ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 29: Ác Linh Phụ Thể

hoanglong04101995

Dưới ánh đèn lờ mờ, Đại Hoàng đột nhiên xuất hiện, ở trên tay hắn là hai con mắt.

Cảnh tượng này hết sức là bất ngờ, theo như Bạch Thường biết thì Đại Hoàng chỉ là một kẻ mồm to gan nhỏ, vậy thì hắn làm sao dám một mình đi mò thi thể ?

Mã Dao Quang phản ứng rất nhanh, lao tới bên Đại Hoàng, cướp lại hai con mắt.

Ai ngờ thân thể mập mạp của Đại Hoàng quay một vòng né tránh, đứng ở phía sau một cái bàn, hắn lại tiếp tục chìa hai tay ra, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị.

Mã Dao Quang vừa chuẩn bị xông lên thì Bạch Thường kéo nàng lại, lạnh lùng nói: "Đừng đi, hắn không phải là con người nữa."

Đại Hoàng trong miệng không ngừng cười quái dị, cặp mắt đỏ ngầu giống như một con dã thú.

Trong mắt của Bạch Thường, thì bây giờ Đại Hoàng đang bị âm khí bao phủ, rõ ràng là bị ác linh phụ thể.

"Hừ, ta cóc cần biết hắn có phải là người hay không, ta đã sớm nhìn ra tên mập này có cái gì đó bất thường, quả nhiên là có vấn đề." Mã Dao Quang trực tiếp cản ở cửa, xoa tay chuẩn bị động thủ.

"Này! Rõ ràng là ngươi đã lên kế hoạch mọi chuyện, nói đi! Ngươi đã ẩn núp trong trường học  bao lâu rồi, nhập vào thân thể của Đại Hoàng là muốn làm gì?" Bạch Thường nhìn chằm chằm Đại Hoàng, ánh mắt nghiêm túc nói. 

Từ trên người Đại Hoàng tỏa ra một tầng âm khí dày đặc, chỉ e rằng đối thủ lần này có chút khó giải quyết.

"Còn nói nhảm với hắn làm gì, giải quyết hắn trước rồi tính."

Mã Dao Quang từ phía sau xông tới, một cước đá thẳng về phía đầu gối của Đại Hoàng.

Phịch một tiếng, Đại Hoàng không tránh không né, một cước của Mã Dao Quang lại không thể làm hắn gục xuống được.

Đại Hoàng cười quái dị một tiếng, quay đầu vồ tới, lần này hắn vừa nhanh vừa mạnh, Mã Dao Quang lập tức lui lại, thân thể né được đòn tấn công, nhưng bộ ngực lại bị Đại Hoàng tóm gọm.

Đây chính là phiền toái của việc ngực to. ..

"Khốn kiếp. . ." Mã Dao Quang vừa xấu hổ vừa tức giận, thuận tay nhặt lên một cái ghế, đập xuống đầu của hắn.

Một tiếng rắc vang lên, cái ghế vỡ tan tành nhưng Đại Hoàng lại không làm sao cả, miệng cười quái dị, tiếp tục vồ tới chỗ của Mã Dao Quang.

Lúc này Bạch Thường cũng không thể đứng nhìn, một cước đá Đại Hoàng bay ra ngoài, hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nhà ngươi! Bị ác Sát bám vào chứ có phải bị dâm Sát bám vào đâu, lại còn đi bóp vếu." Trong tay bắt pháp quyết, đánh ra một Phá Sát Phù.

Phá Sát Phù là nhất pháp phá vạn pháp, chỉ cần yêu ma quỷ quái đạo hạnh thấp hơn thì lập tức sẽ có hiệu quả.

Bạch Thường đánh thẳng Phá Sát Phù lên đỉnh đầu của Đại Hoàng, ấy vậy mà Đại Hoàng chỉ giật mình một cái, la lên một tiếng quái dị, quay người nhảy lên, hất tung Mã Dao Quang xuống đất.

Lần này ngoài tính toán của Bạch Thường, Đại Hoàng đè lên người của Mã Dao Quang, mở miệng cười quái dị, hung hăng cắn xuống.

Con mẹ nó! Phá Sát Phù không có tác dụng...

Bạch Thường thuận tay cầm lên cái muôi ném thẳng về phía Đại Hoàng, cái muôi trúng ngay đầu của hắn, nhưng Đại Hoàng cũng không hề hấn gì, vẫn đang giương nanh múa vuốt chụp vào Mã Dao Quang.

"Haizzz ... cái tên béo này đáng chết này! Con gái mẹ nhà ngươi. . ."

Bạch Thường nóng nảy, liếc mắt nhìn sang tiệm mì Lan Châu bên cạnh có cái chày cán bột to, hắn trực tiếp cầm lên, phang thẳng vào đầu của Đại Hoàng, "bốp" một cái.

Đại Hoàng bị đập, lắc lắc đầu, không dừng cười quái dị, nhưng lại không hề bị thương, Mã Dao Quang ở phía dưới không ngừng giãy giụa, nhưng không có cách nào chống lại được.

Bạch Thường liếc nhìn hai bên một lần nữa, cầm lên một cái nồi đất mà đập xuống.

Cái nồi đất đập xuống úp thẳng vào đầu của Đại Hoàng.

Đại Hoàng lảo đảo đứng lên, hai tay rút nồi đất trên đầu ra, nhưng lại bị kẹt không rút được, điên cuồng gào thét, hắn loạn choạng đụng ngã cả nồi bún cay, lảo đảo nghiêng ngã ở trong phòng ăn.

Ầm một tiếng!

Đại Hoàng đụng nồi hầm gà ngã lăn lóc, nước canh chảy ra lênh láng.

Ầm một tiếng nữa!

Nồi bún gạo cũng vỡ tan.

Cuối cùng Đại Hoàng đâm đầu vào cái thùng rác, đám chuột chạy tán loạn, Bạch Thường nhanh tay lẹ mắt.

Cầm lên cái lò nướng, ném thẳng vào đầu gối của Đại Hoàng.

Đại Hoàng lảo đảo, không phân biệt được phương hướng, mơ mơ hồ hồ vọt thẳng ra ngoài cửa.

"Hắn muốn chạy trốn, nhanh ngăn hắn lại!"

Hai người cùng hô lên, sau đó nhanh chân đuổi theo.

Đại Hoàng thất thủ, không dám quay đầu, bị hai người đuổi theo, chạy một mạch tới thẳng ký túc xá nữ.

Ngay khi hai người đuổi tới ký túc xá nữ thì thấy Đại Hoàng đã chạy vào trong, quay người lại đã không thấy tăm hơi đâu.

Bạch Thường dừng bước, Mã Dao Quang thúc giục: "Này! Anh còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo ."

Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, bây giờ mà xông vào ký túc xá nữ là hắn tự đi tìm cái chết đó."

Mã Dao Quang vội la lên: " Thôi đi! Hắn bị ác linh phụ thể, một khi xảy ra chuyện gì. . ."

Bạch Thường cũng không giải thích, che lỗ tai, bắt đầu đếm ngược.

"Haizzz ... Năm, bốn, ba, hai. . ."

Còn chưa kịp đếm tới một, thì trong ký túc xá nữa đã truyền ra một tiếng rít, sau đó, Đại Hoàng bị một bác gái kéo lỗ tai như xách một con gà ném ra ngoài.

"Này này này! Đừng có nghĩ tưởng rằng trên đầu đội cái nồi đất là có thể lẽn vào ký túc xá nữ, ngươi mà còn dám đến một lần nữa thì ta sẽ chặt đứt cái chân thứ ba của ngươi đó!"

Tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, có thể so với Ngũ Lôi phù, Mã Dao Quang cả người giật mình, cái nồi đất trên đầu Đại Hoàng bị trấn nát.

Đại Hoàng cuối cùng đã xác định được phương hướng, bò dậy hú lên quái dị, nhanh chân hướng rừng cây sau trường học mà bỏ chạy.

"Haizzz ... Bác gái Tần thật là đỉnh, đuổi theo nhanh!" Bạch Thường hướng về phía cửa ký túc xá nữ, nhìn bác gái giơ ngón tay cái lên, sau đó kéo Mã Dao Quang tiếp tục đuổi đi. ..

Khu rừng phía sau trường thuộc khu vực của tòa nhà dạy học cũ, bây giờ đã là một mảnh đất hoang, có rất ít người tới nơi này, khắp nơi đều có cỏ hoang, gò đất, gạch ngói, đá vụn.

Trong rừng cây, có một cây hòe trăm năm, cành lá xum xuê đan xen với cây cối xung quanh tạo thành một khu rừng âm u.

Bạch Thường đuổi theo tới đây, dần dần chậm lại.

Tán cây che ánh trăng tạo thành một vùng tăm tối.

Đây là Vô Nhật.

Trong rừng cây đất là hiếm thấy đất đen, màu đen thuộc âm.

Đây là Vô Dương.

Đằng sau rừng cây sau là một cái hồ nhân tạo, nước mưa lâu ngày đọng lại.

Đây là Vô Động.

Lão Quách có nói nơi này đã từng là chiến trường chết vài trăm người.

Vậy đây chính là Vô Hồn.

Nơi này chính là Tứ Âm Chi Địa!

Lúc này, Đại Hoàng đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa, khắp mọi nơi đều là một mảnh đen mịt, quay đầu nhìn, xa xa chỉ có ánh đèn của ký túc xá nữ.

Bạch Thường thực sự rất lo lắng, không biết Đại Hoàng rốt cuộc gặp phải cái gì, đang yên đang lành tại sao lại bị ác Sát phụ thể?

Mã Dao Quang cũng đuổi theo, hướng xung quanh nhìn một chút, chợt nở nụ cười.

"Này! Cô cười cái gì?"

Bạch Thường hỏi, Mã Dao Quang nói: "Tôi nghĩ tôi đã đoán được hung thủ trong vụ án phanh thây là ai đó."

"Là ai ?"

"Ha ha, nếu như tôi không đoán sai, thì hung thủ có thể là . . tên mập mà chúng ta đang đuổi theo."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info