ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 63: Cô Có Biết Gọi Hồn Không?

hoanglong04101995

Người đàn ông trung niên này tên là Giang Văn Võ.

Ba năm trước, hắn là tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng Hoàng Long. Sở hữu tài sản mấy trăm triệu, sản nghiệp vô số.

Ấy vậy mà chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, hắn mất hết tất cả. Con chết yểu, người vợ đầu gối tay ấp bấy lâu nay bỏ hắn mà đi. Bản thân còn gánh thêm khoản nợ khổng lồ, sống một cuộc sống trốn chui trốn lủi. Người không ra người, ma không ra ma.

Nghèo khổ, chán nản, không còn hy vọng Đông Sơn tái khởi, Giang Văn Võ đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Rốt cuộc cũng quyết định buông bỏ tất cả, giã từ cuộc sống. Nhưng hắn lại rất sợ chết. Cho nên phải chờ tới đếm khuya, hắn mới dám mò tới quán cơm của Bạch gia để xin biện pháp chết một cách nhanh chóng không đau.

Bạch Thường lẳng lặng nghe, bỗng nhiên chen ngang câu chuyện của hắn: "Này! Cho tôi hỏi năm nay ông bao nhiêu tuổi vậy?"

"Tôi năm nay đã 46 tuổi rồi."

"46 TUỔI. . . Vậy tôi hỏi ông, lúc mà ông bằng tuổi tôi thì ông đã sống cuộc sống như thế nào?"

"Lúc tôi 20 tuổi thì đã phụ bưng gạch ở công trường rồi, mỗi ngày chỉ kiếm được khoảng 20 đồng. Làm sao có thể so sánh với cậu được chứ."

"Ồ! Tính ra khi đó ông chỉ là một tên phụ bưng gạch quèn ở công trường. So với bây giờ cũng có tốt hơn đâu, sao lúc đó ông không đi chết đi?"

"Cậu đùa gì vậy? Mặc dù khi đó tôi chỉ là một tên phụ bưng gạch nhưng tôi vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, tại sao tôi phải đi tự tử cơ chứ?"

Bạch Thường mỉm cười: "Ha ha! Năm ông 20 tuổi đã đi bưng gạch. Tới năm 40 tuổi thì công thành danh toại, tính ra cũng chỉ mất 20 năm để thành công. Nếu như bây giờ ông làm lại từ đầu thì cùng lắm là mất thêm 20 năm nữa. Lúc đó cũng chỉ ngoài 60 tuổi. Vậy vì cái gì mà lại không thử một chút?"

Giang Văn Võ sững sờ rồi thở dài: "Làm sao mà tôi lại không nghĩ tới việc làm lại từ đầu cơ chứ. Nhưng xưa khác nay khác, tất cả sản nghiệp của tôi đều đã dùng để trả nợ rồi. Chưa kể những người kia từ lâu đã nhắm vào tôi. Bọn họ dùng mưu hèn kế bẩn để lật đổ tôi. Không dám giấu cậu, bây giờ bên ngoài khắp nơi đều là người của họ. Tôi ngay cả tìm việc làm còn khó chứ đừng nói đến chuyện làm lại từ đầu. Cậu nói tôi phải làm gì đây?"

Mã Dao Quang không nhịn được nói: "Đúng là bó tay ông mà. Nếu như ở đây không sống được thì ông không biết chuyển đi nơi khác sao?"

Giang Văn Võ cười khổ nói: "Thật ra thì đây cũng không phải là mấu chốt của vấn đề. Nguyên nhân thực sự mà tôi muốn tự tử là vì vợ của tôi không chịu tha thứ cho tôi. Nếu đã như vậy thì việc tôi gây dựng lại giang sơn còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Này! Ông nói chuyện lằng nhằng quá đi mất. Rốt cuộc ông đã làm gì mà đến cả vợ ông cũng không tha thứ cho ông. Không lẽ vì ông phá sản thôi hay sao?"

"Không phải! Chuyện nói ra cũng dài. Đó là ba năm trước đây. . ."

Giang Văn Võ bắt đầu kể. Vợ của hắn cũng là một nữ doanh nhân thành đạt. Hai người tuổi trẻ chăm lo cày cuốc, đến xế chiều mới có được mụn con, nên hắn hết sức nuông chiều hai mẹ con.

Nhưng vào một ngày cách đây ba năm, vì phải tham gia một cuộc đàm phán mà hắn phải mang theo con nhỏ. Lúc xuống xe lại quên mất đứa bé.

Lần đàm phán đó có chút khó khăn nên phải mất khoảng hai giờ mới có thể đi đến hồi kết. Lúc hắn quay lại xe thì phát hiện đứa con đã ngạt thở mà chết.

Hai vợ chồng cực kỳ đau buồn. Mẹ đứa bé đã làm ầm ĩ lên. Cho rằng chính hắn là kẻ đã hại chết con mình. Nàng điên cuồng, bắt hắn phải đồng ý ra toà ly hôn. Sau đó nàng lập tức rút hết cổ phần của mình ở công ty.

Vì sự kiện đó mà trong nháy mắt Giang Văn Võ vốn liếng cạn sạch. Chưa kể vì cái chết của đứa con mà hai vợ chồng bất hòa. Khiến cho Giang Văn Võ không thể nào tập trung vào công việc kinh doanh. Vô tình tạo cơ hội cho đối thủ cướp hết mối làm ăn. Cuối cùng vì đến kỳ trả nợ ngân hàng mà vẫn không thanh toán được nên hắn đành phải tuyên bố phá sản.

Cho nên Giang Văn Võ vẫn luôn áy náy xấu hổ, lòng chỉ muốn được vợ tha thứ. Nhưng vợ của hắn lại nói, trừ khi nàng có thể nhìn thấy con một lần nữa còn không thì kiếp này cũng đừng mơ tưởng tới việc quay lại.

Nói tới đây thì Giang Văn Võ tiếp tục thở dài: "Haizzz... công ty phá sản cũng không sao. Quan trọng là nàng đã theo tôi hơn 20 năm, cùng nhau trải qua giông tố, lại chẳng bên người được ngày mưa tan. Tôi quả thật là không đành lòng để cho nàng mang theo oán hận mà sống hết quãng đời còn lại. Cho nên, tôi muốn dùng cái chết của mình để chuộc lỗi cũng như là giúp nàng thoát khỏi đau hận mà sống tiếp."

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Thật ra vẫn còn một cách có thể khiến tôi mau chóng gây dựng lại sự nghiệp chính là vợ tôi. Bây giờ trong tay nàng đang nắm giữ hơn phân nửa sản nghiệp. Nếu như nàng chịu tha thứ, cùng tôi gây dựng lại từ đầu. Vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết rồi. . ."

Bạch Thường chợt hiểu ra, khó trách Giang Văn Võ cho dù có nghèo rớt mùng tơi đi chăng nữa cũng không muốn rời đi. Hóa ra là hắn vẫn còn để trong lòng chuyện này.

Nhưng đây cũng chính là bản chất của con người.

Gãi gãi đầu nói: "Vậy thì ông càng phải chết thảm một chút, nếu không thì làm sao có thể làm rung động vợ của ông được. Lúc đó cái chết của ông chẳng phải là hoàn toàn vô ích hay sao?"

"Haizzz. . . Cái này thật sự là tôi vẫn chưa nghĩ tới."

Mã Dao Quang thúc Bạch Thường một cái rồi nói: "Này! Anh đừng có đùa nữa. Tôi biết anh có thể giúp được ổng. Cái này đối với anh chẳng khác nào làm một món đồ ăn, tôi nói có đúng không?"

Bạch Thường nở một nụ cười nhưng không lên tiếng.

Đúng như Mã Dao Quang nói, nếu trên phương diện làm ăn thì Bạch Thường không có cách nào giúp Giang Văn Võ cả. Nhưng hắn mới vừa nói, chỉ cần có thể để cho vợ hắn có thể nhìn thấy con một lần nữa thì nàng sẽ tha thứ cho hắn.

Nếu như vậy thì không phải là quá dễ hay sao?

Nhưng mà...

"Này! Cô có biết gọi hồn không?"

Bạch Thường thấp giọng hỏi. Mã Dao Quang sững sờ, lắc lắc đầu nói: "Xua đuổi tà ma thì tôi biết, còn gọi hồn thì tôi chưa thử qua bao giờ. . ."

Bạch Thường gãi đầu nói: "Haizzz... vậy thì phiền toái rồi! Tôi cũng không có biết gọi hồn, xem ra đành phải liều một lần vậy."

Giang Văn Võ ngơ ngác nhìn hai người bọn họ nói chuyện. Bỗng nhiên Bạch Thường quay đầu hỏi: "Quy củ ở đây, một lần thăm viếng cõi âm là 30.000. Còn nếu như muốn đưa một người từ dưới lên thì phải trả 100.000. Ông thấy thế nào?"

"Ý.. ý.. ý của cậu là có thể gọi con của tôi lên đây sao?"

"Nếu không thì sao đây? Hay là ông muốn tôi dẫn vợ của ông xuống Âm Phủ."

"Thôi thôi cứ như vậy đi. . . Tôi... Tôi đồng ý 100.000. . ."

Giang Văn Võ mừng rỡ khôn xiết. Nhưng sau đó lại mếu máo nói: "Quên mất, tôi bây giờ làm gì còn tiền nữa. . ."

"Tôi biết ông đã cháy túi." Bạch Thường gãi gãi mũi nói: "Vậy bây giờ ông có 30 đồng không?"

"Chờ tôi một chút. . ."

Giang Văn Võ lục túi này móc túi kia nửa ngày mới đưa ra được ít tiền lẻ nhăn nhúm, đặt chúng lên trên bàn.

"Nhiêu đây cũng tầm 50 60 đồng gì đó, tất cả đều cho cậu hết. Thật sự là xin lỗi. Nhưng cậu cứ yên tâm. Nếu như cậu có thể giúp tôi quay lại thời huy hoàng thì nhất định tôi sẽ báo đáp gấp mười lần!"

Bạch Thường chỉ lấy 30 đồng trong mớ tiền lẻ kìa rồi nhét vào trong túi, khoát khoát tay nói: "Có những lời này của ông là được. Nhớ đó, gấp mười lần 100.000, là 1.000.000 đó. Đây là do ông tự nói chứ tôi không có ép nha. Nhưng mà, nay cũng trễ rồi. Hay là như vậy đi, ông ráng chờ thêm mấy ngày nữa. Tôi sẽ chọn một ngày thích hợp cho các người gặp lại con."

"Được được, tôi cũng đã chịu được mấy năm rồi. Cố thêm mấy ngày nữa thì có xá gì. Nếu như cậu quả thật có thể giúp tôi chuyện này, vậy thì sau này cậu chính là ân nhân của tôi."

Giang Văn Võ vỗ ngực nói.

Chuyện này coi như xong, Bạch Thường đang định tiễn khách thì trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

"Không phải chỉ là gọi hồn thôi sao?!! Có cần phải thu phí nhiều vậy không??! Tôi chỉ cần nửa phút là có thể gọi được rồi."

Âm thanh này chính là của Hà Vũ Thần.

Bạch Thường sững sờ, đảo mắt nhìn bốn phía. Cửa quán cơm vẫn đang đóng, trong phòng cũng chỉ có mình và Mã Dao Quang, cùng lắm là thêm Giang Văn Võ. Vậy Hà Vũ Thần đang ở chỗ nào?

Hắn vô tình ngẩng đầu, phát hiện trong góc của tiệm cơm chẳng biết từ lúc nào lại dán một người giấy. Thấy Bạch Thường phát hiện, nó lập tức bay nhào về phía trước, đảo đảo trong tiệm vài vòng, sau đó chui qua khe cửa ra ngoài.

Bạch Thường lập tức đuổi theo. Vừa mở cửa thì đã thấy Hà Vũ Thần đang đứng ở trước mặt, hai tay đút túi, mặt đầy đắc ý nhìn hắn.

"Thế nào, mọi chuyện ổn cả chứ? Nếu như anh thật sự muốn gọi hồn thì cứ tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com