ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 50: Quán Cơm Bạch Gia Chiến Thắng!

hoanglong04101995

Ngay khoảng khắc nắp nồi được mở ra, vô số ánh mắt chen chúc nhau nhìn vào miếng đậu hủ.

Thật ra thì họ nhìn vào những con lươn, những con lươn đã chui vào trong miếng đậu hủ.

Cả một rổ lươn 15 - 16 con, không ít cũng không nhiều nhưng toàn bộ đã chui vào trong miếng đậu hủ.

Chỉ là cái chết của những con lươn này có chút thê thảm, khuôn mặt của chúng biến dạng như đang nở nụ cười toe toét còn thân hình thì văn vẹo đủ kiểu, giống như là bị ai đó dùng xẻng đập cho mấy trăm nhát,  ngược đãi tới chết.

"Kìa! Bầy lươn đều chui vào trong miếng đậu hủ rồi, aidaaa .... thật là kỳ diệu mà!"

Nồi canh này mùi vị cũng có chút kỳ lạ, ngửi thoáng qua thì có chút tanh hôi, lại có chút mặn mặn, ngửi thêm một chút sẽ phát hiện thêm cả mùi ôi thối của đậu hủ.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì món lươn chui đậu hủ đã đại công cáo thành.

Quán cơm họ Bạch đã giành chiến thắng!

Sau một hồi im lặng thì những tràng pháo tay như sấm vang lên từ khắp nơi, kèm theo đó là những lời tán dương, khen ngợi.

Đám người Triệu Tứ hoàn toàn chết lặng, thở hổn hển tiến lên kiểm tra, đích thực là cả 15 con lươn đều chui vào trong đậu hủ, chỉ lòi mỗi cái đuôi ra bên ngoài.

Thua, thật sự là thua hoàn toàn.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, Triệu Tứ nghiến răng, mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Cát Hắc Tử cùng đám đàn em vỗ tay hoan hô, thật ra thì lần tỷ thí này dù thắng hay thua thì bọn họ vẫn có lợi, bởi vì nếu như Bạch Thường thắng thì bọn họ có thể ăn chùa miễn phí một tháng, còn nếu hắn thua thì bọn họ cũng chả mất gì cả.

Triệu Tứ điên tiết lườm đám Cát hiệu trưởng, nhưng không dám lên tiếng, đành phải chửi thầm trong bụng.

Con mẹ nó! Rõ ràng là ta bỏ tiền mời các ngươi đến giúp ta, thế nào mà bây giờ lại đứng hết về phe của Bạch Thường hả?

Mặc dù thua thì vẫn là thua, hận thì vẫn phải hận, nhưng lão vẫn phải vui vẻ, vỗ tay chúc mừng Bạch Thường :"Xuất sắc, quán cơm họ Bạch quả nhiên là khác thường, mấy lão già chúng tôi coi như là được mở rộng tầm mắt. Nhưng mà..."

Lão cố ý dừng lại để gây sự chú ý rồi nói tiếp :"Nhưng  mà không biết mùi vị của món lươn chui đậu hủ này như thế nào, tôi nghĩ rằng tay nghề của Bạch tiểu ca đây chắc chắn là không tệ. Thế nào? Mọi người có hứng thú thưởng thức một chút hay không?"

Một vài người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu, ngay cả đám fans của Bạch Thường cùng một ít quần chúng đang vây xem cũng rối rít tranh nhau muốn thử món ăn.

Mã Dao Quang cũng không kiềm chế được, sãi bước đi lên.

"Này, các ngươi muốn làm gì vậy? Bạch Thường thắng thì cũng đã thắng, tôi thấy nồi canh này không nếm cũng được, có sao đâu. Còn nữa, có phải là chúng ta nên nói đến điều kiện sau khi thua đúng không, ông chủ Triệu?"

Nàng chặn trước cái nồi không cho ai tiến tới.

Thật ra khi Bạch Thường đang làm đồ ăn thì trong đám người ở đây chỉ có mỗi mình nàng là nhìn thấy được sự thật.

Trong lúc Bạch Thường đang nêm nếm gia vị thì hắn đã nhanh tay đổ 1 ít thi thủy vào trong nồi.

Không sai, trong cái chai kia chính là thi thủy mà mới nãy nàng đã đưa cho Bạch Thường.

Mặc dù nàng không biết tại sao Bạch Thường lại làm như vậy, nhưng nàng có thể tưởng tượng được mùi vị của nồi canh lúc này ra sao...

Nếu như để những người này tiến lên nếm thử, nhất định sẽ nôn mửa đến phát điên. Vậy thì Bạch Thường dù có thắng cũng vẫn bị người khác chê cười.

Nhìn Mã Dao Quang đang bảo vệ mình như vậy, Bạch Thường gãi gãi mũi không nói gì.

Những người biết được sự thật thì ngoại trừ mình ra cũng chỉ có Mã Dao Quang.

Lúc nêm nếm vì để che giấu đi mùi của thi thủy mà hắn đã cho rất nhiều gia vị.

Cho nên, mùi vị của nồi canh bây giờ ra sao hắn cũng không biết được, nhưng hắn chắc chắn một điều là nồi canh này không ngon, thậm chí là dở tệ.

Bây giờ Mã Dao Quang ra mặt giải vây cho hắn, nếu không thì hắn cũng không biết từ chối ra sao nữa.

Triệu Tứ thấy Mã Dao Quang lên tiếng, cũng cười nói :"Cái này cô cứ yên tâm, chúng tôi đây đều là làng xóm láng giềng với nhau, lần tỷ thí này chỉ là mang tính giải trí, chắc chắn sẽ không ăn vạ xin xỏ gì cả, thua là thua. Bây giờ tôi đứng ra thay mặt cho các ông chủ ở đây tuyên bố, từ giờ trở đi quán cơm Bạch gia mở cửa buôn bán thoải mái, không ai được phép can thiệp hay cố tình gây khó khăn cho Bạch Thường cả."

Không ai dám phản đối lời tuyên bố này.

Thật ra thì trong lòng mọi người đều biết là không có cách nào có thể đối phó với Bạch Thường cả.

Nếu như so sánh tay nghề với Bạch Thường thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Còn nói về mối quan hệ thì người ta còn quen biết cả đội phó đội cảnh sát hình sự, ai mà dám chọc vào ổ kiến lửa này cơ chứ?

Ngay cả Cát hiệu trưởng cũng trở nên đàng hoàng hơn chứ đừng nhắc tới mấy ông chủ nhỏ kia.

"Aidaa ... Vậy còn tôi thì sao ?" Cát Hắc Tử nghe được cũng vội vàng chỉ vào mình mà hỏi.

Triệu Tứ nhìn hắn chỉ hận không thể bóp cổ hắn, nhưng vẫn ráng nén cơn giận nói: "Dựa theo cá cược thì sau này các ngươi có thể tự do đến tiệm tương Cát Tường mà ăn cơm, rồi cuối tháng đến chỗ ta tính tiền là được."

Nói ra câu này cũng khiến cho Triệu Tứ run rẩy sợ sệt, riêng cái tên béo Cát Hắc Tử này là đủ nghèo rồi, ấy vậy mà hắn còn dẫn theo một đám người tới ăn chung. Là ăn một tháng lận đó, không phải là ăn cho mình phá sản luôn hay sao?

"Điều kiện thua cuộc coi như là giải quyết xong. Bây giờ ai muốn thử món canh của ông chủ Bạch thì xin mời xếp hàng."

Triệu Tứ nháy mắt liên tục với những người kế bên, nhưng không ai dám lên cả.

Những người này cũng đâu có ngốc, bây giờ thua thì cũng đã thua, vậy có nếm hay không thì cũng chả còn quan trọng nữa.

Quan trọng nhất là nếu như sau khi nếm mà khen ngon thì lại đắc tội với Triệu Tứ, còn nếu như nói không ăn được thì lại đắc tội với Bạch Thường, con mẹ nó ... bên tình bên hiếu biết chọn bên nào đây.

Triệu Tứ hỏi liên tiếp mấy tiếng, ngay cả ông chủ Lưu của tiệm mì sợi Lan Châu cũng không nói gì cả, lão đành phải nhíu mày bước tới, cầm muỗng lên tự mình nếm thử.

Thật ra thì lão đã sớm ngửi thấy mùi vị quái dị từ trong cái nồi này, nhưng lão vẫn quyết định phải nghĩ ra biện pháp để làm cho Bạch Thường mất mặt một phen.

Nhìn Triệu Tứ đang tiến đến, Bạch Thường trong lòng thất thượng bát hạ, nhưng lại không tiện cự tuyệt, liếc nhìn Mã Dao Quang cầu cứu nhưng nàng cũng lắc đầu không có cách nào ngăn cản. Hắn đành phải tự lực cánh sinh, ánh mắt của hắn khẽ động, vội vàng nháy mắt chào hỏi đám fans hâm mộ đang bao vây xung quanh.

Những nữ sinh kia nhất thời hiểu ý Bạch Thường muốn nói gì :"Ô kìa! Bạch sư huynh đang nháy mắt với chúng ta, quả nhiên là nồi canh ngon như vậy làm sao lại để cho người khác cướp mất được, xông lên chị em ơi!"

Một đám người xông lên vây quanh, rối rít la hét đòi uống canh, Triệu Tứ mới vừa cầm muỗng bước lên thì đã bị người khác xô ngã, vội vàng ôm lấy nồi canh sống chết không buông.

Cục diện lập tức biến thành một trận ẩu đả, hơn nữa là còn tranh nhau đến bể đầu chảy máu.

Cát Hắc Tử nhìn cục diện mà trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm :"Aidaaa! Bạch tiểu ca này nhất định chính là thần bếp ở trên trời rồi, tùy tiện nấu một nồi canh mà có thể khiến mấy chục người tranh nhau như vậy, không lẽ đây chính là canh Trường Sinh trong truyền thuyết, sau khi uống có thể .... aidaa ... ta cũng muốn trường sinh bất lão nữa mà anh emmmm..."

Hắn vốn thuận miệng nói bậy, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, hắn vừa dứt lời thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói the thé.

" Này này! Các ngươi cũng đừng có tranh, thiếu gia nhà ta đã mua nồi canh này rồi."

Bạch Thường ngẩng đầu thì thấy đứng ở cửa là một tên gia hỏa đầu quấn vải thưa, mặt đầy u buồn, sau lưng còn dẫn theo 3-4 tùy tùng.

Vừa nhìn thấy người này, Bạch Thường không thể không mỉm cười.

Xem ra nồi canh hôm nay chẳng những có thể giữ được mà còn có thể bán với giá cao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info