ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 43: Nấm Linh Thi

hoanglong04101995

"Này! Con mẹ nó chứ!"

Bạch Thường theo bản năng bay lên đá một cước làm cho Đại Hoàng ngã chỏng vó.

Sau khi tung cú đá thì hắn mới nhớ, chết cha! ...  tối hôm qua Đại Hoàng thật sự là bị ác Sát bám vào người, nhưng bây giờ hắn là người sống sờ sờ mà.

"Này này! Đại ca à, sao cậu lại đá tôi. . .?"

Đại Hoàng nằm trên đất, lớn tiếng mắng nhiếc Bạch Thường.

Bạch Thường kéo hắn đứng dậy rồi quan sát từ trên xuống dưới mấy lần :"Cái tên đại dâm tặc này, cậu không làm sao chứ? Sáng nay tôi có gọi điện cho phó hiệu trưởng Lưu, ông ta nói cậu đang ở bệnh viện, lại còn bị cảnh sát trông chừng, làm sao bây giờ lại được tung tăng ở ngoài hay vậy?"

Đại Hoàng xoa xoa mông đứng dậy, tức giận nói :"Tôi không có phạm pháp thì mắc gì cảnh sát phải trông chừng tôi hả?"

"Nói xạo mà không biết ngượng, cậu nói cậu không phạm pháp vậy hơn nửa đêm cậu nằm ở đó làm gì, hóng mát hay là tắm nắng hả? Chưa kể dưới chỗ cậu nằm còn có một đống xương người, cậu tính giải thích như thế nào đây?"

"Giải thích cái cọng lông á, tôi chỉ nói là tôi đang chạy bộ thì không biết làm sao lại bị té xỉu, cảnh sát không hỏi được gì nữa thì thả tôi thôi. À đúng rồi, bọn họ còn nói là tôi đi gây sự đánh nhau với người ta ở ngoài đường trong lúc trời xuất hiện sấm sét, nên chắc là tôi bị sét đánh trúng, ha ha, cậu thấy có buồn cười không, bị sét đánh trúng, ha ha ha ha, con mẹ nó ... đúng là tào lao mà, ha ha ha ha ha. . ."

Bạch Thường vừa đá vào mông hắn vừa mắng :"Cười cái rắm chó, cậu thực sự là bị  sét đánh còn gì, nhưng may là cậu còn được ông bà phù hộ. Này! Tôi hỏi thật, tối hôm qua cậu đã làm gì, trước khi bất tỉnh thì cậu còn nhớ chuyện gì đã xảy ra hay không?"

Đại Hoàng gãi đầu, ngẫm nghĩ nói :"Haizzz ... Tôi mà biết chuyện gì xảy ra thì tôi đã không tới đây hỏi cậu rồi, tôi chỉ nhớ là tôi đang chạy bộ thì vô tình gặp cái thằng khốn nạn Trịnh Hà, còn chuyện sau đó thì tôi không nhớ gì cả."

"Haizzz ... tôi hiểu rồi!" Bạch Thường trầm tư trong chốc lát rồi lại hỏi: "Vậy đám Trịnh Hà ra sao rồi, cảnh sát có nói gì không?"

"Tôi chịu, tôi chỉ nghe người ta nói là mấy đứa đó đều bị thương rất nặng, nhất là tên Trịnh Hà kia, haizzz ... kể ra cũng tội, hai cái tay của hắn chắc chắn là tàn phế, xương bị gãy nát thế kia cơ mà, nhưng có cái còn đáng sợ hơn nữa nha, hai viên bi của hắn đều bị đá nát bét, ai duuuu ... ai mà có lòng tốt khiến hắn từ một nam nhân thành một thái giám vậy trời, nghĩ tới thôi là thấy nhức nhối rồi!"

"Sau đó thì sao. . ." Bạch Thường gãi mũi cười trộm, thầm nghĩ hình như mình hơi nặng tay thì phải!

"Sau đó thì tôi có nghe loáng thoáng cảnh sát nói là khi nào vết thương của chúng khỏi thì sẽ đưa đến bệnh viện tâm thần. . . Đã vậy chúng còn dám nói tôi ban đêm xông thẳng vào kí túc xá nữ làm trò đồi bại, con mẹ nó chứ... đúng là vu oan mà, tôi mặc dù cũng muốn lắm nhưng đâu có điên đến như vậy!"

Bạch Thường gật đầu, không nói gì.

Thật ra thì vết thương của đám Trịnh Hà ra sao không lẽ Bạch Thường không biết, bọn họ cứ tưởng được Âm Thập Cửu thu làm đồ đệ là ngon, ai dè bị hắn lợi dụng, cho ác sát bám vào người để khống chế. Nhưng vì Âm Thập Cửu quá lạm dụng sức mạnh của ác sát làm cho cả đám bị cắn trả, khiến cho nửa điên nửa tỉnh.

Vậy có thể đưa ra kết luận, hung thủ sát hại Ninh Đan Đan chắc chắn là bọn họ.

Chỉ có điều, bây giờ bọn họ điên hết rồi thì làm sao mà vụ án có thể xử tiếp được, sợ rằng phải đưa vô huyền án mất.

Nhưng mà mấy cái này Mã Dao Quang tự giải quyết được, không cần hắn phải bận tâm.

Điều Bạch Thường lo nghĩ bây giờ là sự xuất hiện của Âm Thập Cửu tại trường học, đã vậy hắn còn nuôi thêm một con Cửu Âm Thiên Sát.

Bây giờ mà muốn tìm hiểu mấy chuyện này thì nhất định là phải đi tìm Mã Dao Quang.

Nghĩ tới đây, Bạch Thường có hơi do dự một chút, Mã Dao Quang là người của Giang Nam Mã gia, thiên hạ đệ nhất khu ma gia tộc, còn mình lại là người của Âm Dương Bát Môn, theo như giang hồ hay nói là không đội trời chung.

Chưa kể tối hôm qua Mã Dao Quang còn hiểu lầm mình, cho nên bây giờ mà đi tìm nàng chẳng khác nào tự nói mình là đồ mặt dày.

Thôi quên đi, chuyện quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách làm sao kiếm được Nấm Linh Thi, chứ đã qua hai ngày rồi mà ngay cả bóng dáng của nó mình còn chưa thấy, không khéo mình phải dẹp bỏ bảng hiệu của quán cơm mất.

"Này! Đại Hoàng, chuyện này đến đây coi như xong, cậu đừng nói hay hỏi gì cả. Cứ về mở tiệm buôn bán bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà ... cậu phải đổi cái nồi bún cay khác đi...."

Bạch Thường cũng không muốn kể với Đại Hoàng là tối hôm qua chính hắn bị ác sát phụ thể để dẫn dụ mình đi tới rừng cây sau trường. Đại Hoàng nghe lời không hỏi nhiều nhưng lại cười khổ nói :"Tôi cũng muốn lắm, nhưng chỉ sợ là hai ngày sắp tới cũng chưa mở bán được đâu!"

"Sao vậy?"

"Tôi không biết là ngày hôm qua có cái tên điên nào lẻn vô đập nát phòng ăn khiến cho việc buôn bán bị đình trệ, nghe nói trường học đang phối hợp với cảnh sát để điều tra, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả. . ."

"Đại Hoàng này, hai ta từ nhỏ đã chơi với nhau, cùng nhau lớn lên, cho nên chắc chắn là tôi không thể hại cậu được, đúng không?" Bạch Thường khoác vai tâm sự với hắn.

"Tôi cũng không biết được, mà tại sao cậu lại nói như vậy, có chuyện gì à?"

"À à ... Không có gì, tôi mới kiếm được hơn 10.000, hay cậu cầm tạm về quê nghỉ ngơi mấy ngày đi. À còn nữa, sau này mà nhìn thấy bác gái họ Tần của kí túc xá nữ thì nên cẩn thận một chút. . ."

". . ."

Đại Hoàng ngơ ngẩn gãi đầu thắc mắc khiến cho Bạch Thường chột dạ vội vàng đuổi hắn đi.

Bạch Thường quay vô tiệm tiếp tục ngồi suy nghĩ làm sao có thể tìm được Nấm Linh Thi. Haizzz ... xem ra Bát Âm Chi Địa không có rồi, hay là mình lại đi tìm lão Quách nhỉ, ép lão nói ra vị trí của Cửu Âm Chi Địa ở đâu.

Hắn vừa đứng lên thì bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.

"Đóng cửa rồi, muốn ăn cơm thì ngày mai quay trở lại đi."

Bạch Thường đang bận dọn dẹp đồ đạc nên cũng không ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay đuổi khách.

"Này, nếu như nhất định hôm nay tôi phải ăn thì sao."

Nghe được âm thanh quen thuộc khiến cho Bạch Thường sững sờ, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa lại là Mã Dao Quang.

Hôm nay nàng mặc một bộ cảnh phục, tóc được tém gọn nhét vào mũ, toàn thân bao phủ bởi khí chất của một người có nhiều năm kinh nghiệm, đặc biệt là trong ánh mắt lộ ra nét lạnh lùng quyến rũ.

"Mã ... Mã ... Mã cảnh quan. . ."

Bạch Thường có chút bối rối nhưng vẫn thắc mắc là tại sao nàng lại tới đây?

"Thế nào, không hoan nghênh tôi sao?"

Mã Dao Quang mỉm cười đi vào, tìm cái bàn ngồi xuống sẵn tay cầm lên thực đơn.

"Này, đây là Hắc Điếm hay sao. . ." Mã Dao Quang kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn nhìn thực đơn, bỗng nhiên nàng đứng dậy đập thực đơn xuống bàn và hét lớn.

"Đùa tôi chắc, làm sao trên đời này lại có cái giá tiền như vậy được, đầu óc của anh có vấn đề à? Ai cho phép anh sử dụng giá này hả?"

Bạch Thường bật cười :"Nào nào, tôi để giá công khai mà, bên cục quản lý cũng đâu có quy định gì về giá cả đâu, Mã cảnh quan không cần phải dọa người như thế chứ !!."

Hắn nói tiếp :"Với lại hôm nay Mã cô nương đây muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời !"

"Cái này còn tạm được. Nhưng mà có cho tiền tôi cũng không dám ăn đồ ăn của Bạch gia đâu." Mã Dao Quang nhíu mày, thị uy nhìn Bạch Thường.

"Sao, sợ tôi hạ độc cô à?"

"Ngũ Tạng Môn thì chắc chắn là không chơi trò hạ độc rồi, nhưng lỡ như mấy người len lén cho tôi ăn ba cái thứ yêu ma quỷ quái gì thì sao."

Bạch Thường lại bật cười :"Tóm lại không phải là độc tình, cũng không phải là Quỷ Cổ nên cô cứ yên tâm."

Hắn vừa nhắc tới đã khiến cho khuôn mặt của Mã Dao Quang biến sắc, vội vàng đổi chủ đề :"Không cần anh phải bận tâm, tôi sẽ tự nghĩ ra biện pháp để hóa giải. Còn về bữa cơm ngày hôm nay thì anh cứ chọn đại một món mắc tiền nhất mang ra đây, vậy là được rồi."

"Đắt tiền nhất sao. . . Haizzz cái này khó đó, tôi nói cho cô biết, hai ngày trước tôi vừa mới bán một món ăn trị giá tới hai triệu đó, chắc chắn là cô sẽ không tin đâu."

"Có gì đâu mà không tin, với thực lực của Ngũ Tạng Môn kèm theo danh tiếng của quán cơm họ Bạch thì 20 triệu còn có người mua chứ đừng nói 2 triệu. Nhưng mà anh Bạch đây cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn chùa của anh đâu."

Mã Dao Quang vừa nói vừa lấy ra một cái chai được đậy kín, hướng về phía Bạch Thường mà lắc lắc.

Trong bình phát ra tiếng nước róc rách khiến cho Bạch Thường sửng sốt hỏi :"Đây ... đây là cái gì vậy?"

"Tôi cũng không biết đây là cái gì nữa, nhưng mà tôi nghĩ chắc chắn là anh biết, nên tôi mới mang tới đây !"

Mã Dao Quang đặt cái chai trên bàn rồi mở nắp ra.

Bạch Thường tò mò đi tới thì liền bị mùi nước rửa chén xộc thẳng vào mũi.

"Ummm. . ."

Hắn theo bản năng vội vàng che miệng và bịt mũi lại, lòng thầm chửi :"Con mẹ nó! Cô tính đem cái tên cương thi hôi thối kia về trưng bày hay sao?"

Nhưng làm sao có thể nhốt tên cương thi to như vậy vào trong cái chai được, Bạch Thường nghi ngờ, cúi đầu nhìn một lần nữa thì đột nhiên toàn thân hắn cứng đờ.

Bên trong chai không chỉ có thi thủy mà còn có một vật gì đó màu nâu đen tựa như là nấm đang trôi nổi ở bên trên.

"Đây ... đây là Nấm Linh Thi?"

"Con mẹ nó, không thể nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info