ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 54: Xe Giấy Đổ Xăng

hoanglong04101995

"Tôi, tôi không phải cố ý, chuyện này. . . Tại sao lại có thể như vậy được. . ."

Khương San mặt đầy kinh hoàng, vội vàng đứng lên.

Bạch Thường sắc mặt trầm xuống, cầm mấy tờ tiền âm phủ lên hỏi :"Đây là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô?"

"Tôi thật sự cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi nhớ rõ ràng trong túi là tiền thật mà. . ."

Khương San bối rối không biết nên làm gì, khuôn mặt của nàng dần dần biến sắc.

"Nói như vậy là ngay chính bản thân cô cũng không biết mấy tờ tiền này từ đâu ra, vậy dạo gần đây cô có hay gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?"

Bạch Thường nhìn cái trán trần đầy hắc khí của nàng đã có thể đại khái đoán được một chút nguyên nhân.

Khương San suy nghĩ một lát rồi nói :"Mấy ngày nay tôi đều trực ca đêm cũng có gặp 1 số chuyện kỳ lạ."

Nàng nhớ lại một chút, nói ra những lời có chút không được tự nhiên.

Chuyện là vào khuya ngày hôm trước, đại khái là lúc trời vừa rạng sáng, có một chiếc xe tới đổ xăng, nhưng vừa đổ xăng xong thì trong khoảng khắc Khương San vừa xoay người lại, chiếc xe kia đã biến mất.

Lúc đó nàng rất tức giận, mắng chửi mấy câu, đã đổ xăng không trả tiền thì chớ lại còn trốn nhanh như vậy.

Không có cách nào khác, nàng phải tự lấy tiền túi ra đền cho khoản tiền xăng lúc nãy.

Nhưng nàng không nghĩ tới cũng vào thời gian như tối ngày hôm qua, chiếc xe kia lại tới nữa.

Nhưng mà lần này người ngồi trên xe chủ động nói ngày hôm qua có việc gấp nên quên đưa tiền cho nàng, vì vậy lần này sẽ trả luôn tiền 2 lần bơm xăng cho Khương San.

Nàng nhớ rất rõ 2 lần đổ xăng tổng cộng là 420 đồng, đối phương đưa cho nàng 500, nàng còn lấy trong túi ra 80 đồng trả cho người kia.

Bởi vì tiền thiếu lần trước, nàng đã lấy tiền túi bỏ vô cho đủ, nên lần này nàng chỉ cần lấy lại 420 đồng của mình, phần còn lại thì bỏ vào két sắt là đủ.

Vì tiền nàng vừa thu lúc nãy đã bao gồm tiền xăng của tối ngày hôm qua rồi.

Sự việc nói tới đây cũng đủ cho Bạch Thường hiểu ra mọi thứ, hắn gật đầu nói :"Nếu như vậy thì 2 lần cô cầm tiền nhất định là đến từ Quỷ Xa của Âm Phủ rồi."

"Quỷ Xa? !"

"Không sai, theo lý thuyết thì lần đầu tiên cô gặp Quỷ Xa thì không sao, nhưng tối ngày hôm qua cô lại đưa tiền cho đối phương, đây chẳng khác nào giao tính mạng mình cho kẻ khác."

"Giao mạng sống cho kẻ khác? Đây ... đây là ý gì?"

Bạch Thường nói :"Người thì xài tiền của Nhân gian, quỷ thì xài tiền của Âm Phủ, cái này là tuyệt đối không thể lẫn lộn với nhau. Bởi vì tiền của người sống mang theo vận khí cũng như dương khí của người đó, cho nên nếu cô đưa tiền cho hắn thì cũng đồng nghĩa với việc cô giao sinh mạng của cô cho hắn."

Khương San mặt mũi trắng bệch :"Ý anh là ... tôi ... tôi sẽ chết?"

Bạch Thường gật đầu :"Nếu như tôi không đoán sai thì Quỷ Xa kia nhất định tối nay sẽ tới đón cô đi."

Khương San ngồi xuống ghế, cả người mềm nhũn.

Mặc dù lời Bạch Thường nói chưa chắc đã chính xác, nhưng việc nàng móc tiền âm phủ từ trong túi ra là sự thật 100%, chỉ nhiêu đây thôi cũng khiến nàng run sợ rồi.

Bạch Thường an ủi :"Cô không cần phải sợ, tôi sẽ không đứng nhìn đâu, bây giờ trước mắt thì cô cứ đi về đi, tối hôm nay tôi sẽ đến chỗ cô làm, nếu lúc đó mà chiếc xe kia xuất hiện thì tôi sẽ đối phó giúp cô."

Khương San dùng sức lắc đầu :"Tôi .... tôi không về đâu, lỡ như cái xe kia tới thật thì tôi biết phải làm sao. . ."

Nàng vừa nói vừa nấc lên từng hồi, Bạch Thường suy nghĩ một chút, liền đem miếng ngọc mà mấy ngày trước mình lấy của Trịnh Hà giao cho Khương San :"Cái này cho cô, miếng ngọc này chỉ cần cô mang trên người thì nó có thể giúp cô hộ thân, đảm bảo cho cô bình yên vô sự. Nhưng hôm nay cô vẫn phải đi làm, bởi vì cô đã giao mạng sống cho đối phương, nếu như hắn muốn tìm cô thì cho dù cô có trốn đến chân trời góc bể hắn cũng tìm ra."

Bạch Thường an ủi mất nửa ngày mới khiến cho Khương San bình tĩnh được một ít, tay cầm lấy miếng ngọc bội của Bạch Thường, nước mắt lưng tròng.

Trước khi ra về, Bạch Thường đã dặn dò nàng thật kỹ, một khi qua giờ Tý, cho dù bất kì ai gọi tên của nàng thì ngàn vạn lần cũng không được trả lời.

Thật ra thì Bạch Thường vốn không cần phải lo những chuyện này. Vì đã gọi là Nhân Quả Luân Hồi thì ai phải chết vì đụng xe, ai phải chết vì nhảy lầu thì đều tất cả đã có số cả.

Vậy nếu như Khương San thật sự bị Quỷ Xa mang đi thì cũng có thể là do nàng đã mắc nợ đối phương.

Nhưng mà Bạch Thường lại không đành lòng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, hắn cảm thấy, mặc dù thế gian tự có nhân quả của nó nhưng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn là phải trả bằng mạng sống.

Dù sao thì mỗi người cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.

....

Trước giờ Tý.

Vị trí của trạm xăng Khương San làm là ở trên quốc lộ ngoại ô thành phố cho nên có chút hẻo lánh.

Khi Bạch Thường tới là lúc trời đã tối thui chỉ có ánh đèn leo lét của trạm xăng dầu.

Nhưng ánh đèn nhìn lại vô cùng quỷ dị, trông rất đáng sợ.

Càng về khuya, Khương San càng run sợ.

Vì theo đúng như lịch làm thì hôm nay sẽ có một người nữa trực chung với nàng, nhưng hồi nãy đồng nghiệp nhận được một cuộc gọi báo người nhà bị ốm nặng nên đã xin phép về sớm, cho nên bây giờ cả trạm xăng dầu chỉ còn một mình nàng.

Đêm đã khuya, bình thường thì giờ này sẽ có rất ít xe cộ lui tới đổ xăng, nhưng càng ít thì Khương San càng sợ.

Nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, nàng bắt đầu có chút hối hận, đúng ra nàng không nên tin vào lời của chủ quán, mặc dù Bạch sư huynh rất đáng tin nhưng dù sao hắn cũng chỉ là đầu bếp chứ không phải là đạo sĩ hay pháp sư gì.

Nắm chặt ngọc bội trong tay, lắng nghe từng tiếng tích tắc của đông hồ treo tường, cả người Khương San lạnh toát.

Đây thực sự là một cực hình đối với nàng.

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng kèn xe vang lên.

Khương San giật mình đứng lên, run sợ nhìn ra bên ngoài.

Nàng thấy bên ngoài có một chiếc xe đang đậu, ánh đèn phát ra vô cùng ảm đạm, có chút dọa người.

Chiếc xe bấm kèn inh ỏi nửa ngày nhưng Khương San lại không dám đi ra ngoài, nàng rất sợ ... nàng sợ chiếc xe kia chính là Quỷ Xa.

"Bạch sư huynh, Bạch sư huynh mau tới đây. . ." Khương San lẩm bẩm, nàng núp ở phía sau bàn, trán đổ đầy mồ hôi.

Một lúc sau, tiếng kèn ngừng bặt, đèn xe cũng tắt, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Có ai ở nhà không?"

Ngoài cửa là giọng của một nữ nhân, nghe rất nhu mì, làm cho Khương San thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải là Quỷ Xa.

Nàng mở cửa, bên ngoài quả nhiên là một người phụ nữ, ước chừng 26-27 tuổi, sắc mặt trắng bệch, nàng đang mặc một cái váy màu đỏ.

Hơn nửa đêm mà lại có người ăn mặc kiểu này sao? Trái tim của Khương San như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nàng dè dặt hỏi :"Này này! Cô tới đổ xăng hả?"

Người phụ nữ nở nụ cười: "Tiểu muội muội, buổi tối tới đây không đổ xăng thì tôi tới để làm gì đây?"

Tiếng cười của nàng rất là quái dị làm cho Khương San cảm thấy không được tự nhiên, tâm lý hoảng loạn đi tới trụ bơm, nhấc súng và bắt đầu đổ xăng cho chiếc xe.

Đây là một chiếc xe Audi kiểu cổ có hình vuông, nhìn chiếc xe có vẻ rất nhẹ, cảm giác có chút là lạ.

Nhưng những chiếc xe thời đó thì thường có kiểu dáng như vậy, cho nên Khương San cũng không suy nghĩ nhiều, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên trụ bơm, chỉ mong nhanh nhanh 1 chút để người phụ nữ này có thể mau chóng rời đi dùm.

Những con số trên trụ bơm không ngừng thay đổi.

180. . . 220. . . 250. . . 290. . . 350. ..

Khi đồng hồ vừa tới 400 thì Khương San mới giật mình cảm thấy kỳ lạ.

Quái lạ, chiếc xe này nhìn không có bao nhiêu vậy mà sao lại đổ nhiều như vậy, tận 400 đồng rồi mà vẫn còn chưa đầy?

Bỗng nhiên, nàng ngửi thấy thoang thoảng mùi xăng đâu đây, đồng thời cảm thấy dưới chân như có 1 dòng chất lỏng đang chảy qua.

Cúi đầu nhìn thì ôi thôi! Xăng mình vừa đổ cho chiếc xe này đều từ đáy xe mà chảy ra lên láng.

Nàng giật mình phát giác, khuôn mặt trắng bệch, vội vàng ném súng bơm, xoay người hét lớn bỏ chạy.

Đây đây .... Bạch sư huynh cứu tôi ... Bạch sư huynh à ... đây ... đây là một chiếc xe giấy đó Bạch sư huynh à!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com