ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 48: Toàn Bộ Thất Bại

hoanglong04101995

"Này con mẹ nó ... chui vào, chui vào rồi kìa. . ."

Tất cả mọi người đang vây xem đều la lên kinh hãi, ngay cả Mã Dao Quang cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bất an.

Chỉ có duy nhất Bạch Thường là vẫn ung dung bình thản mặc dù mắt hắn đang nhìn chăm chú vào trong nồi, sắc mặt không hề có bất kỳ biểu hiện gì. Nhưng đâu ai biết trong lòng hắn đang như con kiến bò trên chảo nóng vậy, lỡ như thật sự có 3 con lươn chui vào được thì coi như hắn tiêu đời!!

Con lươn này quả nhiên là thông minh khi phát hiện là mình có thể ẩn núp ở trong đậu hủ, nhưng có một cái xui là ngay khi nó chui vào thì miếng đậu hủ bị nứt, vỡ vụn thành từng mảnh.

"Haizzzz. . ."

Một tiếng thở dài thất vọng vang lên đầy tiếc nuối.

Kế sách lần này chắc chắn là chính xác, đáng tiếc là chọn đậu hủ quá non nên không chịu được những sự va chạm của con lươn.

Mọi người đều thất vọng, chẳng có ai quan tâm đến kết quả sau cùng nữa, mấy phút sau thì toàn bộ những con lươn đều hy sinh.

Miếng đậu hủ cũng bị đụng cho nát bét.

Nhưng vẫn không có con nào chui vào thành công cả.

À có chứ! Có một con chỉ chui kịp nửa cái đầu thì đã chết nóng đến lật cả bụng nằm ngửa.

Lại là thất bại. ..

"Này Bạch Thường! Kết quả này là sao đây hả? Không phải là ngươi kêu bọn ta dùng đậu hủ non để làm hay sao, vậy mà bây giờ nó lại vỡ nát như thế này. Có phải là ngươi cố ý đưa ra gợi ý sai để cho bọn ta không làm được có đúng không?"

Ông chủ Lưu tức giận chỉ trích Bạch Thường, Triệu Tứ vội vàng ngăn cản hắn, lắc lắc đầu nói :"Cái này cũng không thể trách Bạch Thường được, nghĩ thử xem 2 lần đầu là do chúng ta dùng đậu hủ quá cứng nên lươn không chui vào được, lần này thì đậu hủ lại quá non nên hơi đụng là bể. Haizzz ... xem ra món này không dễ nuốt đâu mọi người à?!."

Mọi người bây giờ mới hiểu ra lí do tại sao Bạch Thường lại muốn chọn món này để tỷ thí.

Vốn dĩ bình thường trong tiệm chả có ai gọi món lươn chui đậu hủ này cả, cho nên làm gì có ai biết cách nào làm cho con lươn chui vào được.

Nhưng mà không sao, ở con hẻm Cẩu Bất Lý này có rất nhiều quán ăn, chỉ cần mỗi tiệm cử ra một đầu bếp để thử nghiệm từ từ thì nhất định sẽ thành công.

Nghĩ là làm, Triệu Tứ phất phất tay ra hiệu cho các ông chủ gọi hết người trong tiệm của mình tới, trong chốc lát đã có mười mấy đầu bếp ùn ùn kéo đến.

Nhìn sơ qua đám đầu bếp thì thấy có người là bếp chính, có người là phụ bếp, con mẹ nó ... còn có cả phục vụ nữa mới ghê.

Ngay cả Cát hiệu trưởng và đám đàn em cũng nhao nhao muốn thử.

Không cần khẩu vị hay hình thức, chỉ cần con lươn chui vào là được. Cái điều kiện như vậy, thì thế nào trong đám người ở đây cũng sẽ có kẻ mèo mù vớ được cá rán.

Chỉ cần có thể đuổi Bạch Thường khỏi Cẩu Bất Lý thì tất cả đều đáng giá!

"Này này này, các người còn biết xấu hổ hay không, tính ỷ đông hiếp yếu hả?"

"Đúng rồi đúng rồi, đã thua mấy lần còn không biết nhục, đúng thật vô lại mà!"

"Cho dù Bạch ca có bị đuổi đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không đến quán của mấy người mà ăn đâu."

"Chính xác! Bạch sư huynh ở đâu thì chúng tôi ở đó nhé!"

Nhóm fans hâm mộ của Bạch Thường lớn tiếng đầy phẫn nộ, khí thế hùng hồn. Lỡ như mà bọn họ thắng được Bạch Thường thì chắc tiệm nước tương này sẽ là tiệm đầu tiên bị san bằng mất.

Ông chủ Ngô lẩy bẩy run sợ, hắn biết mình đã chọc vào tổ kiến lửa nên vội vàng trấn an mấy nàng lại.

Triệu Tứ nhíu mày, mặt lạnh suy nghĩ.

Đa số các quán ăn ở con hẻm Cẩu Bất Lý này đều dựa vào học sinh sinh viên mà tồn tại, vì vậy không thể đắc tội những người này.

Nhưng Bạch Thường lại có thể kéo toàn bộ đám học sinh sinh viên về phía hắn, thật sự là khó tin mà.

Lão đành phải phất phất tay tiếp tục trận đấu.

Nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan.

Liên tục 4 5 người lên tỷ thí, sử dụng đủ các phương pháp khác nhau, vắt nát óc suy nghĩ mà vẫn không có cách nào làm cho con lươn chui vào được trong miếng đậu hủ.

Cuối cùng trong tiệm không còn một con lươn nào cả, ông chủ Lưu sau một hồi tính toán liền xung phong nhận đi mua thêm lươn, Triệu Tứ vội vàng ngăn cản hắn, nhìn Bạch Thường nói :"Tôi không ngờ là món ăn nghe đơn giản mà lại khó làm như vậy. Có lẽ là chúng tôi không thể hoàn thành được món ăn này rồi, nhưng chắc anh Bạch đây có thể làm được mà phải không?"

Câu nói vừa thốt ra đã khiến cho tất cả mọi người như bừng tỉnh đại ngộ.

Tính ra Bạch Thường chả cần ra tay, cứ để cho mọi người hì hục làm, lỡ như làm không được thì không phải là hắn đơn giản mà chiến thắng hay sao?

"Đúng vậy, ông chủ Bạch à, nếu như cậu không biết làm thì cũng đừng có bắt chúng tôi làm chứ, như vậy là không có công bằng. Nếu như cậu muốn chúng tôi phục thì cậu phải làm được món ăn này ngay bây giờ."

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, hướng mũi dùi vào Bạch Thường.

Bạch Thường mỉm cười nhìn vào phòng bếp, nói :"Được rồi, nếu như mọi người không làm được thì tôi sẽ ra tay vậy. Nhưng mà bây giờ hết lươn rồi, cảm phiền mọi người chờ một chút để tôi chạy đi mua đã."

"Lươn sẽ có người mua, cậu đừng có nhân cơ hội mà bỏ trốn!"

"Trốn cái đít tôi nè! Quán ăn của tôi còn ở đây mà trốn cái gì? Với lại làm sao tôi có thể tin tưởng để cho mấy người mua lươn được."

"Đều là lươn cả, có cái gì mà tin với không tin?"

"Haizzz .... khác nhau hoàn toàn chứ, lỡ như mấy người giở thủ đoạn, mua cho tôi con lươn gần chết thì không phải là tôi đã thua từ vòng gửi xe hay sao?"

Bạch Thường thuận mồm bịa chuyện, sau đó chắp tay nói tiếng chờ một chút rồi lao nhanh ra ngoài cửa.

Mã Dao Quang không yên tâm nên cũng đi ra ngoài.

"Này này, anh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, chứ tôi thấy món ăn này xem ra khó làm lắm đó." Mã Dao Quang lo lắng hỏi.

Bạch Thường gãi đầu nói :"Không biết nữa, thật ra thì tôi cũng chưa bao giờ làm món này cả."

"Cái gì, anh chưa bao giờ làm món này vậy mà còn dám rủ người ta tỷ thí sao? Não anh có dây nào bị chập à?!"

Mã Dao Quang trợn to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Bạch Thường.

Cái tên này bị điên hay bị ngu vậy trời?

"Yên tâm đi, tôi đâu có ngu đâu mà tự tìm đường chết." Bạch Thường mỉm cười nói.

Thật ra thì hồi nãy hắn vừa quan sát vừa hướng dẫn mọi người cách làm chủ yếu là dựa vào thất bại của họ để tìm ra cách giải quyết món ăn.

Điều này thì hắn nói thật, vốn dĩ hắn chưa bao giờ làm hay thấy người ta làm món này bao giờ cả.

Nhưng mà bây giờ thì hắn đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề.

"Đúng rồi, cô có thể giúp tôi một việc được không? Cô chỉ cần đi đến phố Đổng mua giúp tôi 2 miếng đậu hủ là được!

Bạch Thường từ trong túi móc ra năm đồng đưa cho Mã Dao Quang.

Mã Dao Quang không nhận mà trợn mắt nói :"Này này! Anh có biết anh đang làm trò gì không, anh nghĩ sao mà lại đi sai một đội phó đội cảnh sát hình sự đi mua đậu hủ cho anh?"

Bạch Thường cười nói: "Làm ơn đi mà Mã đại tiểu thư, nếu như tôi tự đi chỉ sợ là không kịp, lúc đó tiệm đậu hủ cũng bán sạch hết rồi, cô đừng quên là tôi còn phải đi mua lươn đó, cho nên mong Mã cảnh quan đây có thể ra tay tương trợ."

"Nhưng mà tại sao nhất định phải mua đậu hủ ở chỗ đó?"

"Bởi vì chỉ có đậu hủ của nhà hắn là có độ mềm vừa phải, mấy con lươn nhất định sẽ rất thích."

"Được rồi. . . Tôi giúp anh chuyện này cũng được, nhưng mà tôi có một yêu cầu."

"Cô nói đi."

"Bây giờ thì chưa, khi nào anh hoàn thành cam kết thì tôi sẽ nói. Thôi được rồi, tôi đi mua đậu hủ đây." Mã Dao Quang nhìn Bạch Thường, chậm rãi nói :"Hy vọng là anh không làm cho tôi thất vọng!"

Bạch Thường cười cười :"Tôi chưa bao giờ để cho ai thất vọng cả, huống chi là cô."

"Thôi đi đồ dẻo miệng, tôi đi đây!"

Mã Dao Quang vội vàng gọi xe và rời đi, còn Bạch Thường thì vẫn đứng ngẩn người ở bên đường.

"Tình hình hiện tại cho thấy, mấy con lươn nuôi mà đám Triệu Tứ mua vốn dĩ đã không còn bản năng chui rúc trong bùn nữa, nên làm sao có thể chui vào trong đậu hủ một cách dễ dàng được, vậy đáp án cuối cùng chỉ có thể là lươn tự nhiên thôi. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là làm sao kiếm được lươn tự nhiên, chứ cái đám lươn nuôi kia thì chắc chắn là không biết cách rúc vào trong đậu hủ rồi. Hay là mình thử cách khác ta...."

Hắn cau mày trầm tư, một ý tưởng bỗng nhiên lóe lên, khóe miệng của hắn nở một nụ cười gian xảo. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info