ta cũng hay áp dụng cái trò này lắm. Ví dụ như các phạm nhân bị giam trong ngục. Thả những phạm nhân này ra rồi lại bắt. Cứ như vậy nhiều lần sẽ khiến họ yêu quý cuộc sống tự do hơn. Dần dần khao khát sống sẽ trỗi dậy. Họ sẽ cố gắng làm người tốt để không bị bắt nữa..."

"Thôi đi, đừng có nói hươu nói vượn nữa." Mã Dao Quang thúc hắn một cái, "Trong ngục nhiều phạm nhân như vậy, nếu như thả ra rồi hắn chạy mất thì biết tìm ai mà đòi đây?".

"À à... Thì tôi chỉ ví dụ thôi mà!." Bạch Thường bỗng nhiên nghiêm mặt nói, "Không đùa nữa! Tôi nói này Giang đại thúc. Nếu như thật sự con của ông không nằm trong hai trường hợp trên thì 100% là.....".

"A tôi biết rồi! Nếu như hồn phách của đứa bé không có ở Âm Phủ thì chỉ có ở nhân gian thôi!" Hà Vũ Thần vỗ đầu, la lớn.

"Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy đó."

Bạch Thường quay đầu nhìn về phía Giang Văn Võ: "Mọi chuyện khó rồi đây. Nếu như con của ông thật sự đã trở thành Cô Hồn Dã Quỷ thì không ai tìm được nó nữa đâu. Cho dù ông có may mắn tìm được đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi. Bởi vì khi biến thành Cô Hồn Dã Quỷ sẽ mất đi hết ký ức. Hay nói cách khác là nó không bao giờ nhận ra ông. Thảm hơn nữa là nó có thể đã hồn phi phách tán.".

"Vậy... vậy bây giờ làm sao đây? Làm sao bây giờ?".

Giang Văn Võ nước mắt tuôn rơi, sụt sịt cả buổi trời.

Bạch Thường nói: "Haizzzz... Có lẽ là phải sử dụng đến Sưu Hồn Đại Pháp trong truyền thuyết rồi. Nhưng mà độ khó của thuật này rất cao. Với lại nghe nói đã sớm thất truyền từ rất lâu rồi. Chỉ sợ rằng bây giờ không ai có thể giúp ông được đâu.".

Hắn nhún vai tỏ vẻ bất lực.

Đến cả thuật gọi hồn bá đạo của Trát Thải Môn mà còn thất bại thì cho dù hắn có tự mình đi Âm Ti cũng vô dụng thôi.

Giang Văn Võ mặt như đưa đám, thất thần ngồi xuống ghế.

Bỗng nhiên Mã Dao Quang mỉm cười, liếc mắt nhìn Bạch Thường nói: "Ai nói với anh là Sưu Hồn Đại Pháp đã thất truyền?".

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi nghe nói năm đó chỉ có Hắc Tâm Lão Quỷ của Âm Sơn Môn mới thi triển được. Nhưng thuật này quá mức tà ác lại tu luyện khó khăn, cho nên đã sớm thất truyền.".

"Ha ha ha ha, Sưu Hồn Đại Pháp quả thật là đã thất truyền. Nhưng trên đời này vẫn còn có một loại thuật khác gọi là Sưu Hồn Thuật.".

"Sưu Hồn Thuật?".

Bạch Thường như bừng tỉnh. Nàng là người của Giang Nam Mã Gia, bậc thầy khu ma gia tộc, hành tung khó lường, có rất nhiều pháp thuật bí ẩn. Nhưng không ai lại không biết đến Sưu Hồn Thuật đại danh đỉnh đỉnh, một trong những bản lãnh của gia tộc nàng.

Ngay cả đứa con nít cũng biết, khu ma sư mà không biết thuật truy tìm hồn thì xua đuổi ma bằng cách nào đây?

"haizzzz... xem ra 1 triệu này phải chia ba rồi!".

Bạch Thường đau khổ, Mã Dao Quang cười ngạo nghễ nhìn Giang Văn Võ nói: "Bây giờ, yêu cầu ông phối hợp với chúng tôi một chút.".

Giang Văn Võ nghe nói nàng sẽ sử dụng Sưu Hồn Thuật để tìm con mình. Lão đã sớm phấn khích, vội vàng nói: "Được được được. Vẫn là cần máu tươi đúng không? Bao nhiêu cô cứ nói đi! 1 lít... 2 lít đều được.".

Vừa nói vừa cầm con dao lên tính cắt cổ tay phải.

"Này này không cần đâu. Pháp thuật này của tôi chỉ yêu cầu ông cung cấp ít vật dụng của con ông như là tóc hay móng tay chẳng hạn. Dĩ nhiên những thứ này bây giờ không thể nào có được, nên chúng ta có thể thay thế bằng quần áo hoặc là những món đồ chơi bình thường của nó cũng được.".

"Cái này... Cái này.".

Giang Văn Võ vẻ mặt khổ sở nói: "Không dám giấu mọi người. Sau khi con của tôi mất, vì sợ gợi lại nỗi đau cho vợ mà tôi đã lén vứt bỏ hết đồ vật liên quan đến con rồi. Nhưng mà chắc nàng vẫn giữ lại một ít đó. Chỉ sợ nàng không tin tưởng mà đưa cho chúng ta thôi...".

"Nếu như vậy thì thật là phiền toái đó." Mã Dao Quang suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bây giờ ông còn giữ tấm hình nào của đứa bé không?".

"À cái này thì tôi có đây.".

Giang Văn Võ lấy ra một tấm hình trong túi đưa tới nói: "Tôi luôn mang theo tấm hình của con để khi nào nhớ thì có thể lập tức nhìn nó một chút. Tất cả là tại tôi không có chăm sóc nó cẩn thận mà...".

Mã Dao Quang nhận lấy hình rồi nói: " Ừ, có hình này cũng được rồi. Những vật như vậy ít nhiều cũng có chút vết tích của hồn phách, gọi là hồn niệm. Nếu như nó vẫn còn ở trong thành phố này thì chỉ với một tia hồn niệm, Sưu Hồn Thuật của tôi chắc chắn sẽ xác định được vị trí.".

Bạch Thường cùng Hà Vũ Thần tiến lại xem. Trong tấm hình là bé trai tầm ba tuổi, hoạt bát đáng yêu.

"Haizzzz..... thật là đáng tiếc, đứa bé này thật dễ thương.".

Hà Vũ Thần thở dài nói.

"Cũng đành chịu! Đây là số mạng rồi, Nhân Quả Tuần Hoàn, không ai thoát được.".

Mã Dao Quang vừa nói vừa bày tấm hình lên trên bàn, hai tay bắt pháp quyết, chuẩn bị thi pháp.

Nhưng mà cảm giác có gì đó là lạ, Bạch Thường lại đi tới cầm tấm hình lên, tỉ mỉ quan sát lần nữa.

"Này này! Anh làm gì vậy?" Mã Dao Quang hỏi.

Bạch Thường không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tấm hình, nhíu mày suy nghĩ.

"Sao vậy?".

Mã Dao Quang biết có chuyện, vội vàng đi tới nhìn vào tấm hình.

Nàng nhìn kỹ từ trên xuống dưới mấy lần cũng không thấy có vấn đề gì cả. Đây vẫn chỉ là tấm ảnh bình thường thôi.

"Bạch Thường! Có chuyện gì vậy?".

"Không ổn rồi!".

Bạch Thường bỗng nhiên lật úp tấm hình lên bàn rồi quay đầu lại, sắc mặt rất khó coi.

Thấy bộ dáng của hắn, Mã Dao Quang có chút sửng sốt.

Cái vẻ mặt của hắn sao giống như người vừa thấy quỷ vậy?

Không đúng, tên này ngày nào chả chơi với quỷ, làm sao lại sợ quỷ được chứ...

Giang Văn Võ không biết chuyện gì đang xảy ra, sững sờ nhìn Bạch Thường.

"Giang đại thúc, con của ông, tôi đã gặp nó!".

"Cái gì?".

"Cái gì?".

"Cái gì?!".

Cả ba người đồng thanh hô lên. Bạch Thường lại từng gặp được con trai của Giang Văn Võ. Điều này làm sao có thể?

"À à, tôi biết rồi, con của ổng tới tiệm của anh ăn cơm có đúng hay không?" Hà Vũ Thần cướp lời nói.

"Không phải, quỷ đến chỗ tôi ăn cơm không có đứa nào nhỏ như vậy." Bạch Thường lắc đầu nói.

"Ông chủ Bạch, cậu gặp con trai tôi lúc nào vậy. Tình huống lúc đấy ra sao?".

Giang Văn Võ vội vàng hỏi.

Bạch Thường cau mày suy nghĩ rồi nói: "Giang đại thúc. Chuyện này có chút phức tạp. Tạm thời hôm nay không thể giúp ông được. Hay là như vậy đi, ông cứ về trước để tôi điều tra một chút. Có tin tức gì tôi sẽ báo cho ông.".

Thấy ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, Giang Văn Võ mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng lão vẫn nén bi thương xuống, bình tĩnh gật đầu: "Được rồi, vậy thì nhờ mọi người. Sau khi chuyện thành công, tôi nhất định sẽ hậu tạ.".

Không chút do dự, vừa nói lão đã xoay người bước ra khỏi tiệm cơm.

Hà Vũ Thần thấy lão đi rồi mới buồn bực hỏi: "Tôi nói này họ Bạch, rốt cuộc anh bị cái giống gì mà thần thần bí bí như vậy?".

Bạch Thường hít một hơi thật sâu, cầm hình lên mà nói: "Xế chiều hôm nay tôi đã thấy đứa bé này. Nhưng có điều... nó .. nó đã bị người ta dưỡng thành tiểu quỷ đổi vận.".

Hắn cầm hình lên, phía trên là một bé trai đang cười rất vui vẻ. Chính là tiểu quỷ mà Dương Thiên Thiên đang nuôi dưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info