ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 199: Chặt Đứt Bàn Tay

hoanglong04101995

Người đeo kính đen này, không có ai biết tên thật của hắn là gì, chỉ biết người đời hay gọi hắn với cái tên là Lão Thương, xuất thân từ lính đã xuất ngũ, nghe nói là một tay thiện xạ, với khả năng bắn súng xuất thần nhập hóa, theo Vương Đồng Lâm mấy năm, đã cứu Vương Đồng Lâm hai mạng.

Có thể nói, đó cũng là một người cực kỳ đáng sợ.

Thế nên thân phận của Trịnh Kiều Ân hôm nay chẳng qua chỉ là một đàn em đi dẫn đường mà thôi.

"Bây giờ tao đếm đến ba, nếu mày không trả lời thì tao sẽ nổ súng. Nhưng mà mày đừng lo, bởi vì tao cũng không biết giết chết mày cho nên tao sẽ nhắm mắt lại, đến lúc đó đạn bắn ra thế nào, thì phải xem vận số của mày ra sao rồi.".

Dứt lời, Lão Thương bắt đầu lớn tiếng đếm.

"MỘT... HAI...".

Lão Thương kéo dài giọng, đếm đến hai, thế nhưng Bạch Thường vẫn không hề đáp lời, vẫn cười hì hì nhìn gã ta.

Haizzz... Đúng là kẻ không biết trời cao đất dày, Lão Thương lắc đầu thở dài.

"BA!".

Ngay sau đó, gã ta thật sự nhắm mắt lại, bóp mạnh cò súng.

Gã ta chắc chắn trăm phần trăm phát súng này tuyệt đối sẽ trúng mục tiêu.

Trước khi nhắm mắt lại, gã ta đã nhắm sẵn vị trí, chính là một bên tai của Bạch Thường.

Chỉ là, một giây sau khi gã ta bóp cò súng lại không hề có tiếng súng nào vang lên.

Kỳ quái, là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lão Thương hết sức khó hiểu, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc là chuyện gì, lại phát hiện ra hai mắt mình không thể mở ra được nữa.

Gã ta muốn cử động, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích nổi!

Trong hoảng hốt, trước mặt Lão Thương xuất hiện hơn mười người toàn thân đầy máu là máu.

Những người này, có những gương mặt quen thuộc và cũng có những kẻ xa lạ, bao bây gã ta vào giữa, hơn mười đôi mắt âm u lạnh lẽo như băng giá nhìn chằm chằm gã ta.

"Các người... Các người là...".

Lão Thương nhìn thấy những người đó thì lập tức nhận ra, đó đều là những người đã chết trong tay mình mấy năm nay trước.

Gã ta bắt đầu hoảng hốt, nhưng cơ thể lại không thể cử động, chỉ biết trơ mắt nhìn mười mấy người đó càng ngày càng gần mình.

"Này này này mọi người, mỗi người chúng ta làm gì cũng đều có cái lý do riêng, tôi cũng bị đẩy vào tình thế bất đắc dĩ, sau khi mọi người qua đời tôi cũng đã mời thầy về siêu độ cả rồi, đừng đến tìm tôi nữa, tôi... Khi về nhà tôi nhất định sẽ thường xuyên thắp nhang cho các người, đốt thêm tiền giấy...".

Lão Thương nói năng lộn xộn, nhưng dường như mười mấy người với hình bóng mờ ảo đó không hề quan tâm đến những lời gã ta nói, đều giơ tay ra muốn tóm lấy gã.

"Thằng chó, mày nói mày làm gì cũng đều có cái lý riêng, thế thì tại sao mày lại ra tay với tao?".

Một người có vết đạn trên trán, mặt không chút cảm xúc đứng trước mặt Lão Thương, giơ tay tóm lấy cổ của gã.

Hơi thở của Lão Thương trở nên dồn dập, vùng vẫy nói: "Nhị ca... Nhị ca, tôi... Tôi biết mình có lỗi với anh, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không giết anh thì tôi sẽ không được trọng dụng, nhưng sau khi anh chết, tôi đã gửi cho chị dâu số tiền đủ để chị ấy tiêu xài cả đời, còn con anh tôi cũng nuôi nó như con ruột của mình mà...".

"Cút mẹ mày đi! Mày tưởng tao không biết gì hả, tao vừa chết chưa được ba tháng thì mày đã leo lên giường chị dâu mày rồi, mày làm thế mà không thấy có lỗi với những lời nghĩa khí đã thốt ra khi tao với mày dập đầu kết bái huynh đệ với nhau năm đó hả?".

"Nhị ca, tôi... Là lỗi của tôi, nhưng chuyện đó cũng do chị dâu quyến rũ tôi trước, tôi nhất thời không cầm lòng được, anh nghe tôi nói...".

"Mày khỏi phải nói nữa, mày theo tao đi, theo tao đến một nơi tốt đẹp hơn, rồi tao sẽ dạy lại cho mày cách làm người...".

"Không... Không mà... Không mà nhị ca...".

Tay người đó đột nhiên dùng sức, Lão Thương nhất thời hít thở không thông, liều mạng vùng vẫy, đồng thời mười mấy người xung quanh cũng ập tới, có người cắn cổ gã ta, có kẻ ôm lấy cánh tay, người thì ôm lấy bắp đùi, có một kẻ còn vươn cả đầu lưỡi ra liếm vành tai của gã.

"Vị thịt ngon quá, tao bị mày đánh chết rồi phơi thây nơi đồng không mông quạnh, xác thì bị chó hoang cắn xé, bây giờ tao cũng muốn mày nếm thử cảm giác đó...".

Người đó nói với giọng âm u, bỗng nhiên há miệng to như chậu máu, một ngụm cắn đứt lỗ tai của gã!

"AAA...".

Lão Thương hét thảm một tiếng, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, như thể cả người đang lơ lửng trên không, dường như có một thứ gì đó sắp lao ra từ đỉnh đầu gã.

Đột nhiên, đúng lúc này thì bên tai gã ta vang lên một tiếng quát khẽ.

"Đủ rồi, người này vẫn chưa thể chết được.".

Ngay sau đó, một cơn gió lạnh lướt qua, gã ta chỉ cảm thấy cổ tay mình trở nên nhẹ bẫng, dường như có một thứ gì đó vừa mới rời khỏi cơ thể vậy.

Một lát sau, gã ta mới cảm nhận được sự đau nhức đến tận xương tủy.

"AAA...".

Gã ta hét một tiếng đau đến tận tâm can, gục xuống, ngay sau đó, những người xung quanh đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.

Nửa ngày sau, gã ta mới tỉnh táo lại từ cơn đau, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang quỳ rạp xuống đất, Trịnh Kiều Ân cách đó không xa đang hoảng sợ nhìn mình, tròng mắt thiếu điều sắp lòi cả ra ngoài.

Bạch Thường thì đang đứng trước mặt, dùng khăn tay chậm rãi lau đi vết máu trên dao bầu.

Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì?

Lão Thương cố gắng đứng dậy, lại vô tình phát hiện ra trước mặt mình có một bàn tay đứt lìa, trong tay còn cầm một khẩu súng.

Bàn tay đó...

Gã ta bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cúi xuống nhìn lại, phát ra một tiếng kêu la thảm thiết thê lương.

Không ngờ bàn tay phải của gã ta đã rời khỏi cổ tay và rơi xuống!

Chuyện gì thế này, tại sao, tại sao lại như thế, rõ ràng lúc nãy gã chỉ mới nhắm mắt một chút mà thôi, tại sao lại...

Bạch Thường nhìn gã ta, cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài.

"Nước ta có một câu nói mà người xưa để lại, tôi nghĩ chắc ông anh chưa được nghe qua, nếu không thì hôm nay ông anh đã không thua thê thảm đến thế.".

"Câu... Câu gì...".

"Sống trên đời này đừng có hống hách kiêu ngạo quá, cẩn thận trời cao ngứa mặt rồi cho sét đánh, vừa nãy là ông anh đã bị sét đánh rồi đấy.".

"Tao... Tao... Mày... Là mày... Tao phải giết mày...".

Đôi mắt Lão Thương trở nên đỏ ngầu, lảo đảo thất tha thất thểu lao tới chỗ Bạch Thường.

Thế nhưng Bạch Thường lại lướt đi như một cơn gió, gã ta trực tiếp ngã lăn xuống đất, cuối cùng cũng không thể gượng dậy nổi nữa.

Trịnh Kiều Ân đứng bên kia bộp một tiếng, quỳ xuống.

"Ông chủ Bạch... Ông chủ Bạch, tôi... Tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi đi, sau này tôi không dám tìm cậu gây chuyện phiền phức nữa...".

Lúc nãy Lão Thương không biết mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trịnh Kiều Ân thì lại thấy rất rõ.

Mới vài phút trước đó thôi, Lão Thương vẫn còn lớn tiếng đếm ba con số, sau đó nhắm mắt lại như thể sẽ chuẩn bị nổ súng.

Nhưng một giây sau, Lão Thương bỗng nhiên đứng yên không cử động, cả người cứ đứng đó như trời trồng.

Đồng thời, một mảnh mây mù đen xuất hiện bao quanh Lão Thương.

Bạch Thường cũng chậm rãi sải bước đi tới ngay sau khi đám mây mù đen đó xuất hiện, nhẹ nhàng vung dao lên chém đứt tay Lão Thương xuống.

Toàn bộ quá trình này, Lão Thương hoàn toàn không hề phản kháng, như thể vừa trúng phải yêu thuật gì đó vậy.

Trịnh Kiều Ân quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy.

Tên Bạch Thường này chắc chắn không phải là người, yêu quái, tên này nhất định là yêu quái...

Hắn quá đáng sợ, rốt cuộc hắn đã làm thế nào mà có thể khiến cho Lão Thương như một con cá chết, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm?!

Bạch Thường liếc mắt nhìn Trịnh Kiều Ân một cái, lại chẳng thèm ngó ngàng gì tới ông ta.

Hắn nhặt bàn tay đứt lìa dưới đất lên, đi tới chỗ Lão Thương, vứt xuống trước mặt gã ta.

"Lúc nãy tôi đã nói rồi, chờ đến lúc các người đều nằm sấp xuống đất hết tôi sẽ đi theo ông anh. Bây giờ, tôi sẽ đi cùng ông anh một chuyến.".

Bạch Thường ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nói.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com