ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 179: Tai Vạ Tiền Giả

hoanglong04101995

Cứ như vậy mà Bạch Thường vô duyên vô cớ trở thành Thái Thượng Trưởng Lão của Âm Sơn Môn, đã vậy hắn còn lấy được một quyển Âm Sơn Pháp Cấp nữa chứ.

Còn về phần Âm Thập Cửu, thì lão ta đã bị hắn chôn sâu dưới bãi tha ma kia rồi.

Để cho dễ phân biệt được ngôi mộ của lão, hắn đã đặt lên trên đó tám tảng đá.

Muốn chắc ăn hơn, hắn còn rắc thêm một ít Hạn Bạt Thi Phấn.

Hắn làm thế chủ yếu là để tránh cho Âm Thập Cửu bị những sinh vật kỳ quái ở bãi tha ma gây tổn thương.

Haizzz... Cũng chỉ có thể giúp lão được đến vậy thôi, còn việc Âm Thập Cửu có thể thuận lợi chữa lành vết thương, rồi sau đó sống lại và chui từ dưới đất lên được hay không thì phải xem khả năng của lão tới đâu rồi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì việc Bạch Thường bị người ta chơi cho một vố là chuyện chắc như đinh đóng cột. Chỉ có khi nào cột mục mới xúc đinh.

Đúng là trời thấy còn phải khóc. Ngũ Tạng Môn nhà hắn, hắn còn chưa hiểu hết được, vậy mà bây giờ lại thêm một cái Âm Sơn Môn to đùng rơi thẳng xuống đầu nữa chứ.

Trên đường về nhà, Bạch Thường kể lại từ từ lai lịch của Phệ Hồn Kiếm và cả việc Âm Thập Cửu dây dưa với hắn, rồi tự nhiên cứ bắt hắn làm Thái Thượng Trưởng Lão gì gì đó. Kể hết từ a đến z cho Mã Dao Quang nghe.

Nghe Bạch Thường kể xong, Mã Dao Quang cũng hết sức ngạc nhiên.

Nàng cười nói với Bạch Thường: "Sau này nhiệm vụ phát dương quang đại Âm Sơn Môn đều đổ hết lên đầu anh rồi. Cố gắng mà làm cho tốt để xứng với kỳ vọng của Âm Thập Cửu nữa chứ!".

Bạch Thường không khỏi cười khổ. Một môn phái tiếng xấu đồn xa trên giang hồ đến nỗi người người đều đòi đánh, thì phát dương quang đại thế méo nào được bây giờ?

Mã Dao Quang lại lắc đầu nói: "Tuy là pháp thuật của Âm Sơn Môn rất tà ác và nham hiểm, nhưng nếu có thể sử dụng nó đúng cách thì biết đâu lại làm nên chuyện thì sao? Người ta thường nói pháp vô chính tà, thật ra ranh giới giữa thiện và ác đều xuất phát từ cái tâm mà ra. Với lại theo như giang hồ đồn thì các môn phái trong Âm Dương Bát Môn đều là đám tà môn ngoại đạo, chuyên đường ngang ngõ tắt, nhưng anh hãy tự hỏi lại lòng mình xem là trước giờ anh đã từng ra tay hãm hại người nào chưa?".

Bạch Thường gãi gãi đầu: "Cô nói cũng đúng. Quả là lời đồn của giang hồ cũng không thể quả tin được. Thiện hay ác đều là do tâm mà ra cả. Nhưng pháp thuật của Âm Sơn Môn tà ác như thế, chẳng lẽ tôi lại phải học thật sao?".

"Ha ha ha ha.... Là do anh cứ chú trọng mấy cái vẩn vơ thì có. Tại sao anh không nghĩ đến chuyện là sẽ lấy tà khắc tà, lấy ác chế ác chứ, như vậy thì có gì mà không được nào?".

"Lấy tà khắc tà, lấy ác chế ác!".

Nghe được những lời này, Bạch Thường như ngộ ra được một đạo lý sống mới.

Mã Dao Quang nói rất đúng. Chỉ cần bản thân hắn không dùng pháp thuật của Âm Sơn Môn để làm xằng làm bậy, cũng chẳng dùng để hại người, vậy thì mắc mớ gì mà không học chứ?

Vả lại, tuy là pháp thuật của quán cơm Bạch Gia có rất nhiều huyền bí, nhưng bây giờ đạo hạnh của hắn vẫn còn hạn chế, cho nên nếu như muốn thể hiện được tài năng trong Đại Hội Luận Võ của Âm Dương Bát Môn để đoạt được giải quán quân, thì có lẽ việc mau chóng học pháp thuật của Âm Sơn Môn sẽ có lợi cho hắn hơn.

"Có lẽ cô nói đúng, dù sao thì quán cơm Bạch Gia cũng chẳng có tiếng tăm tốt lành gì. Nên việc tôi có học pháp thuật của Âm Sơn Môn hay không, thì chắc cũng chẳng có người nào ý kiến ý cò gì đâu.".

Bạch Thường thở dài. Sau khi cùng Mã Dao Quang vào đến thành phố thì hai người chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Khi về đến quán cơm, Bạch Thường vừa đang bận suy nghĩ, vừa vô thức giơ tay lên định mở cửa thì hắn chợt phát hiện cửa đang khép hờ.

Trong căn nhà tối đen thấp thoáng có mấy đốm đỏ mờ ảo.

Dường như có một bóng người đang ngồi ở trong.

Bạch Thường hừ một tiếng rồi giơ chân đá văng cánh cửa. Cánh cửa phát ra tiếng "Rắc!" một cái rồi ngã "Rầm!" xuống đất, tạo ra một lớp tro bụi bay khắp nơi.

"Haizzz... Quên mất là cánh cửa này đã hỏng. Xem ra ngày mai lại phải tốn tiền đổi cửa rồi...".

Hắn tiện tay mở đèn lên, trong phòng đột nhiên có hai người đứng dậy.

"Bạch Chưởng Môn! Đã quấy rầy rồi.".

"Con... Con bà nó... Lại là hai vị thần Không Môn...".

Bạch Thường gãi gãi mũi, thầm nghĩ hai cái đứa này đúng là âm hồn bất tán, bám dai như đỉa, đã vậy còn chuyên gia canh lúc người ta không có nhà mà mò tới.

Nhưng cũng còn may mà trông chúng hôm nay không có vẻ gì là ác ý cả.

"Hai người các ngươi lại vào đây bằng cách nào vậy? Haizzz.... Ta phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa đây, có việc gì thì không thể tới vào buổi sáng được hay sao hả?".

Bạch Thường khoát khoát tay nói: "Thôi được rồi... Ngồi đi... Ngồi đi! Chúng ta cũng không phải thân thiết gì, cho nên có chuyện gì cứ nói thẳng.".

Phùng Bất Tam cười hà hà: "Bạch Chưởng Môn, lần này không phải là do bọn ta phá hư đâu. Lúc bọn ta vừa mới tới thì cánh cửa đó đã khép hờ rồi. Với lại nữ quỷ nhân viên của cậu cũng còn ở kia kìa, bọn ta không có làm gì tổn thương đến nàng cả.".

A Nguyễn đứng trong góc tường nghe thấy thế liền bay tới trốn sau lưng Bạch Thường với vẻ mặt sợ hãi.

"Được rồi, mục đích hôm nay hai người các người tới đây là...".

Bạch Thường đang nói giữa chừng, thì hắn chợt phát hiện trong tay của Linh Thất Thất có một cái lư hương. Bên trong còn đang cắm cả nhang, khói hương nghi ngút.

"Cái quái gì thế này? Hai cái đứa này lại tới đây để dâng hương hả trời?".

"Này! Đây là quán cơm chứ không phải chùa miếu gì đâu mấy thần linh của tôi ơi!".

Phùng Bất Tam gãi gãi đầu rồi ấp úng nói: "À... Thôi thì ta cũng mạn phép nói thẳng, Bạch Chưởng Môn, hôm nay ba người bọn ta tới đây vì có chuyện muốn nhờ. Hy vọng Bạch Chưởng Môn có thể rộng lòng giúp đỡ.".

"Ba người? Ba người nào? Này! Rõ ràng là ta chỉ nhìn thấy hai người các ngươi à nha. Còn đại sư huynh của các ngươi đâu?".

Bạch Thường nhìn trái ngó phải, lại không nhìn thấy tung tích của người giấy kia đâu.

"Haizzz.... Cũng không dám giấu ngươi làm gì. Đại sư huynh của bọn ta ở đây này.".

Phùng Bất Tam giơ tay chỉ vào cái lư hương. Bạch Thường giật mình phát hiện, thì ra hồn phách của Chu Bất Nhị đang bám vào trong cái lư hương, để mượn làn khói đang tỏa ra giúp hắn không bị tán hồn.

"Là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ đại sư huynh của các ngươi ngỏm củ tỏi rồi hả?".

"Có mà ngươi ngỏm củ tỏi ấy.".

Linh Thất Thất khó chịu nói, sau đó nước mắt lại lăn dài.

"Đại sư huynh vì giúp ta né tránh cô gái thần bí đáng sợ kia nên mới không tiếc mạo hiểm mà tán hồn...".

"À, thì ra là như vậy!".

Bạch Thường nghe thấy thế liền lập tức hiểu ngay. Thì ra tất cả những chuyện này đều là họa do cô gái thần bí kìa gây ra.

"Nhưng mà các ngươi đến đây tìm ta để làm gì? Đại sư huynh của các ngươi ra nông nỗi này cũng đâu có ăn được gì. Với lại ta cũng chẳng thể làm gì giúp được hắn cả.".

"Không không không, ngươi nhất định sẽ có cách giúp huynh ấy mà.".

Phùng Bất Tam nói: "Thật ra thì mục đích bọn ta tới đây là để xin Bạch Chưởng Môn, liệu... Liệu ngươi có thể không... Không làm Thần Quỷ Toàn Tịch trong cuộc thi đấu thăng cấp vào tháng sau được không? Chỉ có như vậy thì đại sư huynh của bọn ta mới có hy vọng quay về như cũ được.".

"Việc này... Chắc là không được đâu!".

Bạch Thường thầm nghĩ đầu hai cái đứa này chắc mới chơi đá hay sao vậy? Một đằng thì muốn ta giúp, một đằng thì lại không cho ta làm Thần Quỷ Toàn Tịch. Rồi tự nhiên ta bị thua trận lãng xẹt. Bộ các ngươi nghĩ ta bị ngu à?

"Ta biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng mà ta có thể bảo đảm là khi vào trận đấu, nếu như chúng ta phải đối đầu với nhau, thì ta và Linh Thất Thất sẽ trực tiếp nhận thua cho ngươi thăng cấp.".

Bạch Thường gãi gãi đầu: "Khoan khoan, ngươi chờ một lát đã. Hôm nay đầu óc ta có hơi lag lag một chút. Ngươi có thể kể lại cho ta nghe từ đầu đến cuối xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào được không?".

Phùng Bất Tam thở dài, sau đó kể lại mọi thứ.

Hắn là kiểu người vụng về chất phác, kể chuyện chẳng có thứ tự đầu đuôi gì cả, nhưng Bạch Thường chịu khó nghe cũng hiểu được đôi chút sự tình.

Nói tóm lại một câu là đại đệ tử Lương Bất Phàm của Phong Thủy Môn muốn ngăn cản hắn làm ra món thứ hai trong Thần Quỷ Toàn Tịch.

Sau đó, Lương Bất Phàm cam kết sẽ thực hiện lời hứa của mình là chỉ cần Không Môn làm được, thì hắn sẽ giúp Chu Bất Nhị tá thi hoàn hồn, sống lại từ cõi chết.

Người này lặng lẽ đâm sau lưng sư phụ mình như vậy. Hắn thật sự không sợ Cổ Trì biết chuyện sao?

"Này! Hai người các ngươi có bao giờ gặp qua Cổ Trì chưa? Để ta nói cho một cách, nếu như các ngươi đem mọi chuyện kể lại cho lão ta biết, thì các ngươi đoán xem, liệu vị Cổ Trì kia có giải quyết Lương Bất Phàm trước, sau đó sẽ giúp đại sư huynh các ngươi sống dậy không? Hai vị thần của tôi ơi. Các vị phải dùng cái não một chút đi chứ, không lẽ cứ để người khác dắt mũi dẫn đi như trâu như bò hoài vậy sao? Như thế là không được đâu.".

Linh Thất Thất hừ lạnh rồi nói: "Hôm nay, bọn ta có đến Phong Thủy Môn để đóng phí báo danh, nhưng kết quả là bị đuổi ra ngoài, cho nên vẫn chưa gặp được Cổ Trì.".

Bạch Thường khó hiểu: "Bị đuổi ra ư, tại sao lại như vậy?".

Linh Thất Thất xách cái vali quăng xuống đối diện, tức giận chửi: "Ngươi tự hỏi lại bản thân mình xem. Hai trăm vạn ngươi đưa cho bọn ta lúc trước đều là tiền âm phủ. Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ là may. Lại còn bảo là sẽ giúp sư phụ của bọn ta giải độc. Ta thấy ngươi là một tên lừa đảo thì đúng hơn.".

Bạch Thường nhìn thấy lại mắc cười. Bây giờ hắn mới nhớ ra hai trăm vạn đó đều là tiền âm phủ được mô phỏng cực kỳ giống tiền thật. Cho nên hai cái đứa này cầm tiền giả đi ghi danh, không bị đuổi ra mới là lạ.

Khoan đã, chờ một chút, khi Linh Thất Thất nhắc tới sư phụ của nàng, thì Bạch Thường cũng chợt nhớ ra một chuyện.

Âm Thập Cửu có nói là Cổ Trì bị trúng phải kỳ độc, mà sư phụ của bọn Linh Thất Thất cũng bị trúng phải kỳ độc.

Vậy là cả hai người này đều trúng phải kỳ độc và cả hai đều cần Thần Quỷ Toàn Tịch để cứu mạng.

Rốt cuộc trong chuyện này có điều gì đang ẩn khuất đằng sau hay không?

----------------------------------------

- Âm hồn bất tán - 阴魂不散 /Yīnhún bú sàn/: Là dai dẳng đeo bám.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info