ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 178: Âm Sơn Pháp Cấp

hoanglong04101995

"Âm Thập Cửu.. Là... Là ông đã cứu tôi sao?".

Bạch Thường kinh ngạc nhấc chân đi tới, nhìn Âm Thập Cửu đang hấp hối trên mặt đất với ánh mắt hoài nghi.

Máu miệng máu mũi của Âm Thập Cửu vẫn còn phun ra phè phè. Lão ta ráng gượng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thường, nhưng lại không nói được một chữ nào.

"Ông.... Tại sao ông lại phải làm như vậy??".

Bạch Thường không chịu nỗi, ngồi xổm xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Làm kẻ thù với Âm Thập Cửu bao lâu nay, vậy mà cuối cùng vào phút giây nguy hiểm nhất lại được lão ra tay cứu sống. Cảm giác này thật sự là rất khó tả.

"Lúc nãy, tôi không thể cứu anh kịp lúc được. Kết quả là lão ta đã xông lên giành trước. Lão hợp thể với Tướng Hồn, rồi đón nhận toàn bộ lấy cú đánh của cô gái kia, để rồi thành như thế này đây.".

Vẻ mặt Mã Dao Quang cũng cực kỳ phức tạp. Nàng đứng bên cạnh, cúi đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.

Một đòn, chỉ có một đòn thôi mà đã có thể khiến Âm Thập Cửu bị thương nặng như thế này.

Thật là đáng sợ.

Bạch Thường siết chặt nắm tay, cố gắng hết sức để cho giọng mình hiền hòa hết mức có thể.

"Thập Cửu tiên sinh! Cảm ơn ông đã ra tay cứu giúp. Thật ra chúng ta cũng chưa quen biết nhau được bao nhiêu ngày, mà lần nào gặp cũng đánh thừa sống thiếu chết, không ngờ vào giờ phút nguy hiểm nhất lại là ông ra tay cứu tôi. Ông cứ yên tâm! Bây giờ, ông có lời gì muốn nói, hoặc là tâm nguyện gì vẫn chưa được hoàn thành thì có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành giúp ông.".

Lúc này, Bạch Thường kỳ thực ngoài những từ này ra cũng chẳng biết phải làm gì nữa.

Hắn biết bây giờ lục phủ ngũ tạng của Âm Thập Cửu đã bị tổn thương nặng nề, đã vậy thất khiếu còn không ngừng chảy máu. Rất khó có thể cứu sống được.

Cho dù món ăn của quán cơm Bạch Gia có thần thông quảng đại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ đành bó tay chấm com.

Ngay cả Vân Nam Bạch Dược lúc này cũng không thể cứu chữa những tổn thương cỡ này của Âm Thập Cửu được.

Âm Thập Cửu chật vật ngẩng đầu lên, cố gắng thốt ra từng chữ từng chữ một.

"...Ta... Âm Sơn... Môn... Hứa với ta... Thái Thượng Trưởng Lão... Phát dương quang đại... Âm Sơn...".

Lão ta nói ngắt quãng từng chữ một, nghe như chỉ còn một hơi trong phổi, hoàn toàn có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.

Bạch Thường lại siết chặt nắm đấm. Lúc này ngoài đồng ý với thỉnh cầu của Âm Thập Cửu ra thì hắn có thể làm gì khác được đây?

"Được! ta đồng ý làm Thái Thượng Trưởng Lão. Tại đây, ta xin hứa với ông. Chỉ cần một ngày Ngũ Tạng Môn vẫn còn tồn tại thì Âm Sơn Môn cũng sẽ không bao giờ tuyệt tích giang hồ.".

"... Tốt... Tốt lắm...".

Âm Thập Cửu nở nụ cười vui mừng, cố gắng gật đầu, rồi lão duỗi tay ra, cố gắng lấy một quyển sách từ trong lồng ngực.

"... Âm Sơn... Pháp Cấp... Cầm... Học... Cho tốt... Âm Sơn Môn...".

Hai mắt Bạch Thường rưng rưng, đưa tay nhận lấy Âm Sơn Pháp Cấp.

Hắn biết, cho dù trước kia Âm Thập Cửu đã làm những chuyện xấu xa đến mức nào đi chăng nữa thì vào giờ phút này, lão ta cũng chỉ là một lão già cô độc đáng thương mà thôi.

Tất cả những gì lão ta làm cũng chỉ vì Âm Sơn Môn.

"Ông yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập...".

"... Còn nữa... Đừng hỏa táng ta...".

"Được! Tôi đồng ý với ông...".

Bạch Thường vừa dứt lời thì bỗng nhiên hơi thở của Âm Thập Cửu trở nên dồn dập, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Bạch Thường ghé tai xuống, chỉ nghe được từng chữ từng chữ nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"... Nữ... Nữ tử... Nghiệt Thần... Tướng... Tướng Hồn... Ngươi phải... Nghĩ cách... Thu...".

Âm Thập Cửu nói đến đó thì bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo, rồi từ từ nhắm hai mắt lại.

"Thập Cửu tiên sinh... Thập Cửu tiên sinh... Ông nói cái gì vậy... Gì mà Tướng Hồn... Gì mà Nghiệt Thần... Chẳng lẽ cô gái kia chính là Nghiệt Thần hay sao?".

Bạch Thường giật mình bật thốt, đồng thời đưa tay lay lay người lão nhưng Âm Thập Cửu vẫn nhắm nghiền hai mắt, không cử động.

"Haizzz... Cái quái gì thế này !".

Bạch Thường thở dài, đang định đứng dậy thì Mã Dao Quang lại nghĩ ra điều gì đó. Nàng vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống, rồi đặt tay lên mũi Âm Thập Cửu.

"Không đúng, lão ta chưa chết.".

"Cái gì, chưa chết? Làm sao có chuyện đó được. Rõ ràng là lão ta đã...".

Bạch Thường sửng sốt, hắn cũng đi tới sờ thử một chút.

Đúng là mạch của Âm Thập Cửu cực kỳ yếu ớt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Quả nhiên là lão ta không chết.

"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ vẫn còn hy vọng cứu sống được lão ta hay sao?".

Bạch Thường vui mừng. Ngay lúc hắn đang định đỡ Âm Thập Cửu dậy để mang về chữa trị thì Mã Dao Quang lại hừ lạnh.

"Anh không cần phải xen vào chuyện của lão ta làm gì. Anh không biết là anh đã bị lừa rồi sao? Ông chủ Bạch ngây thơ của tôi ạ!".

"Hả? Bị lừa ư? Là sao?".

"Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói đến Tức Hồn Đại Pháp của Âm Sơn Môn, một loại pháp thuật này có thể khiến hồn phách chìm vào hôn mê, cả người rơi vào trạng thái chết giả nhưng trên thực tế là kẻ đó chỉ đang lén lút dưỡng thương hay sao?".

Bạch Thường trợn mắt há hốc miệng.

Mã Dao Quang lại nói: "Vì thế, sau khi anh mai táng lão thì lão lại có thể tiếp tục yên tâm dưỡng thương. Chờ đến khi nào vết thương đã lành kha khá rồi, thì lão sẽ lại bò từ dưới lòng đất lên, tiếp tục vui vẻ đi long nhong ngoài đường.".

Con mẹ nó! Thảo nào lúc nãy lão ta lại có vẻ mặt đó, lại còn không cho mình hỏa táng nữa chứ, thì ra là vẫn còn chiêu trò như vậy.

"Tiên sư nhà nó! Thì ra là ông chơi tôi!".

Bạch Thường bực tức giơ chân lên định đá, nhưng ngẫm lại dù sao Âm Thập Cửu chỉ vì cứu hắn mà bị thương nặng như thế này, cho nên cũng không đành.

"Thôi bỏ đi! Nói thế nào thì lúc nãy cũng may nhờ có lão ta cứu giúp, mà chuyện lão bị thương nặng cũng là sự thật. Vậy tiếp theo chúng ta phải làm cái gì đây?".

Mã Dao Quang cũng cạn lời. Bởi vì lúc nãy, chính nàng cũng tưởng là Âm Thập Cửu sắp chết thật.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, ngay cả giả chết mà cũng diễn y như thật vậy.

"Thì chúng ta còn làm gì được nữa bây giờ. Nếu như lão đã giả chết thì cứ làm như những gì lão muốn là được. Mai táng lão là xong thôi mà.".

"Vậy chúng ta phải mai táng lão thật sao?".

"Không mai táng thì làm gì được bây giờ? Chẳng lẽ ôm về nhà tôi hay ôm về nhà anh sao?".

"Thật ra chúng ta có thể đưa linh cữu của lão tới nhà tang lễ để ướp lạnh mà.".

"Mà thôi bỏ đi, chỗ đó lạnh lắm. Có khi lão chưa chết vì mất máu thì đã chết vì lạnh rồi.".

Bạch Thường thở dài một hơi, rồi chợt nghĩ tới những lời cuối cùng Âm Thập Cửu nói lúc nãy.

Cô gái thần bí đó chẳng lẽ lại là Nghiệt Thần thật sao?

Nhưng lúc nãy, lão nói cái gì mà Tướng Hồn, rồi còn cái gì mà bảo hắn phải nghĩ cách thu nàng lại. Chẳng lẽ lão đang muốn cho hắn biết cô gái kia cũng có thể trở thành một Tướng Hồn ư?

Hắn cười khổ lắc đầu. Cho dù cô gái kia có thật sự là Nghiệt Thần đi chăng nữa, thì bản thân hắn cũng không thể đánh lại, chứ đừng nói gì đến chuyện thu phục nàng làm Tướng Hồn gì gì đó.

"Đúng rồi! Cái cô gái lúc nãy, tôi phát hiện là nàng không có nhắm vào anh để ra tay đâu, mà nàng chỉ muốn tóm lấy cây kiếm của anh mà thôi. Rốt cuộc chuyện này là sao?".

Mã Dao Quang vừa nói xong thì liền cầm Phệ Hồn Kiếm giơ lên.

"Cô gái kia muốn tóm lấy Phệ Hồn Kiếm, nhưng không rõ là bị sức mạnh gì đó phản ngược lại. Đúng lúc Âm Thập Cửu cũng vọt tới, cho nên nàng mới tung một chưởng đánh bay lão ta ra ngoài. Sau đó, nàng hét toáng lên rồi chạy đi. Thật sự rất kỳ lạ, tôi nhớ rõ ràng là tối qua hình như nàng ta đã nhận ra anh, vậy mà sao hôm nay lại như chẳng biết gì cả. Rốt cuộc là tại sao? Còn thanh kiếm này của anh đến tột cùng là nó có điểm gì kỳ quái vậy?".

Mã Dao Quang liên tục hỏi dồn dập, nhưng Bạch Thường chỉ biết há miệng thở dốc, chứ chẳng thể trả lời nổi một chữ nào.

Thề có trời đất chứng giám, hắn cũng không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế.

"Thôi quên đi, tạm thời cứ chôn lão ta trước đi đã. Chờ đến khi lão chữa thương xong rồi hẵng hỏi. Còn về những chuyện khác thì tôi sẽ kể cho cô nghe.".

Bạch Thường nói xong, liền đi tìm một mặt cỏ khá bằng phẳng ở gần đó và bắt đầu đào hố.

Nhưng trong lúc đang đào hố, thì hắn đã đưa tay chạm vào "Âm Sơn Pháp Cấp" trong túi, thứ khiến hắn phải hối hận đến xanh ruột.

Không thể không nói, đêm nay quả là một đêm đầy kỳ diệu.

----------------------------------------

- Lục phủ ngũ tạng - 五脏六腑 /Wǔzàng liùfǔ/: Lục phủ là các cơ quan tiếp nhận thức ăn và chuyển hóa đi nuôi cơ thể. Đó là các cơ quan mật, dạ dày, ruột non, bọng đái, tam tiêu. Ngũ tạng bao gồm các cơ quan vận chuyển huyết, tân, dịch, khí và thàn. Cụ thể hơn là các bộ phận tim, gan, lách, phổi, thận kết nối với nhau và hoạt động theo chu trình. Thất khiếu - 七窍 /Qīqiào/: Là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng. Vân Nam Bạch Dược - 云南白药 /Yúnnán báiyào/: Là một loại dược phẩm nổi tiếng trên thế giới. Ở Trung Quốc, Vân Nam Bạch Dược là một trong số 6 thuốc nổi tiếng được bảo mật quốc gia về thành phần và công thức. Nếu bạn từng xem phim kiếm hiệp của Trung Quốc sẽ thấy các kiếm sĩ khi bị thương sẽ ngay lập tức được "trong uống ngoài bôi" - uống một viên thuốc trị nội thương và rắc bột "kim sang dược" lên vết thương để cầm máu nhanh chóng- chính là bột thuốc Vân Nam Bạch Dược.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info