ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 40: Trát Thải Môn

hoanglong04101995

Trát Thải Môn, là môn phái nổi tiếng với tay nghề làm đồ vàng mã.

Vàng mã hay còn gọi là dán, trang trí giấy . Đây là một nghệ thuật dân gian được kế thừa từ ngàn năm nay.

Nhưng nói đúng hơn thì đây chính là kinh doanh trên người chết.

Người chết lúc hạ táng thì phải đốt Đồng Nam Đồng Nữ, trâu, ngựa, nhà cửa, ..... Tất cả những thứ như vậy đều do Trát Thải Môn làm ra.

Trước đây thì người làm vàng mã còn gọi là thợ dán giấy thủ công. Bên ngoài nhìn thì có thể thấy đây chỉ là kinh doanh làm ăn bình thường, nhưng không ai biết được sự thật là họ mua bán kinh doanh với Quỷ Hồn mới là chính.

Ngoài việc họ là những người dán giấy thủ công, thì họ còn là những người tiêu diệt quỷ bằng các tờ sớ truy điệu âm dương.

Nhưng trong Âm Dương Bát Môn, thì Trát Thải Môn chỉ đứng thứ bảy, còn Bạch gia Ngũ Tạng Môn lại đứng thứ sáu.

"Hừ, trong Âm Dương Bát Môn, Ngũ Tạng Môn đứng thứ sáu, lúc nào cũng xếp hạng cao hơn Trát Thải Môn, lần này hạ chiến thư là để quyết định thứ hạng của hai môn phái đó."

Vị truyền nhân đời thứ 26 của Trát Thải Môn, Hà Vũ Thần, giọng điệu trịnh trọng, có vẻ như là rất coi trọng cuộc tỷ thí lần này.

Bạch Thường sờ sờ mũi, thở dài.

"Haizzz .... cái cô nàng tên Hà Vũ Thần này, hóa ra vì thứ hạng mà đến hạ chiến thư".

"Được rồi, cô muốn khiêu chiến như thế nào? Dù gì thì tôi cũng không biết làm người giấy, hay là tôi làm một mâm thức ăn, còn cô làm người giấy, sau đó xem ai làm tốt là được rồi, cần gì phải đánh nhau cho nó phiền phức ra."

"Ta đã nói rồi, kết quả lần khiêu chiến này sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng của hai môn phái chúng ta. Cho nên, xin ngươi hãy nghiêm túc một chút. Còn về phương thức khiêu chiến , đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Hà Vũ Thần nói xong, liếc nhìn xung quanh, đột nhiên không biết từ khi nào lại xuất hiện năm cái bóng đen đứng ở sau lưng nàng.

Bạch Thường bây giờ mới hiểu ra là mấy tên Ngũ Sát Thần hồi nãy là do nàng mang đến. ..

Bất quá, Hà Vũ Thần lật bàn tay một cái, Ngũ Sát Thần liền bay lên, hóa thành năm người giấy to như bàn tay người, rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Con mẹ nó! 5 cái thằng cha hồi nãy lại là người giấy biến thành!

Kỹ năng của Trát Thải Môn quả nhiên là khác người mà.

Nhìn ánh mặt kinh ngạc của Bạch Thường, Hà Vũ Thần vênh váo tự đắc liếc hắn, tỏ vẻ như mình đã chiếm ưu thế.

Bạch Thường cười khổ, hắn biết vị truyền nhân của Trát Thải Môn này đang muốn ra oai với mình.

Hắn suy nghĩ một chút, đi vào phòng bếp, bưng ra một chén canh, đưa tới nói: "Haizzz ... Trát Thải Môn quả nhiên là có chút thực lực, nếu như cô dám uống hết chén canh này, thì hôm nay coi như cô thắng."

Hà Vũ Thần cúi đầu nhìn, đây là một chén canh màu xanh ngọc bích, có mùi thơm kỳ lạ, không biết bên trong là cái gì.

"Này, bằng thủ đoạn của Bạch gia, bên trong liệu có phải cho thêm Quỷ Hồn cái gì gì không. Muốn dùng thủ đoạn này đối phó ta thì thật là trẻ con đó, dù ngươi có cho thêm Quỷ Hồn cấp bậc ác sát đi nữa, thì bản cô nương cũng có thể xua tan trong vòng nửa phút."

Hà Vũ Thần dửng dưng nhận lấy, bưng chén, ngửa đầu uống sạch.

"A a a a. . ."

Khi nửa chén canh vừa trôi vào bụng, Hà Vũ Thần liền hét lên, cầm chén ném ra ngoài, nước mắt nước mũi tèm lem, biểu cảm vô cùng phong phú, giống bị một đám ong vò vẽ chích, thống khổ nhảy lên.

"Này! Cái này là ..... là gì" Hà Vũ Thần nhảy ra ngoài cửa, không ngừng lè lưỡi muỗn toét miệng, vẻ mặt đau khổ, giống như vừa ăn 2kg hạt tiêu vậy.

"Ờ cũng không có gì, chỉ là một chén canh thịt, nhưng mà. . . tôi có cho thêm ít mù tạc ở bên trong đó." Bạch Thường cười cười, có chút tiếc của nói: "Haizzz ... thật ra thì cô chỉ cần uống nữa chén là có thể thắng rồi, cô lại đi uống cả chén, làm sao mà chịu được nhiều mù tạt như vậy...."

"Họ Bạch kia ... ngươi dám ... ngươi dám hại ta. . . ngươi giỏi ... ngươi chờ đó. . . ta nhất định sẽ thắng ngươi. . . ta sẽ phá nát tiệm cơm này của ngươi . . ."

Hà Vũ Thần lắp ba lắp bắp, cay đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hung hăng dậm chân, lao vào trong bóng đêm, dần dần biến mất, phảng phất trong gió truyền đến tiếng tức giận gào thét của nàng.

"A a a a a. . . tức chết ta rồi .. a a a a. . . cay thật đó!"

Bạch Thường nhìn hướng nàng rời đi, lắc đầu thở dài: "Haizzz ... đứa trẻ đáng thương này. Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua một câu là ở trên thế giới này vĩnh viễn không nên đắc tội hai loại người, một là thợ hớt tóc, hai là đầu bếp hay sao?"

"Nhưng mà, cuộc tỷ thí Âm Dương Bát Môn còn phải hơn mấy tháng nữa mới tới, sao người của Trát Thải Môn lại tới sớm như vậy? Không lẽ mấy môn phái khác cũng đã tới."

Bạch Thường đang lẩm bẩm thì bổng nhiên Dẫn Hồn Đăng lóe lên ánh sáng đỏ hồng, sau đó lại biến mất.

Hắn ngơ ngẩn nhìn Dẫn Hồn Đăng, trầm ngâm suy nghĩ.

Dẫn Hồn Đăng này chẳng những có khả năng chiêu hồn và trấn hồn mà còn là bảng hiệu của quán cơm họ Bạch, cứ hai mươi năm phải châm thêm Thi Du được lấy từ Cửu Âm Chi Thể một lần, Dẫn Hồn Đăng được truyền từ đời chưởng môn thứ nhất cho tới tận bây giờ, cũng đã trải qua hơn 120 năm chưa bao giờ tắt.

Truyền thuyết kể rằng, nếu như để đèn tắt thì Bạch gia sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

"Haizzz ... xem ra đã đến lúc phải cho thêm dầu rồi."

Bạch Thường lẩm bẩm.

....

Cùng lúc đó, ở khu vực bỏ hoang của trường học, đèn đuốc đã được thắp sáng choang.

Khi nghe có biến, phó hiệu trưởng Lưu đã lập tức chạy tới. Vừa tới nơi thì bị khung cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Bên cạnh Hồ nhân tạo bất ngờ xuất hiện một hầm mộ dài hơn 2m, đất xung quanh đã bị cháy xém, bốc ra từng luồng khói đen, tấm bia đá đã vỡ thành từng mảnh, rải rác trên mặt đất.

Hai hàng cảnh sát võ trang đầy đủ đã phong tỏa lối đi vào hầm mộ, có một sợi dây thừng thòng xuống, rõ ràng là có ai đó đã xuống để kiểm tra tình hình.

"Đây ... đây là có chuyện gì vậy, chuyện gì xảy ra vậy?"

Phó hiệu trưởng Lưu tìm được cảnh sát phụ trách, sốt ruột hỏi.

"Phó hiệu trưởng Lưu, ông tới thật đúng lúc, ông hãy lập tức chuẩn bị một thông báo, từ giờ trở đi, khu vực này sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được đến gần. Chúng tôi đang tình nghi ở dưới lòng đất là một tòa cổ mộ."

"Cái gì ... cái gì mà Cổ Mộ?"

Phó hiệu trưởng Lưu giật mình, há to miệng, chẳng lẽ chuyện ngôi trường này được xây trên nghĩa trang là có thật?

"Cũng có thể đây là một ngôi mộ chôn tập thể, bởi vì phía dưới có không ít hài cốt đâu, số lượng cụ thể chúng tôi vẫn chưa biết được, còn nữa, chúng tôi phát hiện bên cạnh hầm mộ có một người đang bất tỉnh, nên đã đưa đi bệnh viện rồi."

"Ây. . . Tôi biết rồi, Mã đội trưởng của các anh có ở đây không?"

"Chúng tôi đã thông báo, bây giờ chắc cô ấy cũng sắp đến rồi. . ."

Lời còn chưa dứt, thì cách đó không xa có một người đang đi tới, chính là Mã Dao Quang.

"Ngay lập tức cho tất cả mọi người sơ tán khỏi hầm mộ đi. Không có lệnh của tôi, không ai được xuống cả."

Những lời này của Mã Dao Quang khiến cho viên cảnh sát kia sửng sốt, nói: "Vậy có nên thông báo cho bộ quản lý văn vật hay không, để cho bọn họ tới xem một chút?"

"Không cần thông báo, đám người kia tới chỉ có gây thêm phiền toái thôi, cứ theo như tôi nói, phong tỏa toàn bộ khu vực này cho tôi."

"Nhưng mà. . ."

"Không nhưng nhị gì cả, lập tức chấp hành."

" Dạ vâng. . .!"

Nhìn mặt đất bị những tấm bạt che lại, xung quanh kéo dây giới tuyến, Mã Dao Quang mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Con mẹ nó! Nơi này vốn là Cực Âm Chi Địa, vừa rồi lại có Bách Quỷ Dạ Hành, khiến cho cái hầm mộ này sát khí ngất trời.

Bây giờ việc cần làm trước mắt là phải tiêu diệt hoàn toàn các Quỷ Hồn còn sót lại trong hầm mộ này đã, nếu không thì những người bình thường ở gần hầm mộ trong thời gian dài sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ đến đây, Mã Dao Quang cau mày, bằng vào đạo hạnh của nàng bây giờ không đủ để hoàn thành nhiệm vụ này một mình được.

Nàng phải tìm ai mà hỗ trợ đây?

Chưa kể, Âm Thập Cửu tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà từ bỏ ý đồ như vậy, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể quay trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info