ZingTruyen.Info

Ebook Can Bep Am Duong Ngo Ban Tien Chuong 1 200

Mỗi cơ quan ngầm trong mật thất dưới lòng đất đều chứa đựng những huyền cơ khác nhau.

8 đạo phù chú bên trên bình sứ gọi là Bát Môn Tỏa Hồn Chú. Đây chính là Pháp Ấn dùng để Trấn Sát mạnh nhất của Bạch gia.

Tuy Bạch Thường không biết bên trong cái bình kia rốt cuộc là đang phong ấn cái gì. Nhưng từ nhỏ hắn đã từng dùng máu thịt để cấp dưỡng, nên có thể đoán được bên trong khả năng là 1 cái gì đó cực kỳ đáng sợ và hung ác.

Trong thế giới Âm Dương, Sát là một loại tồn tại độc lập.

Dựa vào thực lực mà chúng ta có thể chia cấp bậc thành: Bạch Sát, Hồng Sát, Hắc Sát, Tử Sát, Thanh Sát.

Bạch sát chính là do các ác quỷ tầm thường nhất tiến hóa thành. Chúng được xếp hạng thấp nhất trong bảng cấp bậc Sát cũng bởi vì khi tiến hóa chúng sẽ đánh mất đi linh trí, chỉ biết đi hại người theo bản năng.

Đạo Sĩ Hòa Thượng bình thường muốn đối phó với Bạch Sát phải động tay động chân một chút. Nhưng đối với Cao Nhân Đạo Môn Chân Chính thì nó chỉ như là một bữa ăn sáng mà thôi.

Hồng Sát chính là cái loại như A Nguyễn, oán khí sâu nặng. Nhưng bởi vì linh trí vẫn còn tồn tại cho nên vẫn có thể nói đạo lý. Hay nói một cách dễ hiểu hơn là có thể dễ dàng thu phục được.

Còn Hắc Sát là loại liên quan đến xác chết. Ngày xửa ngày xưa ở các vùng nông thôn thường thường có truyền thuyết đáng sợ về những con mèo. Chuyện kể rằng nhà ai mà có người chết, nhất định không bao giờ được cho mấy con mèo lại gần, nhất là những con mèo đen. Không bao giờ để chúng nhảy qua được xác chết nếu không lúc đó xác chết sẽ sống dậy, hay còn gọi là Trá Thi Hoàn Hồn.

Nhưng đây chỉ là 1 tin đồn thất thiệt, thật ra thì lúc mọi người đang túc trực bên linh sàng. Nếu như nhìn thấy mèo đen xuất hiện thì phải biết là người kia chết oan chết ức, chết không nhắm mắt, Oán Khí trong cơ thể dần dần biến thành Sát. Cho nên lúc con mèo nhảy qua thi thể sẽ làm cho Sát khí nhập lại vô cái xác. Lúc đó mới có vụ xác chết sống dậy.

Còn khi gặp Tử Sát và Thanh Sát thì nguyên tắc của Bạch Thường trước giờ vẫn là "36 kế, chạy là thượng sách!".

Bởi vì đạo hạnh của hắn bây giờ căn bản là không thể đánh lại, vậy thôi bỏ chạy cho khỏe.

Đây là 2 loại cực kỳ hung ác. Tất nhiên là chúng không thể nào tiến hóa từ những ác quỷ tầm thường được. Điều kiện thông thường để chúng có thể được tạo ra là khi Thiên Địa Âm Dương biến hóa vô tình tạo ra một môi trường đặc biệt.

Trăm năm trước, Bạch gia dùng chính lực lượng của mình, đơn phương độc mã đối đầu với hơn một nửa môn phái chính đạo. Trong lúc quyết đấu đã thả ra hơn 10 Tử Sát cùng với những Thanh Sát cấp bậc khác nhau. Các Đại Môn Phái bị tàn sát đến mức phải rút lui bỏ trốn, tử thương vô số, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.

Đương nhiên, việc phân loại các hung thần ác sát này chỉ mang tính chất tương đối. Còn theo như truyền thuyết thì trên Thanh Sát vẫn còn 1 cấp bậc lợi hại hơn tồn tại.

Đó chính là Nghiệt Thần.

Theo ghi chép của Bách Quỷ Chí Dị, người chết hồn phách sẽ hóa thành quỷ, thân thể sẽ hóa thành thi.

Quỷ có Bách Quỷ, thi có Bách Biến.

Quỷ sẽ xuất hiện sau khi chết, còn xác sẽ hóa thành cương.

Cương thi tiến hóa thành Bạt, Bạt tái biến thành Hống.

Tương tự như vậy, Quỷ tiến hóa sẽ thành Sát, Sát tái biến sẽ tạo ra Nghiệt Thần.

Đương nhiên, đến giờ phút này Bạch Thường cũng không biết cái thứ luôn bị nhốt trong mật thất của quán cơm họ Bạch rốt cuộc là cái gì.

Hắn chỉ biết bây giờ vật kia đã trốn ra được.

Đã vậy trước khi bỏ chạy còn tranh thủ ra tay hút khô máu một người.

Nhưng người này là ai?

Bạch Thường nhíu mày cúi người kiểm tra, nhưng cái xác khô đang nằm trên đất chả có cái gì cả. Chỉ thấy trong tay cái xác đang nắm chặt 1 cọng kẽm mỏng, giống như là dụng cụ dùng để mở khóa.

Chẳng lẽ là ăn trộm?

Nhưng ăn trộm thì làm sao lại biết trong quán ăn có mật thất. Nếu như là ăn trộm bình thường thì không thể nào đi tới thẳng mật thất như vậy. Đúng ra hắn phải đi moi móc ngăn kéo đựng tiền mới đúng chứ?

Nghĩ tới đây, những ký ức trong đầu Bạch Thường bỗng nhiên xuất hiện lại. Mấy ngày trước khi hắn quay về từ thành phố Âm thì tiệm cơm cũng đã từng bị người khác lục lọi ngổn ngang.

Lúc đó hắn còn tưởng là do thiếu nữ vô danh, bấy giờ là Mã Dao Quang làm. Lu bu nhiều việc làm cho hắn cũng quên béng hỏi nàng chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện nhất định là do người khác làm.

Bạch Thường kiểm tra lại mật thất 1 lần nữa. Những thứ khác cũng không có gì thay đổi. Vậy tính ra chỉ có cái con Ác Sát vô danh kia là chạy thoát được.

Mụ nội nhà nó! Không biết là cái đứa khốn nạn khốn khiếp nào gan to đến như vậy, dám ở địa bàn của ông đây mà gây sự?

Bạch Thường vô cùng bực mình, giận cá chém thớt, đá một cước vào xác chết trên mặt đất. Trút được hết tức giận hắn cũng bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động bấm số gọi.

"A lô. . ."

Ở đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng, đầy mệt mỏi.

Bạch Thường nghe được giọng nói quen thuộc, thầm thở phào nhẹ nhõm: "Mã cảnh quan của tôi ơi, cô không có bị động tình đó chứ?"

"Anh đi chết đi, anh mới là người bị động tình đó." Mã Dao Quang mắng nhỏ nhẹ một câu, "Tôi mới vừa khống chế được độc tình. Không tâm trạng cãi nhau với anh đâu, nói mau, gọi tôi có chuyện gì?"

"Cũng không có gì to tát đâu, chẳng qua là trong nhà tôi đang có một xác chết thôi à." Bạch Thường cười khổ nói.

"Ở trong nhà anh có người chết? Là... là ai chết?"

"Tôi làm sao biết là ai, một người lạ nào đó đó."

"Là bị anh giết sao?"

". . . Tôi làm gì có khả năng hút khô toàn bộ máu của một người được."

"Toàn bộ máu đều bị hút khô? Là do ai làm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Một lời khó nói hết qua điện thoại. Cô chỉ cần biết không phải tôi làm là được. Bây giờ cô qua đây mọi chuyện sẽ rõ."

"Được rồi! Tôi lập tức tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Thường liền kéo cái xác khô ra khỏi mật thất. Vì Mã Dao Quang là cảnh sát nên việc xử lý xác chết tốt nhất là để cho nàng. Nhưng ngàn lần không được để cho nàng phát hiện mật thất bên trong Bạch quán được.

Dù sao thì bên trong mật thất này cũng có quá nhiều bí mật. Bên trong những cơ quan ngầm không chỉ chứa quỷ bột không thôi. Mà còn có chứa rất nhiều lão quỷ lớn tuổi, bao gồm đủ loại nguyên liệu. Chưa kể hằng trăm con quỷ vừa thu được ở trường học cách đây mấy hôm.

Nếu như để cho Mã Dao Quang phát hiện ra những thứ này, nàng chắc chắn sẽ nói mình là Tà Môn Ngoại Đạo nữa cho coi.

Cũng may là quỷ hồn của Ninh Đan Đan đã được Bạch Thường đưa đi. Hắn còn đưa cho nàng một tấm Độ Hóa Phù để cho nàng có thể nhanh chóng được đi đầu thai, không còn bị oán niệm về thể xác kìm hãm lại nữa.

Lúc rời đi, Ninh Đan Đan còn nói cho hắn biết người sát hại nàng chính xác là đám Trịnh Hà. Dương Hải chẳng qua là bị bọn họ làm cho mờ mắt. Hắn có nhiệm vụ là hẹn nàng đến tòa nhà cũ của trường học vào ban đêm để cưỡng hiếp nàng.

Nhưng Dương Hải từ đầu đến cuối đều không dám tham gia vào. Chỉ đứng xem quá trình cưỡng hiếp cũng như phanh thây nàng.

Sau khi chặt xác nàng thành những mảnh nhỏ, Trịnh Hà đã ném các mảnh thi thể của Ninh Đan Đan vào trong nồi bún cay. Bởi vì bọn họ đã đồng ý sẽ giúp Dương Hải phá công việc làm ăn của Đại Hoàng.

Một sinh mệnh đã ra đi êm đẹp, thủ phạm đã phải trả giá. Có lẽ chỉ còn mỗi Dương Hải là sẽ phải sống trong tội lỗi, cả đời tự trách mình.

Trong lúc Bạch Thường đang kéo cái xác khô kia ra thì hắn phát hiện bên hông của cái xác có treo một miếng ngọc bội, hắn cầm lên nhìn thì phát hiện bên trên miếng ngọc bội có khắc 1 chữ "Không".

Hắn hơi sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra cái gì đó.

Không lẽ, người này là người của Không Môn?

Không Môn, là môn phái đứng thứ 8 trong Âm Dương Bát Môn.

Nghe tới cái tên này chúng ta cứ nghĩ đây là môn phái của đám ăn trộm nhưng sự thật thì không phải như vậy.

Phật gia chú trọng lấy Không Nhập Đạo. Ở Phật thì thế gian vạn vật tất cả đều là hư không. Cho nên được gọi là không môn.

Còn cái môn phái Không Môn này cũng có ý nghĩa tựa tựa như vậy. Chỉ có điều là nói về thế gian vạn vật.

Đơn giản mà nói, Không Môn là 1 môn phái phức tạp nhất trong Âm Dương Bát Môn, cũng là môn phái kỳ quái nhất.

Vậy tại sao lại nói đó là môn phái kỳ quái nhất? Là bởi vì trong Không Môn có đủ loại người, đủ loại tầng lớp, đủ loại nghề nghiệp khác nhau. Có khi là 1 người bán hoa. Có khi là 1 người buôn bán nhỏ. Tiều phu gánh nước đốn củi cũng có. Thợ hồ xây nhà hay thợ mộc cũng có. Đó là còn chưa kể đến các hòa thượng đạo sĩ đã bị trục xuất. Thậm chí còn có những tên ăn trộm với tay nghề điêu luyện nữa.

Có nhiều người tự hỏi làm sao trong Âm Dương Bát Môn lại còn có cả ăn trộm?

Bởi vì người sáng lập ra Không Môn đã có nói một câu nói như vậy.

"Đời người có biết bao nhiêu là chuyện đau lòng. Chỉ có đến Không Môn mới có thể khiến cho tâm hồn thanh tịnh."

Cho nên những người đã nhìn thấu sự đời, trên người xuất hiện Âm Dương Chi Thuật nên đã gia nhập vào Không Môn.

Chủ yếu họ gia nhập vào "Không Môn" là để tránh thế gian, quên đi những buồn phiền đau khổ.

Nhưng đây đều là những ghi chép cách đây ít nhất cả trăm năm trước.

Còn ở hiện tại, tất cả đều đã thay đổi đến long trời lở đất, ngay cả môn phái phức tạp như Không Môn cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Ký hiệu của bọn họ chính là chữ "Không" được khắc trên ngọc bội.

Nhìn cách ăn mặc của cái xác trong nhà Bạch Thường, hắn có thế kết luận người này hơn phân nửa là bọn ăn trộm ở trong Không Môn.

Đối với cái môn phái đặc biệt này, Bạch Thường cũng không biết nhiều lắm. Hắn vừa mới kéo cái xác ra ngoài, đóng kỹ cửa mật thất lại thì Mã Dao Quang đã vội vàng chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info