ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 184: Sở Phương Phương Sắp Sinh

hoanglong04101995

Đây đúng là một buổi sáng điên cuồng và bận rộn.

Sau khi tất cả mọi người đã đi hết, Bạch Thường mới ngồi gục xuống ghế, mệt đến nỗi chẳng muốn nói được một câu nào.

Đáng sợ! Quả nhiên là đáng sợ.

Hôm nay hắn mới biết được tranh nhau mua hàng và điên cuồng shopping của các chị em là như thế nào.

Rốt cuộc trong chín phần Canh Nấm Tuyết thì chỉ bán được một phần giá bốn mươi vạn.

Số còn lại vì lượng người tranh mua quá nhiều nên đành phải bán đấu giá ngay tại chỗ.

Cuối cùng, tám phần Canh Nấm Tuyết còn lại bán được tổng cộng là hơn sáu trăm vạn.

Tất nhiên là vì phần lớn người đến đây đều không có chuẩn bị sẵn nên không mang theo quá nhiều tiền mặt trong người .

Thậm chí có người còn cầm cả trang sức trị giá mấy chục vạn và xe hơi lái tới đây để mua.

Với những trường hợp đó thì Bạch Thường đều từ chối hết.

"Đùa cái gì thế? Chỗ này đâu phải tiệm cầm đồ, ở đây chúng tôi chỉ nhận tiền mặt thôi!".

Sau một lúc thì tất cả mọi thứ đều đã bị bán sạch hết chỉ còn mỗi cái nịt, ấy thế mà bọn họ vẫn chưa chịu đi, cứ bám lấy Bạch Thường khăng khăng đòi đặt hàng trước.

Nói thật, mặc dù lần này đã đạt được mục đích ban đầu nhưng Bạch Thường cảm thấy khá là đau đầu. Nếu mỗi ngày đám người kia đều đến tranh mua như thế này, cho dù có kiếm được kha khá đi chăng nữa thì trước sau gì hắn cũng sẽ hóa điên mất.

Vì thế, hắn dứt khoát từ chối tất cả bọn họ. Ngoài ra còn nói thêm cho họ biết cứ một khoảng thời gian ngắn thì hắn sẽ tổ chức một buổi đấu giá, nếu có hứng thú thì lúc đó họ có thể đến tham khảo thêm thông tin kỹ hơn.

Vả lại, cách chế biến món Canh Nấm Tuyết dưỡng nhan này cực kỳ phức tạp và tốn nhiều thời gian, cho nên không thể hoàn thành trong vòng vài ngày được.

Đến lúc đó, ngoài Canh Nấm Tuyết dưỡng nhan ra thì còn rất nhiều những món hay ho khác.

Chỉ bằng vài lời ngon tiếng ngọt như vậy là hắn đã có thể đuổi hết tất cả mọi người ra về.

Ngay cả Đại Hoàng cũng mệt nhoài cả người, chỉ là hắn đang cực kỳ hào hứng ngồi dưới đất ôm một đống tiền.

"Tôi nói này lão Bạch! Thu nhập hôm nay của cậu cũng ngót nghét hai ngàn vạn rồi đấy!".

Giọng Đại Hoàng nghe cứ cao chót vót. Cả người như đang ngồi trên đám mây, cứ lâng lâng thế nào ấy.

"Ờ...".

Bạch Thường uể oải trả lời, chẳng khác gì một con cá chết.

"Đáng sợ thật! Chỉ bán có một nồi Canh Nấm Tuyết mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như cứ tiếp tục thế này thì trước sau gì cậu cũng sẽ trở thành tỷ phú sớm thôi.".

"Ờ..."'.

Bạch Thường lại uể oải trả lời.

"Hay là chúng ta hợp tác với nhau đi. Cậu giúp tôi bán Ma Lạt Thang được không? Tôi thề tôi chỉ lấy hai phần lợi nhuận thôi, còn lại đều là của cậu.".

"Ờ...".

Bạch Thường tiếp tục uể oải như con cá chết.

"Này! Sao cậu không có phản ứng gì hết vậy? Thế nào? Cậu ăn cái còn tôi ăn nước, cậu thấy sao?".

"Ờ...".

Bạch Thường trả lời cho có.

"Uầy! tôi nói này, hay là tối nay chúng ta đi đại bảo kiện đi?".

Đại Hoàng nháy mắt nói, nhưng thấy Bạch Thường vẫn lờ đờ sống dở chết dở, nên hắn liền cầm một cái vali tiền lên rồi đổ ào từ trên đầu Bạch Thường xuống.

Vô số tiền giấy bay lả tả trong phòng, Bạch Thường lập tức lấy lại tinh thần.

"NÀY! CẬU ĐIÊN ĐẤY À? VẤT VẢ TỪ SÁNG ĐẾN GIỜ MỚI GOM ĐƯỢC NHIÊU ĐÂY, VẬY MÀ BÂY GIỜ CẬU LẠI ĐỔ ĐẦY RA THẾ KIA.".

Đại Hoàng cười hề hề rồi nói: "Chơi cho đã ghiền thôi mà. Có nhiều tiền như vậy, buổi tối cậu rải ra khắp giường mà ngủ cho nó sướng.".

"Ngủ ngủ cái đầu cậu. Mau mau thu dọn lại đi! Chuẩn bị tới giờ cơm trưa rồi. À! Còn nữa, số tiền này cậu cứ thoải mái nhét túi đi, nhét được bao nhiêu thì cứ nhét, số còn lại chiều nay tôi sẽ mang đi gửi, nhất định không được tiêu hoang dù chỉ là một đồng.".

"Này! Cậu có bệnh hả? Có nhiều tiền như vậy rồi còn quan tâm đến giờ cơm làm cái gì?".

"Tất nhiên là phải quan tâm rồi! Tôi mở quán cơm, đó là công việc hằng ngày của tôi. Còn có tiền thì sao nào? Có tiền thì cứ ngồi ăn rồi chờ chết à?".

Tuy là số tiền này rất nhiều, nhưng so với mục tiêu một ức của Bạch Thường mà nói thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, tất nhiên là không được tiêu hoang.

Đại Hoàng gãi đầu khó hiểu: "Chắc đầu cậu bị chập dây thần kinh nào rồi. Canh Nấm Tuyết đó bán mỗi chén cũng được mấy chục vạn. Sao cậu không đóng luôn cái quán cơm này để chuyển sang bán Canh Nấm Tuyết đi cho xong?".

"Cậu đúng là gỗ mục không thể điêu khắc được, trong đầu cậu chứa toàn bã đậu hay sao ấy? Cậu tưởng đám người ngoài kia đều bị ngu hết hả? Canh Nấm Tuyết có tác dụng thần kỳ như thế mà cứ thích là nấu, rồi sau đó mang cả cái nồi to tướng ra trước cửa bán, thế cậu thử nghĩ xem nó còn đáng giá nữa không?".

"À... Ờ... Cậu nói cũng đúng ha. Vật hiếm thì mới quý. Thảo nào hôm nay cậu chỉ bán có mấy phần thôi. Vậy sắp tới cậu có tính toán gì không?".

Bạch Thường đứng dậy, vừa nhặt tiền vừa nói: "Nào tới đó rồi tính. Nói chung là chúng ta sẽ áp dụng chiến lược Hunger Marketing để kích thích sự thèm khát và mong muốn của mấy người đó trong những ngày tới. Nếu không những thứ đáng giá như vậy mà cứ bán nhan nhản như cháo ngoài đường thì còn gì là đáng tiền nữa.".

Sau khi dọn xong, Đại Hoàng lưu luyến nhìn lại đống tiền, trong lòng muốn lấy nhiều hơn nhưng lại ngại, cuối cùng suy nghĩ mất nửa ngày mới lấy đại hai cọc tiền rồi nhét vào túi.

Bạch Thường gật đầu: "Tạm được, xem như cậu cũng không phải dạng tham lam. Đúng rồi, cậu lấy thêm mấy cọc nữa để đưa cho bọn Cát hiệu trưởng. Sau này việc bảo đảm an ninh của cả con hẻm đều phải trông cậy vào bọn họ hết.".

Đại Hoàng vui vẻ rời đi. Bạch Thường điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi lại mở cửa buôn bán.

Thật ra thì nấu nồi Canh Nấm Tuyết đó cũng đã tiêu hao mất của hắn một lọ Quỷ Mỹ Nhan rồi.

Nếu muốn dùng cách này để phát tài thì chỉ còn cách là chờ tới khi nào hắn tìm thấy một con Quỷ Mỹ Nhan khác thôi.

"Haizzz... Loại quỷ này vốn đã rất hiếm gặp, mà cái loại có thể phát huy hết tác dụng thì lại càng hiếm. Biết đi đâu tìm một con Quỷ Mỹ Nhan bây giờ đây?".

Tuy là trong tay của hắn có rất nhiều quỷ, nhưng qua chuyện hôm nay thì hắn nhận ra là loại tiền có thể dễ dàng kiếm nhất trên đời này chính là tiền của phụ nữ.

Dù sao thì vì sắc đẹp, phụ nữ có thể làm bất kỳ chuyện gì.

Sau bữa trưa bận rộn, Bạch Thường mới cùng Đại Hoàng đi tới ngân hàng để gửi toàn bộ số tiền còn lại vào.

Nhưng để tránh phiền toái, hắn đã cố ý chia ra gửi nhiều ngân hàng khác nhau.

Nếu không làm vậy thì sẽ dễ bị người khác tưởng là tiền trộm cướp lắm.

Sau đó, hắn đi tìm người để sửa cánh cửa kia lại một lần nữa.

Làm xong hết tất cả mọi thứ thì cũng đã là bốn giờ chiều. Bạch Thường lê cơ thể mệt mỏi nằm dài trên giường.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì điện thoại lại vang lên dồn dập.

Bạch Thường nghe máy, trong điện thoại là giọng nói hốt ha hốt hoảng.

"Bạch... Bạch Thường! Anh mau tới đây đi... Mau tới đây đi...".

Đó chính là giọng của Khâu Tiểu Điệp.

"Chuyện gì vậy? Cô cứ từ từ nói, có phải Sở Phương Phương lại xảy ra chuyện gì rồi không?".

Bạch Thường vẫn chưa quên vụ cô tiểu thư họ Sở đến ăn một phần cơm ở chỗ hắn rồi tự dưng cái bụng lại to lên bất thường.

"Đúng rồi... Đúng rồi, anh mau tới đây đi! Phương Phương... Phương Phương, cô ấy sắp sinh rồi đó!".

"H... Hả?".

Bạch Thường trợn tròn mắt, sắp sinh? Con mẹ nó! Cô ta lại còn sắp sinh ư?

Sao lại nhanh như vậy? Mới có vài ngày thôi mà?

Vả lại, Sở Phương Phương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ thì làm sao mà sinh được.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới ngay. Tiểu Điệp, cô nhất định phải bảo cô ấy chịu đựng, nhất định là phải chờ tôi đến rồi mới được sinh đấy.".

Bạch Thường xoay người bật dậy, nhìn trái ngó phải, cũng không biết phải làm gì bây giờ.

Sở Phương Phương sắp sinh con, bây giờ phải làm sao đây? Phải mang theo pháp bảo gì bây giờ?

Haizzz... Hắn sống đến từng này tuổi đầu. Cũng gặp phải không biết bao nhiêu là chuyện kỳ quái trên đời rồi, không ngờ lại có một ngày phải làm bà đỡ.

Bạch Thường gãi muốn toạc cả da đầu, liên tục giậm chân tại chỗ. Nếu như đã không biết phải mang gì vậy thì cứ mang theo hết cho chắc ăn.

Sau khi chuẩn bị xong hết, hắn lại chợt nhớ ra vài thứ, liền xoay người vào quầy lấy thêm Hồng Loan Khóa theo.

Thứ này trông có vẻ rất xịn sò, vậy trước khi dùng nó để nấu ăn thì biết đâu nó lại có thể phát huy thêm tác dụng nào đó.

Đóng cửa quán ăn lại, Bạch Thường vội vàng chạy tới nhà Khâu Tiểu Điệp.

Mười mấy phút sau, Bạch Thường tới được nhà của Tiểu Điệp, hắn liền giơ chân đá tung cửa rồi chạy vội chạy vàng lên lầu hai.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì một cảnh tượng kinh người đã hiện ra trước mắt.

----------------------------------------

- Đại bảo kiện - 大保健 /Dà bǎojiàn/: Từ lóng, dịch vụ massage, spa để che giấu hành vi mua bán dâm.

- Hunger marketing - 饥饿营销 /Jī'è yíngxiāo/: Hunger marketing hay còn gọi là Marketing bỏ đói, là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.

- Sáu trăm vạn = 6.000.000

- Hai ngàn vạn = 20.000.000

- Hai phần lợi nhuận = 20% lợi nhuận.

- 1 ức = 100.000.000

- Hoàng hoa khuê nữ - 黄花闺女 /Huánghuā guīnǚ/: Là cách gọi những thiếu nữ hãy còn trinh trắng. Thời xưa, các nữ nhi chưa chồng thường thích cài một nhành hoa vàng trên tóc. Trong bài dân ca "Mộc lan từ" thời Bắc triều có câu: "Đối kính thiếp hoa hoàng". Hoa vàng biểu trưng cho cho sắc màu thanh khiết, biểu thị cho sự trinh tiết của người con gái.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com