ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 49: Biểu Diễn Nghệ Thuật Làm Bếp

hoanglong04101995

Nửa giờ sau.

Bạch Thường tay xách một túi lươn trở lại tiệm nước tương.

Thế nhưng vẫn chưa thấy Mã Dao Quang quay về.

Bạch Thường cũng không vội vàng, từ từ cho những con lươn vào trong chậu nước, lập tức có người tiến lên kiểm tra.

Đây là chủ ý của Triệu Tứ, lão đã bắt đầu đề phòng kể từ lúc Bạch Thường nói sẽ tự ra ngoài mua lươn rồi, ai biết được Bạch Thường có giở trò quỷ gì với mấy con lươn hay không?

Sau khi kiểm tra một hồi, thì thấy những con lươn kia hoàn toàn bình thường như những con lươn được nuôi dưỡng khác, chỉ biết chậm rãi chen chúc nhau ở trong chậu nước.

Bây giờ mới cảm thấy yên tâm. Bạch Thường khẽ mỉm cười, tay nắm một ít muối rắc vào những con lươn.

Những con lươn bị muối kích thích không ngừng giãy giụa, phát ra âm thanh xào xạt, bọt khí nổi khắp nơi trong chậu.

Ông chủ Lưu không nhịn được hỏi :"Này này, ngươi mà làm như vậy sẽ giết chết đám lươn đó, ngươi muốn thua hay sao hả?"

"Ông chủ Lưu quả nhiên là bác học, nếu rắc muối vô như vậy thì ắt hẳn những con lươn sẽ chết, nhưng mà ông không cần lo, tôi tự có chừng mực."

Lời vừa nói xong, hắn liền nhìn về phía cửa chính mà tự nhủ :"Haizzz ... cái cô nàng này đi mua đậu hủ tới tận bây giờ còn chưa trở lại, không lẽ giữa đường bị bắt cóc rồi hay sao?"

Thật đúng là linh, vừa nhắc đã xuất hiện, Mã Dao Quang tay cầm một túi đậu hủ vội vàng từ ngoài cửa đi vào, bên trong túi là 2 miếng đậu hủ nhưng đã bị bể tan tành rồi.

"Haizzz .. thật là ngại, trên đường đi mua đậu hủ thì gặp phải thằng móc túi nên tôi ... xin lỗi đã làm chậm trễ công việc của anh."

Mẹ kiếp nó chứ.....

Mã Dao Quang cầm lên đậu hủ có chút ngượng ngùng :"Đều bị nát cả rồi, hay là để tôi đi mua lại túi khác nha."

" Được rồi được rồi, không cần phải cực nhọc vậy đâu."

Bạch Thường nhận lấy đậu hủ, cười nói :"Cám ơn cô, Mã cảnh quan."

Bọn Triệu Tứ mắt nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, xem ra mối quan hệ giữa Bạch Thường với đội phó đội hình sự có gì đó không bình thường, nếu thật sự như vậy thì cho dù Bạch Thường có thua đi chăng nữa cũng rất khó đuổi hắn đi được.

"Xin mọi người hãy yên lặng, Bạch mỗ tôi có điều muốn nói, thật sự thì tôi không muốn bêu xấu ai cả, tôi chỉ muốn nói trước là nếu như tôi thua, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nhưng nếu như tôi thắng thì chỉ mong sau này các vị hàng xóm láng giềng nương tay cho, có gì không phải thì cứ mắt nhắm mắt mở, không cần phải gây khó dễ với nhau làm gì."

Sau khi nói xong, Bạch Thường hít một hơi thật sâu, bắt đầu bật lửa làm đồ ăn.

Xung quanh yên lặng như tờ, đám fans của Bạch Thường bao vây kín cả phòng bếp, mắt nhìn không chớp.

Không còn bất kỳ một âm thanh nói chuyện nào nữa, bởi vì giờ khắc này đối với mọi người chỉ là sự chờ đợi, chờ đợi màn biểu diễn của một nghệ sĩ đại tài.

Ngay cả một tiếng ho nhỏ cũng sẽ bị vô số ánh mắt bất mãn liếc nhìn.

Bạch Thường cho lươn vào nồi ngay khi lửa vừa mới bật lên.

Điều kiện đầu tiên để làm món ăn này là phải sử dụng nước lạnh.

Mặc dù những con lươn sống rất dai, kể cả mấy tháng không ăn cũng không chết được nhưng chúng có điểm yếu là rất sợ nóng. Đây là điểu cơ bản mà những người nuôi lươn phải biết, chỉ cần nhiệt độ nước đạt tới 30 độ thì lươn sẽ chết ngay.

Sau khi bỏ lươn vào, Bạch Thường lại làm thêm một chuyện kinh thiên động địa nữa.

Đó là hắn cầm lên một chai nước tương, rót thẳng nửa chai vào trong nồi.

Nồi canh dần dần trở lên đục ngầu, mọi người cố gắng trợn to hai mắt để nhìn nhưng rốt cuộc cũng chả thấy được tình trạng của những con lươn bây giờ ra sao.

Sau đó, Bạch Thường bắt đầu điều chỉnh nước dùng, thao tác vô cùng nhanh nhẹn giống như những bartender trong quán bar vậy, khiến cho mọi người hoa hết cả mắt.

Trong một khoảng khắc nhất thời, phòng bếp tràn ngập trong hương thơm và gia vị, nào là nước cốt gà, nào là nước sốt hàu, ..... Tất cả trong tay Bạch Thường giống như những Tinh Linh đang nhảy múa với nhau, có lúc lại giống như là tuyết rơi mùa đông đang rối rít tung bay.

Cái này đâu phải là đang nấu đồ ăn, cái này là đang trình diễn nghệ thuật mà.

Ở con hẻm Cẩu Bất Lý này làm gì có ai mà không biết đến tài nấu nướng của Bạch gia, nhưng có thể nhìn thấy phong thái lúc nấu ăn của Bạch Thường thì chưa có ai cả. Đến cả Triệu Tứ, người đã mở quán ăn lâu năm như vậy mà còn chưa bao giờ thấy được.

Bởi vì vào thời điểm mà ông của Bạch Thường còn làm chủ quán ăn, thì lão đã có lời thề là không bao giờ cho phép bất kỳ người nào được xem lão nấu ăn.

Cho nên đây là lần đầu tiên mà những người này được nhìn thấy cách nấu ăn vô cùng khéo léo và tinh tế của Bạch gia.

Chẳng qua là khi nhìn thấy tài nghệ nấu ăn của Bạch Thường thì đại đa số những đầu bếp ở đây đều thấy tự ti mặc cảm. Cho dù bây giờ Bạch Thường không làm được món lươn chui đậu hủ đi chăng nữa thì với tay nghề nấu ăn như vậy, cũng đủ khiến cho các đầu bếp ở con hẻm Cẩu Bất Lý này phải cưỡi ngựa mà đuổi theo, chỉ sợ là còn không đuổi kịp á chứ.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Bạch Thường đã lén lấy ra một cái chai trông như ống nghiệm, đổ vào trong nồi một ít nước gì đó.

Một mùi hương kỳ dị bay ra làm cho một số người không nhịn được mà nhíu mày, mặc dù cái mùi này có chút khó ngửi nhưng vì màn biểu diễn của Bạch Thường quá đặc sắc, khiến cho mọi người nhanh chóng quên đi sự hiện diện của mùi hương này.

Trong phút chốc thì nước canh đã được nêm nếm xong, nước cũng từ từ ấm lên, trên mặt nước bắt đầu xuất hiện những váng mỡ, những con lươn bắt đầu bơi nhanh hơn.

Bạch Thường nhìn chằm chằm mặt nước, ước chừng đúng một phút, hắn chớp lấy thời cơ cho hết đậu hủ vào.

Nhất thời, nước ở trong nồi sôi lên ùng ục, đám lươn như phát điên phát cuồng, bơi tán loạn.

Tất cả mọi người như chết lặng, nhiều người thí nghiệm như vậy mà cũng chưa từng thấy tình huống nào như tình huống này. Mặc dù không cần nhìn vào trong nồi, chỉ có thể nghe được âm thanh phát ra thôi là có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng những con lươn đang bắt đầu vùng vẫy giãy chết.

Có mấy người tò mò nhìn vào bên trong, xít xoa :"Quả thật là bầy lươn ... bầy lươn đang bơi rất dữ dội tìm đường chui đó!"

Nhưng rốt cuộc chúng có chui vào trong đậu hủ hay không thì không ai biết được.

Nhìn mọi thứ đang diễn ra theo như kế hoạch, Bạch Thường mới âm thầm yên tâm, đậy nắp nồi lại và chờ đợi.

"Xin mọi người chờ một chút, mấy phút nữa là chúng ta có thể thưởng thức món lươn chui đậu hủ rồi!"

Bạch Thường cười híp mắt, vẫy vẫy tay với đám fans hâm mộ.

Như thể hắn vì các nàng mà làm ra món ăn này vậy.

Trận đấu con mẹ gì chứ, chẳng qua là tùy ý thể hiện chút tài mọn thôi.

Đám người Triệu Tứ mặt xanh như đít nhái, không dám lên tiếng, có một số người chắc là đã đoán được thế cục bây giờ ra sao.

Nhìn vào những gì Bạch Thường đang thể hiện thì 99% là bọn họ sẽ thua.

Mã Dao Quang nhìn Bạch Thường bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Một người suốt ngày chỉ biết cà nhỗng, mồm miệng thì dẻo quẹo vậy mà thật sự lại rất bản lãnh.

Lại còn là một đầu bếp nấu ăn rất ngon nữa chứ, người như vậy mà là tà môn ngoại đạo hay sao?

Chưa kể tuổi tác của hắn so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, như thế nào mà lại là ân nhân của mình được?

Sau vài phút trôi qua, Bạch Thường tiến đến bên bếp, dùng sức hít một hơi thật sâu nhấc cái nồi từ trên bếp xuống, sau đó nhờ người bưng ra bàn.

Ngay lập tức, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào cái nồi đầy tò mò. Bạch Thường ngồi xuống một bên, tự tay rót cho mình một ly nước trà, cúi đầu nhấp một miếng.

"Ngô đại thúc, cái tiệm tương Cát Tường này một ngày có thể kiếm được bao nhiêu vậy?"

Nghe Bạch Thường nhắc đến việc kinh doanh, ông chủ Ngô có chút sửng sốt nói :"Bình thường chắc khoảng vài trăm đồng thôi, nhưng dạo gần đây tiệm có hơi vắng khách nên. . ."

Bạch Thường gật đầu, thật ra ông chủ Ngô này cũng là một người đàng hoàng, nếu không thì mọi người đã không chọn nhà của lão để tỷ thí nấu ăn, một phần cũng là vì lão khá là dễ tính mà những người khác thì lại sợ rước lấy thị phi cho bản thân.

"Này Cát hiệu trưởng, cậu có nhiều huynh đệ như vậy, chắc thời gian qua cũng gặp không ít khó khăn đúng không?"

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Cát Hắc Tử mà lên tiếng. Tên béo có chút sững sờ, gãi đầu nói :"Cũng tạm, cũng tạm thôi. . ."

Bạch Thường mỉm cười, hắn biết cái tên Cát Hắc Tử chỉ là tên giang hồ con, một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu. Suy nghĩ một chút là biết, những quán ăn trên con hẻm này ngoại từ Bạch quán ra thì đều làm ăn bết bát, cho nên Cát Hắc Tử bảo kê ở đây thì làm gì có tiền đồ?!

Chung quy thì chỉ có Bạch quán là kiếm được nhiều nhất, mấy lần Cát Hắc Tử muốn đến thu phí bảo kê, nhưng khổ một nổi là Bạch Thường không thèm đóng, cũng không cần ai phải bảo kê cả.

"Hay là như vậy đi, chúng ta cá cược với nhau một chút."

Bạch Thường lại uống một hớp trà rồi mới tiếp tục nói với Cát Hắc Tử :"Nếu như lần này tôi thắng, thì Cát hiệu trưởng đây có thể dẫn theo huynh đệ tới tiệm nước tương Cát Tường ăn chùa một tháng."

Những lời này khiến cho Cát Hắc Tử trợn mắt há to miệng, lòng tự nhủ :" Làm sao lại có cái chuyện tốt như vậy?"

Ông chủ Ngô vội vàng phản đối :"Ơ ơ ơ ơ ... này này này, Bạch huynh đệ à, chắc cậu cũng biết tiệm của tôi dùng tiền mà sinh tồn mà, nếu như thật sự cho ăn chùa một tháng thì tôi phải đóng cửa tiệm thật đó!"

"Nào nào, ông chủ Ngô xin hãy bình tĩnh." Bạch Thường quay sang nhìn Triệu Tứ rồi nói :"Triệu thúc, lời của tôi còn chưa nói hết, nếu như tôi thắng thì Cát hiệu trưởng cùng với đám huynh đệ có thể tới đây ăn chùa một tháng, nhưng tất cả chi phí đều là do ông chi trả."

Triệu Tứ sắc mặt khó coi nhìn hắn, phun ra mấy chữ :"Nếu cậu thua thì sao?"

"Nếu như mà tôi thua thì chẳng những tôi sẽ dọn khỏi Cẩu Bất Lý mà ngay cả quán cơm của Bạch gia cũng sẽ tặng cho lão nhân gia người đây. Nói một cách đơn giản là nếu như tôi thua thì tiệm cơm sau này sẽ là của ông. Sao? Kèo này thơm không?"

Mọi người xung quanh đều kinh sợ, cuộc cá cược này thật sự là quá lớn, ngay cả cửa tiệm cũng mang ra chơi. Nghĩ thôi cũng biết tiền phí ăn chùa 1 tháng so với 1 căn tiệm thì thật sự là chả thấm thía gì.

Triệu Tứ rất thông minh, lão cân nhắc một chút liền lập tức gật đầu :"Được rồi, ta đồng ý, nhưng ta còn có thêm một điều kiện." Lão chỉ vào cái nồi trên bàn và nói :"Chúng ta đều biết tay nghề của Bạch gia ra sao, vì vậy nếu như trong nồi này có một con lươn không chui vào thì coi như ngươi thua, thế nào?"

Điều kiện này khiến cho cả Mã Dao Quang cũng đổ mồ hôi lạnh thay cho Bạch Thường, nhưng đám fans hâm mộ Bạch Thường lại càng tức tối bất bình hơn, bắt đầu bao vây Triệu Tứ.

Nhưng sắc mặt của Bạch Thường vẫn điềm tỉnh, chỉ cười nhạt, dùng tay ra dấu mời.

"Tùy ông!"

Triệu Tứ gật đầu, hít sâu một hơi, sãi bước đi đến trước bàn, sau một hồi do dự liền đưa tay giở nắp nồi lên.

Giờ khắc này, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ có Bạch Thường là vẫn điềm đạm cúi đầu uống trà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com