ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 198: PK Nhưng Áo Sơ Mi Không Nhăn Lấy Một Góc

hoanglong04101995

Người đeo kính đen vẫn hờ hững nãy giờ bỗng nhiên cười lên ha hả.

"Ha ha ha ha, thú vị, suy cho cùng cũng chỉ là tên đầu bếp, đánh nhau lại mang dao bầu tới, ha ha ha, mày làm tao cười chết mất...".

"Tốt nhất bây giờ ông anh nên cười cho nhiều vào, bởi vì chẳng bao lâu nữa ông anh sẽ không cười nổi nữa đâu.".

Bạch Thường nói xong thì trên người bỗng nhiên dâng lên luồng khí đen mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Luồng khí nhanh chóng bao trùm lấy cơ thể hắn, Bạch Thường cầm Đồ Ma Đao, ngửa mặt lên trời gào to, lập tức vọt vào trong đám người.

Mọi người giật mình hoảng hốt, không ai có thể ngờ được rằng Bạch Thường dám một mình lao tới, một mình đánh với mấy chục người.

Con dao bầu trong tay Bạch Thường trông chẳng ra làm sao cả, nhưng lại vung ra ánh đao sáng như tuyết, tạo thành vô số vết đao, tiên phát chế nhân, trực tiếp chém tới đám người trước mặt.

Thật ra thì Bạch Thường cũng không biết đao pháp gì cả, nhưng dù sao thì hắn cũng là đầu bếp, nghịch dao nhiều năm như thế, dao bầu cũng như chính cánh tay của hắn vậy, thoải mái sử dụng, chỉ đâu đánh đó, cực kỳ chính xác.

Kẻ xui xẻo đầu tiên thấy Bạch Thường vọt tới cũng hơi hoảng hốt, vội vàng giơ con dao trong tay lên để đỡ.

Nhưng mà chẳng có tác dụng khỉ gì cả...

Keng một tiếng, con dao phay kia bị một đao của Bạch Thường chém gãy, khi tên đó lấy lại tinh thần thì trong tay chỉ còn lại nửa con dao.

Ngay sau đó, hắn ta chỉ cảm thấy cổ tay mình như có một cơn gió lạnh xẹt qua, cúi xuống nhìn, trên cổ tay đã có một đường chỉ máu.

Cùng lúc đó, hai tay hắn ta cũng mềm rũ xuống, không thể nhấc lên được nữa.

Gã hét lên thảm thiết, nhưng lại bị những tiếng la hét thảm thiết cùng vang lên át đi.

Quay đầu nhìn lại, hắn ta chỉ nhìn thấy một kẻ trông giống hệt như ác ma, như con hổ đang lao vào bầy dê, trong nháy mắt đã có hơn chục người ngã xuống đất.

"Hắn... Hắn... Hắn không phải người...".

Người này vẻ mặt đờ đẫn, nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó chậm rãi ngã xuống.

Bấy giờ hai mắt cá chân của hắn ta mới từ từ xuất hiện hai vết máu.

Một đòn, chỉ trong một đòn, tứ chi của hắn ta đã bị phế cùng lúc!

......

Mười phút sau.

Những người còn đứng trong sân cũng chỉ có Trịnh Kiều Ân cùng với người đeo kính đen.

Mấy chục người khác, không có ngoại lệ, tất cả đều bị cắt đứt gân tay gân chân, nằm vật xuống đất, rên la thảm thiết.

Áo sơ mi trắng trên người Bạch Thường còn chẳng nhăn nổi một góc, một tay vung đao, cắm Đồ Ma Đao vào thắt lưng của hắn, rồi lại giơ tay lên vuốt mái tóc đang hơi rối.

"Hình như sức mạnh của Bản Mệnh Sát đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi.".

Hắn chậm rãi xoay người, đi về phía Trịnh Kiều Ân cùng với người đeo kính đen.

"Bây giờ, tôi cho các người hai lựa chọn, một là quỳ xuống xin lỗi bạn tôi, sau đó bồi thường cho cậu ấy tiền thuốc men và tiền mất thời gian. Hai là giống với đám người kia, cùng nằm dưới đất một lát. À, chắc là không nằm lâu lắm đâu vì tôi sẽ giúp các người gọi cứu thương.".

Lúc này, vẻ mặt người đeo kính đen đã thay đổi, gã ta đã tháo kính mắt xuống, hung hăng nói với Trịnh Kiều Ân: "Lão Trịnh, không phải ông nói mấy chục người là đủ rồi sao, bây giờ con mẹ nó, thằng đó rốt cuộc là cái thứ gì thế?".

Trịnh Kiều Ân cũng nghệt mặt ra, mũi vẫn còn chảy máu, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ nghe nói nó đánh đấm ghê lắm, nhưng không ngờ lại ghê gớm đến vậy...".

Bạch Thường trông như một vị sát thần đến gần, Trịnh Kiều Ân hoảng hốt kêu lên: "Mày... Mày có đừng lại gần đây, mày đánh nhiều người bị thương như thế, bộ mày không sợ bị cảnh sát tới bắt sao, đây là tội cố ý gây thương tích cho người khác!".

Bạch Thường bỗng nhiên cười ha hả, như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới.

"Cười chết mất thôi, ha ha ha, mấy chục người cầm theo gậy sắt với dao phay, đánh không lại một mình tôi, thế mà ông vẫn còn mặt mũi đi báo cảnh sát sao? Vẫn còn mặt mũi nói tôi cố ý gây thương tích cho người khác hả? Ông cảm thấy nếu như ông khai thật với cảnh sát thì bọn họ có nghĩ ông bị khiếm khuyết về trí tuệ không?".

Mặt Trịnh Kiều Ân hết đỏ rồi lại trắng, cứng họng không nói được câu nào.

Đúng vậy, mấy chục người đánh một người, lại còn thảm hại thế này, nếu báo cảnh sát thì chắc chắn mặt mũi ông ta sẽ mất sạch.

Hơn nữa chuyện khó tin thế này, chưa chắc cảnh sát đã chịu tin ông ta.

Người đeo kính đen bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, lấy ra một khẩu súng chĩa về phía Bạch Thường.

"Ranh con, có lẽ mày đánh nhau rất giỏi, nhưng có gan thì mày thử đỡ viên đạn này cho tao xem.".

Lần này, Bạch Thường chợt sững người.

Gã này lại còn mang cả súng nữa hả?

Trịnh Kiều Ân chẳng qua chỉ là một phú thương bình thường, nếu như ông ta tìm mấy chục tên du côn cắc ké đến giải quyết hắn thì cũng hợp tình hợp lý.

Thế nhưng bây giờ người này lại lấy ra cả khẩu súng?

Tính chất của vụ việc này không còn là mấy tên côn đồ kéo bè kéo cánh đánh nhau đơn giản như vậy nữa.

Hơn nữa trông Trịnh Kiều Ân khá là khép nép với người đeo kính đen này.

Thế nên lão đại mà người đeo kính đen đó nói chắc chắn không phải là Trịnh Kiều Ân.

Xem ra, lần này phiền phức khá là lớn rồi.

Nhưng Bạch Thường cũng không quan tâm lắm, hắn nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay người đeo kính đen, đầu thầm tính toán.

Nếu bàn về tốc độ, chắc chắn hắn không nhanh bằng tốc độ của đạn, tuy Đồ Ma Đao có thể đỡ được đạn, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi.

Hắn từ từ đảo mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay của tên kính đen

Đã không thể chắc chắn sẽ đỡ được đạn vậy thì dứt khoát khiến gã ta không thể nổ súng cho rồi!

"Khẩu súng đó của ông anh trông được đấy, mua ở đâu thế?".

Bạch Thường bỗng nhiên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn người đeo kính đen hỏi.

Giọng điệu đó, giống như đang hỏi người đeo kính đen: Bó rau này ông anh mua bao nhiêu tiền một ký?

Gã ta cũng bật cười, không thèm để ý đến thái độ của Bạch Thường, gằn từng chữ: "Mày không cần phải dùng mấy cái trò rẻ tiền để kéo dài thời gian với tao, đúng là mày đánh đấm rất giỏi, đao pháp cũng rất đẹp, nhưng dù thế thì sao, chỉ một viên đạn của tao vẫn sẽ lấy được cái mạng rẻ rách của mày mà thôi.".

"Ông anh dám giết người hả?".

"Dù sao mày cũng không phải người đầu tiên tao giết, ha ha ha, bây giờ tao cũng cho mày hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn đi với tao một chuyến, hai là bò dưới đất hai vòng, sủa vài tiếng chó rồi tao sẽ tạm tha cho mày.".

Đồng tử Bạch Thường đột nhiên co rút lại, nói với vẻ âm u: "Ông anh chắc chưa?".

Người đeo kính đen lộ vẻ hung dữ, cười hà hà nói: "Tao chẳng những chắc, mà còn cực kỳ chắc chắn đấy.".

Nói xong, gã ta chậm rãi mở khóa an toàn của khẩu súng.

Trịnh Kiều Ân bên cạnh đã trốn đi tìm chỗ nấp từ lâu, run sợ nhìn những gì đang diễn ra.

Bạch Thường không biết người đeo kính đen này là ai, nhưng ông ta thì biết.

Người này là tay đàn anh đàn chị có tiếng, một trong những người bảo vệ thân cận nhất của Vương Đồng Lâm.

Ở thành phố H, tập đoàn Triệu Thị đã được xem là hô mưa gọi gió, tiếng tăm vang dội rồi.

Thế nhưng Thiệu Thiết Trụ cũng phải gọi Vương Đồng Lâm một tiếng đại ca.

Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù Thiệu Thiết Trụ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người kinh doanh.

Nhưng Vương Đồng Lâm thì khác, lão đã nuốt chửng cả hắc bạch lưỡng đạo, nghe nói thời trai trẻ từng đi lên từ thế giới của bọn xã hội đen, bây giờ bản lãnh ngút trời, tuy đã tẩy trắng từ lâu nhưng vẫn nắm trong tay các thế lực ngầm của thành phố H, dù chỉ là một tỉnh nhưng cũng là một nhân vật quan trọng hàng đầu.

Có thể nói, đó chính là người mà chỉ cần dậm chân thôi cũng có thể khiến cả thành phố H run rẩy, hàng thật giá thật.

Người bên cạnh Vương Đồng Lâm, có thể tự đoán ra là hạng người gì.

Nhưng đối mặt với một người như thế, Bạch Thường cũng chỉ mỉm cười.

"Được rồi, nếu đã như thế thì tôi cũng không biết phải nói gì, ông anh có thể nổ súng, ông anh yên tâm, tôi sẽ không né đâu.".

----------------------------------------

- PK: Là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, khi dịch ra tiếng Việt thì đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cụ, vũ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật.

- Phú thương - 富商 /Fùshāng/: Là người buôn bán giàu có.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com