ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 33: Âm Sơn Quỷ Thuật

hoanglong04101995

Bạch Thường hoàn toàn không biết ở bên trên đang có chuyện gì xảy ra, bởi vì khi hắn mới vừa xuống đến đáy của khe nứt, thì liền bị một cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Ở trước mặt hắn là một cổ quan tài khổng lồ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì nó trông giống một cái hộp gỗ, chiều dài hơn 4 mét, chiều rộng hơn 3 mét.

Xung quanh hoàn toàn bị một làn sương mù bao phủ, tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương, Bạch Thường sờ sờ thì phát hiện cái này quan tài rất dày, khoảng 20 cm, trên nóc quan tài có một khe hở rộng hơn một thước.

Hiển nhiên, vết nứt này là do Thiên Lôi tạo thành, Bạch Thường thử thử một chút, thì thấy vết nứt này vừa vặn một người có thể chui vào.

Bạch Thường nhớ tới lão Quách có nói, trường học này chính là Bát Âm Chi Địa, vậy thì nơi này có khả năng chính là nơi chôn xác chết.

"Được rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."

Hít một hơi thật sâu, Bạch Thường đưa ngón tay mở Linh Nhãn, tung người nhảy vào bên trong quan tài.

Trước mặt chỉ là một màu đen kịt, đầy u ám, tuy nhiên nhờ có Linh Nhãn mà Bạch Thường có thể thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Bên trong cổ quan tài rộng như một căn phòng, ở tám phương vị của quan tài đều có một bộ hài cốt đang quỳ ở đó.

Dùng Linh Nhãn cẩn thận kiểm tra tám bộ hài cốt thì thấy, toàn thân đều sơn đen như mực, xương cốt hoàn chỉnh, hai tay xoắn ở sau lưng, ngửa đầu lên trời, miệng há thật to, chắc chắn vào lúc chuẩn bị chết thì đã thấy một cái gì đó cực kỳ đáng sợ.

Ở giữa quan tài  còn có một cái bệ đá, bên trên là một cái quan tài bằng đá.

Tám bộ hài cốt kia đều đang quỳ lạy cái quan tài đá này.

Ở dưới mỗi bộ hài cốt đều có một cái rãnh nước, Bạch Thường đi tới duỗi tay lần mò, liền hiểu.

Đây chính là rãnh máu.

Tám bộ hài cốt bị cắt cổ họng, máu tươi từ rãnh chảy vào trong cái bệ đá ở giữa, cuối cùng bị cái quan tài đá kia hấp thu hết.

Đi tới cái quan tài đá phía trước, Bạch Thường lại phát hiện, bệ đá và quan tài đá đều khắc chằng chịt Phù Văn rất quái dị, như những văn tự cổ.

Sợ rằng các nhà khảo cổ chuyên nghiệp cũng không biết loại Phù Văn này, nhưng Bạch Thường thì nhận ra được.

Bởi vì, đây là một loại văn tự rất đặc biệt, dùng để câu thông quỷ thần, gọi là Điễn Văn.

Thế gian có rất nhiều môn phái tu hành bí thuật, tất cả các bí thuật đều được vẽ bằng loại Phù Văn này.

Nhưng cái vật này lại nằm dưới trường học, đây mới là điều làm cho Bạch Thường ngạc nhiên.

Cổ quan tài này ở trong Âm Dương giới được gọi là Cửu Âm Quy Dương.

Cái gì là Cửu Âm Quy Dương?

Để hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này, trước tiên chúng ta phải hiểu câu tục ngữ :" Cửu Cửu Quy Nhất."

Trong văn hóa phong thủy cổ đại của Trung Quốc, thì trời và đất đều bắt đầu từ số một, kết thúc là số chín,  rốt cuộc số chín là cao nhất, vượt qua số chín thì sẽ trở về lại số một.

Có nghĩa là thế giới tự tuần hoàn theo chu kỳ, gọi là Cửu Cửu Quy Nhất, cuối cùng thành đại đạo, chính là ý này.

Nói một cách đơn giản thì, chu kỳ này là một loại thăng hoa, một loại tái tạo, một loại trọng sinh, cũng là một khởi đầu mới.

Cửu Âm Quy Dương, chính là dùng chín mạng người bày ra Pháp Đàn, lấy tính chất của Cửu Cửu Quy Nhất, hấp thu mệnh số của 8 người trong đó truyền cho người thứ 9, để người thứ 9 có thể được "Trọng sinh".

Đương nhiên, loại phép thuật này gần giống với quỷ thuật, cho đến bây giờ cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Thật trùng hợp, Bạch Thường biết Cửu Mệnh Tuyệt Mật quỷ thuật này trong thiên hạ chỉ có duy nhất một môn phái mới có thể dùng.

Đó chính là môn phái đứng thứ 5 trong Âm Dương Bát Môn, Âm Sơn Môn.

Trước đây Âm Sơn Môn là môn phái được sinh ra từ Đạo Gia.

Phái Âm Sơn lưu truyền giáo lý ở dân gian, mặc dù thuộc về đạo gia, nhưng lại không thuộc về Đạo Giáo.

Đạo Gia và Đạo Giáo, nghe có vẻ giống nhau nhưng thật chất là khác xa nhau hoàn toàn.

Thuyết pháp thực tế chính là lưu truyền lưu ở dân gian, vì các nền văn hóa ở mỗi nơi đều khác nhau nên các Giáo Phái đã tự hình thành nhất mạch truyền thừa, không có Đạo Quan cố định hoặc nơi tu luyện thực sự,

Phần lớn lang bạt tứ phương, dựa vào truyền thừa của sư phụ mà sống ẩn dật qua ngày, rồi biến mất.

Những Âm Dương Thuật Sĩ trong giang hồ phần lớn đều là từ các Giáo Phái này mà ra, đặc biệt là họ sẽ không bao giờ nói ra mình thuộc Giáo Phái nào với người ngoài.

Có một số tôn giáo hợp pháp như: Lư Sơn phái, Lục Nhâm phái, Dao Sơn phái, Hoa Quang phái, Âm Sơn phái, Đại Thánh phái, Lỗ Ban Tiên Sư pháp, Mai Sơn Sư Công pháp, Mao Sơn Cửu Long pháp,... ẩn nấp ở dân gian để thuyết pháp, truyền bá đạo gia.

Còn Toàn Chân, Chính Nhất, Thần Tiêu, Thanh Vi, Linh Bảo, Võ Đang là những giáo phái nổi tiếng nhất, chính là đạo gia trong Đạo Giáo, đặc biệt là có Đạo Quan cố định, có nơi để thuyết giảng.

Lấy một số ví dụ, những người bình thường sẽ rất ít khi thấy các đạo sĩ của núi Võ Đang đi lại ở trong dân gian, nhưng một khi những Danh Môn Chính Phái này làm việc thì đều phải công chính liêm minh, còn những môn phái bí ẩn kia thì phải luôn ẩn giấu.

Đây chính là sự khác nhau giữa Thuyết Pháp và Đạo Giáo.

Cho nên, Âm Sơn môn chính là một môn phái thần bí, quỷ dị nhất. Pháp thuật mang tính Âm, lấy Ngũ Quỷ Lệnh Kỳ để điều binh khiển tướng, thích ở nghĩa địa, mượn hài cốt, máu người, những thứ mang thuộc tính âm để tu hành.

Đơn giản mà nói, Âm Sơn môn chính là một môn phái thích chơi đùa với quỷ.

Vì vậy có thể nói, Âm Sơn môn chính là một tà phái, đứng hàng thứ 5 trong Âm Dương Bát Môn, điều này ai ai trong thiên hạ cũng đều đồng ý.

Thật ra thì dựa vào thực lực của Âm Sơn môn, hoàn toàn có thể xếp hạng cao hơn, nhưng đệ tử của Âm Sơn môn lại thưa thớt, hành động bí hiểm, chỉ có thể cầu chứ không thể gặp, chỉ bằng một điểm này, thì không còn cách nào khác hơn là chỉ có thể xếp thứ 5, trên Bạch gia một chút.

Nhất là những năm gần đây, Âm Sơn môn càng ngày càng ẩn dật, còn có lời đồn là chưởng môn đời thứ 19 của Âm Sơn môn đã mất tích hơn 20 năm.

Thậm chí có người còn nói, Âm Sơn môn vì làm quá nhiều việc tổn hại đến âm đức nên đã sớm chết hết không còn một mống, cả nhà toàn diệt.

Tất nhiên, mọi người đều nói trong Âm Sơn môn không có người tốt, thậm chí ghét cay ghét đắng Âm Sơn môn, ngay cả các môn phái trong âm dương bát môn cũng hết sức kiêng kỵ với cái bọn Âm Sơn môn này.

Tuy nhiên, Bạch Thường lại không nghĩ vậy, hắn luôn cảm thấy, thế gian này Thiện và Ác, Chính và Tà, tuyệt không phải căn cứ vào phương thức tu luyện của môn phái mà quyết định được.

Có câu :"Luật pháp không phân biệt Thiện và Ác", nhưng con người lại phân ra thiện và ác, cho nên muốn phân biệt được Chính Tà, thì chỉ còn cách là nhìn vào trái tim của mỗi người mà thôi.

Nhưng ở dưới cái hồ nhân tạo của trường học, lại xuất hiện quỷ thuật của Âm Sơn môn, điều này thật sự là làm cho Bạch Thường vô cùng ngạc nhiên.

Một xác chết ở trong Bát Âm Chi Địa, chưa kể là còn nằm ở trong Cửu Âm Quy Dương, như vậy, cái xác này có được tính là linh thi hay không?

Nếu quả là như vậy, thì nguyên liệu thứ 2 của Tiên Nhân Chỉ Lộ đã có thể tìm ra rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Thường cong khỏe miệng cười cười, lộ ra bộ mặt vui vẻ, hạnh phúc.

Không một chút do dự, hắn lập tức nhảy lên bệ đá, tìm được đầu mối để mở quan tài đá, dùng sức ấn xuống, một âm thanh chói tai vang lên, quan tài đá chậm rãi mở ra. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info