ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 185: Tự Nhiên Được Làm Cha

hoanglong04101995

Sở Phương Phương nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại, bụng lộ ra cao ngất, bên trong còn có thứ gì đó đang không ngừng chuyển động.

Khâu Tiểu Điệp luống cuống tay chân đứng bên cạnh mà bất lực nhìn Bạch Thường.

"Cuối cùng thì anh cũng đến rồi.... Phương Phương... Cô ấy...".

Bạch Thường xua xua tay: "Thôi thôi thôi, trước hết cô đừng nói gì cả. Sở tiểu thư, cô cảm thấy thế nào rồi?".

Sở Phương Phương kinh hãi, giọng yếu ớt mỏng manh như tờ giấy, run rẩy nói: "Bây giờ, tôi... Tôi... Tôi cảm thấy chỉ muốn chết... Chứ tôi... Tôi không muốn sống trên đời này nữa đâu.".

"Nào nào, đừng sợ mà. Phụ nữ, ai cũng phải có lần đầu tiên cả, chờ đến lúc sinh xong là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.".

"HẢ? Nhưng... Nhưng mà tôi không muốn sinh đâu... Tất cả là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm với tôi...".

"Ấy... Thôi được rồi, được rồi. Tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm được chưa... Bây giờ cô phải thả lỏng tinh thần đi đã, đừng sợ hãi quá, cũng đừng suy nghĩ linh tinh, để tôi tìm cách đối phó với nó xem.".

Nói xong, Bạch Thường lấy Hồng Loan Khóa trong túi ra.

Nghe nói thứ này có thể trói được vạn vật, nhưng không biết nó có thể trói được con quái vật đang trốn trong bụng của Tiểu Phương hay không.

Nhìn cái bụng của Sở Phương Phương ngày càng to thêm bao nhiêu thì lòng hắn lại càng bất an bấy nhiêu.

Đây rốt cuộc là thứ gì thế?

"Này này, cô đừng có lộn xộn nha. Một lát nữa, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cô cũng phải nghe lời tôi.".

Bạch Thường nói xong liền run rẩy mở Hồng Loan Khóa, trực tiếp quấn lên bụng của Sở Phương Phương.

Thật ra lúc nãy, khi vừa lấy Hồng Loan Khóa ra thì Bạch Thường chợt phát hiện một vấn đề là: Hắn không biết pháp quyết.

Cũng đúng thôi, đã bảo là mượn của người ta để nấu ăn thì làm gì có lý do để hỏi xin cả pháp quyết cơ chứ.

Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, đành phải thử xem thế nào, mong là dùng được.

Kết quả là ông trời vẫn không bỏ rơi Bạch Thường.

Hồng Loan Khóa vừa được quấn lên bụng liền lóe lên vầng sáng đỏ nhàn nhạt, sau đó bắt đầu co rút lại.

Sở Phương Phương hét lên chói tai, gương mặt cực kỳ đau đớn. Hồng Loan Khóa ngày càng siết chặt lấy bụng của cô ấy, như muốn tách cơ thể cô ấy ra làm đôi.

Cùng lúc đó, cái thứ trong bụng cô ấy không ngừng giãy dụa, đủ loại tạo hình xuất hiện, như một thai nhi sắp sinh đang đấm đá bên trong để đòi ra ngoài.

Bạch Thường bất lực đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng của Tiểu Phương, lên tinh thần để sẵn sàng đối phó với mọi trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Mà kể cũng lạ, Hồng Loan Khóa càng liên tục co rút lại thì vẻ mặt của Sở Phương Phương càng trở nên quằn quại và đau đớn hơn, nhưng bù lại thì bụng của cô ấy cũng dần dần nhỏ đi.

Đồng thời, sự vùng vẫy của thứ kỳ quái bên trong cũng yếu ớt dần, ngày càng chậm chạp hơn.

Bạch Thường vui mừng khôn xiết, quả nhiên con hàng Hồng Loan Khóa này có thể khống chế được yêu quái.

Một lát sau, bụng của Sở Phương Phương đã trở lại như lúc mang bầu tầm ba, bốn tháng.

Nhưng ngay lúc này, có một thứ tròn tròn trong bụng cô ấy bỗng nhiên nhô ra.

Sau đó, nó nhô lên một cục to bằng nắm đấm.

Có vẻ như thứ này vẫn chưa chịu từ bỏ, nó vẫn còn muốn vùng vẫy đây mà.

Bạch Thường hừ lạnh, nhanh như chớp đưa tay bắt lấy nó.

Nhưng tay anh vừa chạm vào bụng Sở Phương Phương thì thứ đó bỗng nhiên rụt về như thể nó có linh tính.

Trong nháy mắt, nó lại nhô ra ở một nơi khác.

Còn nghịch ngợm vậy nữa chứ! Bạch Thường hít sâu tập trung, nhìn chằm chằm thứ kia, tay lướt qua bụng Sở Phương Phương rồi chụp tới chỗ đó.

Lại một lần thất bại.

Bạch Thường bắt đầu nổi cáu, thầm nghĩ đã biến thành một cục bé tí thế rồi mà vẫn còn muốn chơi trốn tìm với ta hả?

Vì thế, hắn lại nhanh nhẹn ra tay, bàn tay cứ lướt qua lướt lại chụp trên bụng của Sở Phương Phương.

Thứ đó cũng vội vàng né đi, trượt trái lướt phải, nhảy đông nhảy tây, đúng là chẳng khác gì chơi trốn tìm, chơi vui vẻ cực kỳ.

Khâu Tiểu Điệp trợn tròn mắt nhìn, hai mắt cũng bất giác di chuyển theo, còn đứng bên cạnh hò hét cổ vũ.

"Nào... Cố lên, cố lên! Ấy, nó chạy bên kia kìa, không đúng không đúng, là bên kia... Là bên kia mới đúng...".

Bạch Thường cứ chụp hết chỗ này tới chỗ khác như chơi đập chuột, chật vật mất vài phút mà vẫn không thể bắt được thứ đó.

Đúng lúc này, nó đột nhiên biến mất, mãi vẫn không thấy xuất hiện.

Bạch Thường đứng chờ cả buổi trời, vừa mới thả lỏng một chút thì nó lại lướt soạt qua, bắt đầu chui lên trên, xuất hiện ở phần giữa ngực và bụng Sở Phương Phương.

Hay lắm! Chỉ cần ngươi rời khỏi bụng là game lại easy ngay.

Hai mắt Bạch Thường sáng rỡ, lập tức giơ tay chụp.

Nhưng lại tóm phải không khí.

Nó tiếp tục chui lên trên nhưng lần này tốc độ đã chậm hơn rất nhiều, có vẻ còn khá khó khăn.

Hừ, lúc nãy ở trong bụng, trong dạ dày ngươi chạy nhanh lắm mà, giờ lên tới thực quản, đường đi nhỏ hẹp, để xem ngươi chạy đường nào!

Bạch Thường nhắm chuẩn nơi thứ đó nhô ra rồi hành động nhanh như chớp, chụp lấy nó.

"A... Này... Này... Anh... Anh tóm cái gì thế hả...?".

Sở Phương Phương bỗng nhiên kêu lên đau đớn.

Bạch Thường mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.

Chết tiệt, nhất thời vui quá nên hắn quên để ý, chụp nhầm vào ngay hai cái bánh bao của Sở Phương Phương.

Nhưng cái này cũng không thể trách hắn được, ai bảo ngực của Sở Phương Phương lại bé tí như thế, trông chả khác gì thứ đó, nên hắn nhìn nhầm là phải.

Bị ngắt ngang như vậy, vô tình tạo điều kiện cho thứ trốn dưới ngực của Sở Phương Phương tiến tiếp lên trên. Bỗng nhiên Sở Phương Phương khom người ngồi dậy, mặt đầy khó chịu.

Sau đó, trong cổ họng nàng ta có cảm giác buồn nôn dữ dội, há miệng ọe một tiếng, không ngờ lại nôn ra một cục thịt đỏ.

Mẹ... Mẹ kiếp... Cái... Cái gì vậy? Là Na Tra hả?

Bạch Thường trợn mắt há hốc miệng, cúi đầu nhìn lại.

Nhưng cục thịt này lại không to như Na Tra lúc mới sinh, nó chỉ cỡ quả trứng gà, mà hình dạng thì cũng na ná, chỉ có mỗi màu hồng hồng, nhìn khá là đáng yêu.

Khỏi phải nói, chắc chắn nó là một con yêu quái.

Bạch Thường lập tức rút Đồ Ma Đao ra, đầu nghĩ thầm, để lão phu tiễn ngươi một đoạn đường, sớm ngày đầu thai nha.

Hắn vừa mới giơ đao lên, chưa kịp chặt xuống thì cục thịt kia bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ nhạt.

Sau đó, cục thịt nhanh chóng to lên trong vầng sáng, cứ như một quả bóng nước, to dần to dần đến cỡ một cái bóng rổ thì "Bụp!" một tiếng, cục thịt bỗng nổ toác ra.

Bạch Thường vội vàng che mắt lại, chờ vầng sáng đó yếu đi rồi mới tròn mắt nhìn, một bé gái cả người đỏ mọng đang đứng đó.

Bé gái khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, hai mắt to tròn, dáng vẻ ngái ngủ, cứ đứng đó dụi mắt như thể vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Nhìn xuống chút nữa...

Bạch Thường không dám nhìn nữa. Thiện tai... Thiện tai mà... Nó chỉ là một đứa bé mà thôi... Phi lễ chớ nhìn... Phi lễ chớ nhìn... A Di Đà Phật... A Di Đà Phật.

Nhưng mà sao con bé này trông cứ quen quen thế nào ấy nhở?

Trong lúc hắn còn đang thắc mắc thì cô bé kia đã dần dần tỉnh táo lại, đảo mắt ngơ ngác nhìn xung quanh vài lần rồi chợt nhìn thẳng về phía Bạch Thường.

"BA BA!".

Con bé đột nhiên gọi.

Bạch Thường sửng sốt, nhìn xung quanh.

U là trời! Nó... Nó gọi ai vậy? Ba... Ba của nó ở đây hả?

"BA BA!".

Con bé lại gọi thêm một tiếng, trong lúc Bạch Thường còn chưa kịp phản ứng thì nó đã nhảy tới, trực tiếp chui vào lòng hắn.

"Ba ba! Ba chơi với con nữa được không?".

Con bé bắt đầu làm nũng làm nịu, ôm cánh tay Bạch Thường lắc lắc.

"HẢ...?".

"Ba... Ba ba? Anh thành ba của em hồi nào vậy?!".

Tim Bạch Thường suýt nhào ra khỏi ngực, sợ tới nỗi vội vàng cởi áo sơ mi trên người trùm lên người cho con bé.

"Này này này, em nhận nhầm người rồi, anh... Anh không phải là ba của em. Em... Em rốt cuộc là thứ gì vậy hả...?".

Bạch Thường bối rối gãi đầu, nói năng lộn xộn rồi hắn bỗng chợt nhận ra.

Khoan đã! Con bé này không phải là con nhóc bị Sở Phương Phương đuổi chạy vòng vòng trong quán cơm đây sao?

Vậy làm sao mà bây giờ nó lại chui được vào bụng của Sở Phương Phương thế?

Khẩu Tiểu Điệp cũng trợn tròn mắt, lúc nãy khi cô bé xuất hiện thì nàng ta đã ngã xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Yêu... Yêu quái... Là yêu... Yêu quái...".

Con bé bĩu môi với nàng ta, tức giận nói: "Hừ, người ta không phải là yêu quái đâu, người ta là tiểu công chúa Ẩn Hồ. Ba ba mau nói cho người đó biết con không phải là yêu quái đi...".

Ẩn Hồ, quả nhiên là Ẩn Hồ!

Bạch Thường bị con bé lắc tay mà lòng sắp nát đến nơi, hắn nhăn mặt nhíu mày nói: "Rồi rồi rồi, em không phải là yêu quái, anh mới là yêu quái, được chưa...!".

Bấy giờ, não Bạch Thường như bị quá tải, nghĩ thầm chẳng biết cái quái quỷ gì thế này, đang yên đang lành tự nhiên lại thành cha người ta...

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia