ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 188: Nhà Máy Thép Giang Nam

hoanglong04101995

Nhà máy thép ở Giang Nam là một xí nghiệp tư nhân của thành phố H.

Ông chủ Lý Giang Nam vừa là đối tác làm ăn vừa là bạn tốt nhiều năm của Khâu Bách Thịnh.

Vì thế, khi Khâu Bách Thịnh nói muốn mượn lò luyện thép của ông ta để tiêu hủy một số thứ, thì Lý Giang Nam có hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.

Đồng thời, ông ta cũng thấy hơi lạ, vì dù Khâu Bách Thịnh có mấy thứ mờ ám không thể cho ai biết, hay là muốn tiêu hủy chứng cứ gì đó thì một mồi lửa đốt trụi là xong, vì vốn dĩ khi đã lăn lộn trong cái xã hội này thì mấy chuyện này là quá bình thường.

Nhưng ông ta lại phải cần đến lò luyện thép để tiêu huỷ, đây mới là điều khiến cho Lý Giang Nam cực kỳ khó hiểu.

Rốt cuộc là cái thứ gì mà phải dùng đến lò luyện thép mới được cơ chứ?

Kết quả, khi Khâu Bách Thịnh lái một chiếc xe vận tải tới nhà máy luyện thép thì Lý Giang Nam mới giật bắn mình.

Không đúng, phải là khiếp sợ.

Bởi vì Khâu Bách Thịnh lại mang hơn một nửa những món bảo bối quý giá mà ông ta giữ nhiều năm nay tới, chất đầy cả một xe.

Những thứ bên trong lớn có nhỏ có.

Mấy thứ lớn như ngọc bích Miến Điện, san hô dưới đáy biển, thậm chí có cả một bộ tranh cuốn dài đến cả trăm mét.

Mấy thứ nhỏ như là ban chỉ, một chiếc quạt giấy, có cả những thứ phải dùng kính lúp mới nhìn thấy như là một tác phẩm điêu khắc Đông Pha du hồ cực nhỏ.

Lý Giang Nam hết sức khó hiểu, cảm thấy chắc lão Khâu Bách Thịnh này bị điên thật rồi.

Nhưng sau khi hỏi tới hỏi lui, Khâu Bách Thịnh lại thở dài rồi nói, tất cả những thứ này đều là đồ mà nhà họ Khâu phải tích lũy trong mấy chục hay thậm chí là mấy trăm năm nay.

Đúng là chúng nó mang đến cho nhà họ Khâu rất nhiều tiền tài, nhưng cũng đồng thời mang đến cả những nguy hiểm tiềm tàng.

Thế nên ông ta chỉ muốn giải quyết cho xong hết, tiêu hủy hết tất cả những thứ này, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.

Đồng thời ông ta cũng có thể quyết tâm hơn, yên tâm thực hiện việc kinh doanh của mình.

Suy cho cùng thì mỗi người đều có những chí hướng khác nhau, tuy Lý Giang Nam cảm thấy làm vậy có hơi quá nhưng vẫn tôn trọng suy nghĩ của Khâu Bách Thịnh.

Dù sao thì mấy thứ đó cũng không phải đồ nhà ông ta.

Thế nên Khâu Bách Thịnh mới ngồi trong văn phòng ở nhà máy luyện thép Giang Nam từ trưa đến tận chiều, chờ đến khi tan việc.

Sau đó, Lý Giang Nam mới mở một phân xưởng riêng, để lại vài công nhân cũ đáng tin cho Khâu Bách Thịnh sử dụng.

Khâu Bách Thịnh cũng mang rất nhiều người tới, tất cả cùng dỡ những thứ trong xe vận tải xuống, chuyển hết vào trong phân xưởng.

Sau đó, tất cả mọi người đều bị đuổi đi, trong phân xưởng chỉ còn mỗi Khâu Bách Thịnh, Lý Giang Nam và một vài công nhân.

Hai người đều mặc đồ bảo hộ, đội mũ sắt đứng trước lò luyện phả sóng nhiệt dữ dội, chỉ huy đám người kia không ngừng chuyển bảo bối của nhà họ Khâu vào, bắt đầu tiêu hủy.

Thấy từng thứ một bị ném vào trong lò luyện, nhanh chóng bị cái nóng lên đến mấy ngàn độ nuốt chửng, thậm chí còn chẳng thể bốc lên miếng hơi mà lòng Khâu Bách Thịnh đau như cắt.

Đó là những bảo bối từ thời tổ tiên để lại, thế mà tất cả đều tiêu tùng như thế.

Haizzz, nhưng mà ngoài cách này ra thì ông ta cũng chẳng biết phải giải quyết mấy thứ quỷ quái này thế nào nữa.

Dù sao thì sự tồn tại của chúng chẳng những không thể mang đến những điều tốt lành cho nhà họ Khâu, mà ngược lại còn kéo về đủ chuyện xui rủi, hết chuyện này lại đến chuyện khác.

Mụ nội nó, những thứ này chẳng những không thể quy đổi thành tiền, mà có mang ra bán hay đem tặng người ta thì cũng có thể xảy ra chuyện chẳng lành, đến lúc đó nhà họ Khâu lại vớ phải nhiều phiền toái hơn.

Thôi thôi, muôn vàn phiền não, cứ tiêu hủy hết một lần cho rồi.

Tâm trạng của Khâu Bách Thịnh cực kỳ phức tạp, chỉ trong mười mấy phút đồng hồ, đống bảo bối đó đã bị tiêu hủy mất hai ba chục món.

Đúng lúc này, có một công nhân nhặt lên một khối đá to trên mặt đất, rồi đi về phía lò luyện thép.

Đó chính là tảng đá đã gây ra chuyện không hay mấy ngày trước.

Tim Khâu Bách Thịnh bắt đầu nhói lên, ông ta nhớ Bạch Thường từng nói bên trong tảng đá có thứ cực kỳ đáng sợ.

Chỉ mong là ném thứ đó vào trong lò luyện sẽ thuận lợi tiêu hủy được, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Công nhân nọ đi từng bước tới, đặt tảng đá lên máy, sau đó lập tức có người thao tác cánh tay robot, chậm rãi chuyển tảng đá lên lò luyện thép.

Sau đó, chỉ cần thả xuống thì tảng đá sẽ rơi vào lò, vài phút sau, mọi thứ sẽ lại yên bình.

Khâu Bách Thịnh nhìn chằm chằm vào khoảng không, mắt không chớp lấy một lần.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa phân xưởng bỗng nhiên có người chạy vào.

"Chờ đã, chờ đã, mau dừng lại!".

Khâu Bách Thịnh sửng sốt nhìn ra ngoài, trông thấy Bạch Thường chạy đằng trước, sau lưng là Tiểu Điệp và một cô bé trông giống học sinh cấp ba.

Ấy... Chuyện gì thế này?

Đúng vậy, Bạch Thường và Khâu Tiểu Điệp cùng với Linh Nhi sau khi rời khỏi nhà đã chạy một mạch tới đây, cuối cùng cũng chạy tới nhà máy thép Giang Nam trước khi tất cả bảo bối đều bị tiêu hủy.

Còn lão Quách què, tốc độ của lão ta thì nhanh miễn bàn, đã ngồi xe chạy tới khu nhà xưởng từ sớm, chẳng qua cửa nhà máy đã đóng nên xe không vào được, ông ta cũng đành phải xuống xe lê lết từng bước một theo sau mông Bạch Thường, đến giờ vẫn chưa tới nơi.

Thật ra Bạch Thường vội muốn chết đi được, nhưng khu nhà xưởng này thật sự là quá lớn, mà bảo vệ đang trực lại không cho vào, hết cách, hắn đành phải cái khó ló cái khôn, giơ nắm đấm đánh họ ngất xỉu rồi mới xông vào trong tìm người.

Chờ tới khi hắn chạy tới phân xưởng thì đống bảo bối cũng đã bị tiêu hủy kha khá, nhưng mắt hắn lanh lẹ nhìn thấy tảng đá kia được vận chuyển từ tít đằng xa nên lập tức hét lên ngăn lại.

Khâu Bách Thịnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ra chào hỏi: "Chuyện gì thế ông chủ Bạch, Tiểu Điệp, hai người đang...".

Khâu Tiểu Điệp chạy cả người đổ mồ hôi đầm đìa, cũng thở hổn hển nói: "Cha, cha mau bảo người ta dừng lại đi, Bạch Thường tìm được cách giúp chúng ta rồi, cha không cần phải tiêu hủy hết bảo bối nữa.".

"Ồ? Đây là thật ư? Sao hai người không nói sớm!".

Khâu Bách Thịnh vỗ đùi, vội vàng chạy lên trên nói to.

"NÀY NÀY NÀY... CẬU GÌ ƠI, MAU DỪNG LẠI ĐI! CÓ CHUYỆN KHẨN CẤP, MAU DỪNG LẠI...".

Nhưng tạp âm trong phân xưởng này quá to, cho nên công nhân vận hành máy không nghe thấy. Khâu Bách Thịnh còn chưa kịp chạy tới thì người đó đã đẩy cần điều khiển, ném tảng đá đó xuống.

Tảng đá rơi xuống trong sự lặng im không một tiếng động, không hề chần chừ, nhanh chóng chìm vào dòng thép nóng chảy như lũ cuốn bên trong.

Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí xung quanh như chìm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn phía trên lò luyện thép.

Khâu Bách Thịnh chạy tới, thở hổn hển tắt máy đi, sau đó luôn miệng nói với đám công nhân nọ: "Tôi không tiêu hủy nữa, mọi người có thể đi được rồi, mau đi đi, đi đi...!".

Mấy công nhân chẳng hiểu mô tê gì, thấy Khâu Bách Thịnh nổi giận thì lập tức xoay người chạy mất biến.

Người Khâu Bách Thịnh run run, đau lòng đến nỗi giọng cũng run lên.

"Ôi, bảo bối của tôi...".

Bạch Thường đi tới, thấy máy móc đã dừng hoạt động cũng thở phào nói: "Khâu thúc thúc đừng đau lòng quá, cũng may chúng tôi chạy tới đúng lúc, mau dọn dẹp lại đi, lần này tôi tìm cho chú một khách hàng loại VIP đấy.".

"Tốt quá, thật sự rất cảm ơn cậu. Mà cái người cậu nói có tới không?".

Khâu Bách Thịnh lôi kéo Bạch Thường nói, cảm động không biết phải nói gì cho phải.

Bạch Thường quay lại nhìn rồi cười khổ nói: "Người đó có tới, nhưng ông ấy đi đứng không được tốt cho lắm, có lẽ phải mất một lát nữa mới vào tới nơi.".

"Được được được, thế để tôi gọi người tới, lập tức dọn đồ, ai da da, cũng tại tôi, nếu tôi báo cho cậu trước một tiếng thì đã không phải mất công tiêu hủy nhiều bảo bối như thế này rồi...".

Khâu Bách Thịnh than thở cầm điện thoại, xoay người đi ta cửa phân xưởng, chuẩn bị gọi người tới.

Nhưng đúng lúc đó, lò luyện thép đã dừng lại bỗng nhiên nổ ầm ầm, ngọn lửa dữ dội bùng lên ngập trời!

Trong ngọn lửa, một tảng đá hình thù kỳ quái như bị thứ gì đó ném ra.

Sau đó rơi lộp bộp xuống đất.

----------------------------------------

- Miến Điện: Còn gọi là Myanmar, tên chính thức là Cộng hòa Liên bang Myanmar, là một quốc gia tại Đông Nam Á. Myanmar có biên giới với Bangladesh, Ấn Độ, Trung Quốc, Lào và Thái Lan. Một phần ba tổng chu vi của Myanmar là đường bờ biển giáp với vịnh Bengal và biển Andaman. Theo số liệu điều tra nhân khẩu năm 2014, Myanmar có 51 triệu cư dân. Myanmar có diện tích 676.577 km² (261.288 mi²). Thủ đô của quốc gia này là Naypyidaw còn thành phố lớn nhất là Yangon.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info