ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 47: Thay Nhau Ra Trận

hoanglong04101995

Theo thể lệ thì tất cả những người có mặt đều có tư cách tham gia tỷ thí.

Điều đó có nghĩa là bất kỳ một người nào thuộc các quán ăn ở đây, có thể làm ra món lươn chui đậu hủ thì coi như là Bạch Thường thua.

Như vậy là không công bằng, quả thực là cái con mẹ nó chứ ... không hề có một cái gì gọi là công bằng ở đây cả.

Ngay cả Mã Dao Quang cũng không nhịn được muốn ngăn cản Bạch Thường, nhưng hắn lại không quan tâm. Thật ra thì điều khiến nàng tức là những điều kiện mà hắn đưa ra rõ ràng là cố ý nhường cho đám người kia thắng.

Nhưng mà nàng cũng kiềm chế lại, bình tĩnh suy nghĩ thì qua hai ngày tìm hiểu về Bạch Thường thì nàng thấy, hắn là một người rất quỷ quyệt lại vô cùng lười biếng nên chắc chắn sẽ không đâm đầu rước họa vào thân, cho nên hắn làm vậy chắc chắn là có dụng ý của hắn.

Nhìn sắc mặt của Bạch Thường có chút thờ ơ lạnh nhạt làm cho đầu bếp Vương chỉ nở một nụ cười mỉm, nhưng đâu ai biết được trong lòng hắn đang vui sướng đến nhường nào.

Nếu như có thể chiến thắng Bạch Thường thì mình chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp con hẻm này. Lúc đó có khi tiền lương của mình sẽ tăng lên vèo vèo vì đã đuổi được hắn đi á chứ.

Theo hiệu lệnh của Triệu Tứ, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.

Đầu bếp Vương lập tức đốt lửa, thêm nguyên liệu để điều chỉnh nước dùng, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Bạch Thường hắng giọng nói :"Mọi người chờ Vương đại ca làm xong thì có thể nếm thử một chút, tôi chỉ muốn nhắc lại điều kiện thắng là chỉ cần bất kỳ người nào có thể làm cho 3 con lươn chui vào miếng đầu hủ thì tôi sẽ chịu thua."

Bỗng nhiên có người hỏi :"Này! Ngươi nói thì hay lắm vậy sao ngươi không vô làm thử xem?"

"Nào nào đừng có nóng mà, chắc mọi người đều biết tôi là một người rất lười biếng, cho nên mọi người cứ làm đi, nếu làm được thì coi như tôi thua, tôi đỡ phải làm mà cũng tiết kiệm được mớ thời gian."

Mọi người xung quanh cười ầm lên, ở đây có ai mà lại không biết cái tính lười biếng của Bạch Thường cơ chứ, hắn lười đến mức mà không bao giờ phục vụ chỉ toàn bắt khách phải tự rửa chén, lau bàn, quét dọn sau khi ăn xong.

Nghĩ xem có mắc cười không? Mình đến ăn là đã mất tiền rồi vậy mà còn phải bò ra dọn dẹp nữa chứ, ấy thế mà quán ăn của hắn lúc nào cũng đông người , đúng thật là không có thiên lý mà...

Trong lúc mọi người đang bà tám với nhau thì đầu bếp Vương đã bắt đầu cho đậu hủ vào nồi, sau đó từ từ cho từng con lươn trong rổ vào.

Những con lươn thấy nước thì mắt sáng lên, sung sướng tung tăng hồn nhiên mà không biết rằng mình sắp sửa biến thành món ăn cho người khác.

Mọi người bu lại nhìn những con lươn trong nồi đang vì nước ấm lên, mà chuyển từ bơi lội thành điên cuồng giãy giụa.

Nhưng điều kỳ lạ là những con lươn giãy giụa như vậy nhưng lại không có bất kỳ con nào chui vào trong miếng đậu hủ cả.

Sau khi nước sôi được 3 phút thì những con lươn bắt đầu lật bụng, bơi ngửa.

Và sau đúng 5 phút thì toàn bộ mười mấy con lươn đều ngỏm củ tỏi.

Nhưng cũng chẳng có gì xảy ra.

Thất bại. ..

Những người vây xem đều trố mắt nhìn nhau một cách khó hiểu, theo lý thuyết thì món ăn này dễ vãi cả ra, làm sao mà thất bại được ?!

Những người không trực tiếp vào trong bếp và đám fans của Bạch Thường nghe nói tới kết quả đều hít hà không ngừng.

"Bạch sư huynh cố lên, em biết chắc chắn đám người này sẽ không làm được mà."

"Không sai không sai, món ăn ngon như vậy trên đời này chỉ có Bạch ca ca mới có thể làm được thôi."

"Sếp Bạch, anh hãy thể hiện tuyệt chiêu để tiêu diệt toàn bộ đám người này đi!"

Bạch Thường cười cười, vẫy tay với đám fans, sau đó tiến lên nhìn và thở dài :"Haizzz ... Con người đúng thật là quá tàn nhẫn mà. . ." Hắn cầm muỗng tiến tới nồi canh, sau khi nếm thử thì hắn thốt lên.

"Ô kìa Vương đại ca! Mùi vị của canh quả là không tệ nha, nhưng động tác quá chậm, nhiệt độ lửa thì không kiểm soát tốt. Này anh xem, con lươn này chưa gì đã chết rồi thì làm sao mà chui vào được?"

Hắn không ngừng lắc đầu thở dài mang theo một vẻ mặt chúc bạn may mắn lần sau.

Ông chủ Lưu bỗng nhiên vỗ tay nói :"Ta hiểu rồi! Để làm được món này phải canh nhiệt độ thật chuẩn, chọn lúc nước hơi hơi nóng thì cho lươn vào, như vậy thì lươn sẽ không chết quá nhanh, như vậy là được rồi."

Bạch Thường cười híp mắt nhìn hắn :"Hay là ông chủ Lưu đây thử một chút đi?"

"Thôi thôi khỏi móc họng nữa đi, ở đây có nhiều đầu bếp lớn như vậy trong khi ta chỉ mà một chủ tiệm mì Lan Châu nhỏ bé, xung phong lên trước không phải là tự tát vô mặt hay sao."

Lần này hắn tự biết thân biết phận, đâu ngu mà đâm đầu lên trước, đầu bếp Tôn bên cạnh hắn sau một hồi suy nghĩ thì tự tin vỗ ngực nói :"Hay là để ta thử một chút, ngày nào ta chẳng làm đậu hủ, không lẽ lại không nấu được món lươn chui đậu hủ này hay sao."

Dựa theo quy định thì mỗi người đều có một cơ hội, cho nên sẽ không có ai ngăn cản hắn cả. Ngược lại, những đầu bếp tự cho là kỹ năng nấu ăn tốt hơn thì đều cố ý lui về sau, để xem người đi trước ra sao rồi mới quyết định.

Đầu bếp Vương mặt đầy chán nản lui xuống, nhường chỗ cho người tiếp theo. Đầu bếp Tôn tiến lên vén tay áo, sau đó lấy một cái nồi và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Lần này, hắn rút kinh nghiệm từ thất bại của đầu bếp Vương mà cố ý cho lửa thật nhỏ, sau đó chờ nước nóng tới nhiệt độ nhất định thì mới thả đậu hủ vào bên trong.

Nguyên nhân thất bại của lão Vương rất đơn giản, bởi vì lão thả đậu hủ vào quá sớm cho nên lúc nước sôi lên thì đậu hủ cũng đã rất nóng rồi, vậy thì làm sao mà có con lươn nào chui vào được.

Sau khi thả đậu hủ được một lúc thì ngay lập tức hắn cho lươn vào, mọi người xung quanh tiếp tục vây lại, trừng hai mắt chờ kết quả.

Lần này quả thật là những con lươn chết rất chậm, nhưng đáng tiếc là những con lươn lại không có hứng thú với đậu hủ mà thẳng cẳng chết tập thể, không một con nào chịu chui vào trong đậu hủ cả.

Đầu bếp Tôn mặt đỏ ửng, ảo não đi xuống. Những người đứng xem bên ngoài lại hít hà.

"Aidaaa ... quên nói với mọi người là nên chọn đậu hủ non nha, loại đậu hủ không mềm cũng không cứng, hơn nữa là phải để trong tủ lạnh một chút thì hiệu quả sẽ cao hơn đó. Mọi người nghĩ xem, nếu như nước nóng mà đậu hủ cũng nóng thì con lươn mắc gì phải chui vào trong đấy chi cho mệt, tôi nói có đúng không?"

Bạch Thường tỏ vẻ tiếc nuối nói, Triệu Tứ nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền phân phó cho đám nhân viên :"Các ngươi hãy mang đến đây một miếng đậu hủ non đã ướp lạnh cho ta, đi mau đi!"

Lập tức có người làm theo, Bạch Thường hí hửng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lần này quả thật là Mã Dao Quang không nhịn nổi mà lên tiếng.

"Này, đầu óc của anh có vấn đề à, ngay cả bí quyết nấu ăn cũng nói ra, lỡ như có người làm được thì không phải anh sẽ dẹp tiệm luôn hay sao?"

Mã Dao Quang nhéo Bạch Thường một cái, Bạch Thường đau muốn phát khóc, quay đầu nói :"Mã cảnh quan của tôi ơi! Cô có thể nào nhẹ tay một chút được hay không. . . Cái này cái này, haizzz ... mọi người ở đây đều là hàng xóm láng giềng với nhau, tôi chưa bao giờ có ý định giấu giếm bí quyết nấu ăn cho bản thân cả, nếu như ai có khả năng học được thì tôi cũng vui mà."

Hắn hồn nhiên vui vẻ trả lời.

"Cái đồ thần kinh, để tôi xem dáng vẻ lúc bị đuổi đi của anh sẽ như thế nào." Mã Dao Quang trừng mắt liếc hắn một cái.

"Thế nào thì thế nào? Nếu như tôi bị người ta đuổi đi thì cô sẽ không nỡ bỏ rơi tôi chứ?"

Bạch Thường nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, mỉm cười.

"Thôi đi! Anh im miệng đi."

Mã Dao Quang mặt hơi ửng đỏ, xung quanh lại có nhiều người như vậy mà nàng còn đang mặc cảnh phục, thật sự là không muốn để cho người ta hiểu lầm.

"Tiệm cơm của anh ở đây một ngày thì tôi có thể giám sát anh một ngày, chứ lỡ như anh bị đuổi đi, rồi chạy sang chỗ khác làm chuyện xấu thì tôi biết làm sao?"

Nàng trợn mắt nhìn Bạch Thường, thấp giọng nói.

"Bậy rồi! Trong cơ thể của tôi vừa không có độc tình vừa không có Quỷ Cổ thì làm sao có thể làm chuyện xấu được ?!" Bạch Thường nháy mắt cười đễu.

"Đi chết đi. . ."

Hai người vừa nói chuyện được một lúc thì đậu hủ cũng vừa làm lạnh xong, Triệu Tứ cho người mang đậu hủ ra, lập tức có người tiến lên xung phong nhận nấu món này.

Người xung phong lần này thật sự cũng có chút tiếng nói ở con hẻm này, hắn chính là đầu bếp của tiệm bánh Triệu Tứ, một người có lai lịch không nhỏ.

Hắn đã làm đầu bếp cho tiệm bánh của Triệu Tứ từ lúc mới mở cho đến tận ngày nay.

Có thể nói ở trong con hẻm Cẩu Bất Lý này thì ngoại Bạch Thường ra, thì người có tài nấu ăn tốt nhất chính là hắn.

Nhìn thấy hắn xuất thủ làm cho tất cả mọi người đều đặc biệt chú ý.

Hắn cũng bật lửa và bắt đầu điều chỉnh nước dùng như hai người trước. Nhưng mà lần này hắn lại cho lươn vô trước, sau đó mới cho đậu hủ vào.

Đậu hủ này được để ở trong tủ lạnh nên khi bỏ vào trong nước ấm có khiến những con lươn kia vui sướng mà ngu ngơ chui vào hay không?

Nồi canh càng ngày càng nóng dần lên, mọi người ai nấy cũng nín thở nhìn chăm chú vào những con lươn đang bơi ở bên trong.

Nếu như những con lươn thật sự chui vào trong đậu hủ, thì có nghĩa là trong vòng 3 ngày Bạch Thường phải dọn khỏi Cẩu Bất Lý.

Trong nồi nóng đến cực điểm, mấy con lươn bắt đầu giãy giụa điên loạn, bơi tứ tung.

Từ từ tiến đến gần thăm dò miếng đậu hủ.

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi giây phút này, tim như muốn nổ tung.

Đột nhiên, có một con lươn lao thẳng vào trong miếng đậu hủ !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info