ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 177: Đánh Âm Thập Cửu SML

hoanglong04101995

Vì bị Bạch Thường tấn công bất ngờ, mà Âm Thập Cửu thì lại đang bận chống đỡ phía trước, cho nên không hề để ở ý phía sau có gì đang ập tới, thế là lão chỉ có thể cố gắng lách người để né tránh, nhưng vẫn bị một đao liếm vào đùi.

Cũng may là lão ta né kịp thời, chứ nếu không thì cái đùi này sẽ trực tiếp "Say bye" với lão luôn.

Âm Thập Cửu la oai oái nhảy ra xa rồi mới quay đầu lại, tức giận chửi: "CON.... CON... CON MẸ NÓ! NGƯƠI CHÉM TA LÀM QUÁI GÌ HẢ?!".

Bạch Thường làm cái vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói: "Tôi không chém ông thì chém ai bây giờ, chả nhẽ lại đi chém cô vợ nhỏ xinh xắn nhà tôi à?".

Mã Dao Quang vừa đánh nhau với cô gái thần bí vừa mắng: "Đồ lưu manh mặt dày. Ai là cô vợ nhỏ xinh xắn của anh hả?!".

Âm Thập Cửu vừa liên tục điều khiển Tướng Hồn ngăn lại đòn tấn công của cô gái thần bí, vừa hét lên: "NÓI THỪA!! TẤT NHIÊN LÀ CHÉM NÀNG TA RỒI. TỰ NHIÊN CHUI TỪ CÁI NGÕ NGÁCH NÀO RA MÀ LẠI LỢI HẠI ĐẾN NHƯ VẬY. TRƯỚC MẮT, BA CHÚNG TA NÊN CÙNG NHAU LIÊN THỦ TIÊU DIỆT NÀNG TRƯỚC, RỒI SAU ĐÓ MỚI TÍNH ĐẾN MÓN NỢ RIÊNG SAU!".

"Xin lỗi nha, nàng cũng là người quen cũ của ta, cho nên ta chỉ có thể chém ngươi mà thôi...".

Vừa dứt lời, Bạch Thường lại bổ thêm một đao về phía Âm Thập Cửu.

Thật ra Bạch Thường đang lên một kế hoạch vẹn toàn là tranh thủ lúc hỗn loạn để gài bẫy Âm Thập Cửu. Sau đó, hắn sẽ lẳng lặng đưa Mã Dao Quang bỏ trốn, để cho một mình Âm Thập Cửu ở lại tâm sự riêng tư với cô gái thần bí kia.

Bởi vì hắn biết cô gái kia vẫn còn chưa thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình, cho nên nếu như bây giờ hắn, Mã Dao Quang và cả Âm Thập Cửu nữa, mà chọc giận nàng thì chỉ e ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của cả ba người.

Nhưng nếu làm thế thì Âm Thập Cửu chắc chắn là gặp thê thảm rồi. Bởi cô gái thần bí kia nãy giờ chỉ tùy tiện ra tay mà hoàn toàn không có kế hoạch hay chủ đích gì cả, cho nên khi thấy Bạch Thường tiến đánh Âm Thập Cửu, thì nàng cũng cảm thấy trò hội đồng này có vẻ vui vui, vì vậy mà nàng đã chốt mục tiêu là sẽ cùng Bạch Thường và Mã Dao Quang tiến đánh Âm Thập Cửu.

Âm Thập Cửu đưa tay đỡ trái thì lại hở phải, tức giận gào lên trách móc đủ kiểu. Lão liên tục lùi về phía sau trước sự tấn công của ba người, mà không thể thi triển bất kỳ loại pháp thuật nào, ngoại trừ việc chấp nhận sự quan tâm chăm sóc đặc biệt từ họ.

Bấy giờ thì lão ta đã nổi giận thật rồi, điên cuồng thể hiện toàn bộ bản lĩnh của mình.

Vừa đúng lúc nơi này lại là một cái bãi tha ma. Ở đây thi thể và âm hồn vô số.

Vì biết đây là con đường sống duy nhất, cho nên Âm Thập Cửu đã dồn hết toàn lực để thi triển pháp thuật. Đột nhiên từ đâu có một thi thể đang ngọ nguậy chui lên khỏi mặt đất, kèm theo đó là một đám âm hồn điên cuồng gào thét lao tới như đèn kéo quân, bao vây cả ba người vào giữa, cùng với Âm Thập Cửu nội ứng ngoại hợp, khiến ba người bọn họ tạm thời phải lâm vào thế gọng kìm.

Đồng thời, Âm Thập Cửu liên tục biến ảo pháp quyết khiến cho Tướng Hồn càng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn nhìn thẳng vào Bạch Thường mà nện búa hết cú này tới cú khác.

Bạch Thường nhìn đi nhìn lại xung quanh, chợt hắn phát hiện tình huống có gì đó không đúng lắm.

Và rồi hắn phát hiện ra là không biết tại sao và từ bao giờ mà cô gái thần bí kia đã dừng lại, chỉ đứng một bên và nghiêng đầu xem kịch.

"Con bà nó chứ!! Thảo nào Âm Thập Cửu lại mạnh lên như thế. Hóa ra là hắn biết mình vừa bớt đi một kẻ địch mạnh mà!".

Thế nhưng ngoài Tướng Hồn khủng bố kia ra, thì đám ruồi muỗi mà Âm Thập Cửu triệu hồi lên chẳng là cái đinh gì so với Bạch Thường và Mã Dao Quang cả.

Dù sao thì đó cũng chỉ là mấy cái thứ linh ta linh tinh mà Âm Thập Cửu tùy tiện triệu hồi đến, chứ không phải là ác sát, mà cũng chẳng phải Ngũ Đại Minh Tướng do Âm Thập Cửu tu luyện nhiều năm.

Tướng Hồn lúc này chỉ tập trung về phía Bạch Thường mà dồn sức đánh. Còn Mã Dao Quang ở bên cạnh thì liên tục dùng Khu Ma Long Giới để tấn công. Đánh tới đâu thì tan tác tới đó, chẳng mấy chốc mà vòng vây đã đổ xuống ầm ầm.

Bạch Thường dựa vào Đồ Ma Đao và Phệ Hồn Kiếm cũng dần dần chiếm được thế thượng phong. Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng. Chém thẳng Đồ Ma Đao lên giáp ngực của Tướng Hồn.

Một đao này thiếu chút nữa đã chém Tướng Hồn thành hai khúc.

"GÀOOOOOOO...!!!".

Tướng Hồn gầm lên, đột nhiên giơ tay, dùng bàn tay khổng lồ của nó bắt chặt lấy cả Đồ Ma Đao lẫn bàn tay phải của Bạch Thường.

Một Tướng Hồn hung hãn!

Đồ Ma Đao của Bạch Thường bị nắm chặt đến nỗi hắn dùng toàn bộ sức bình sinh nhưng vẫn không thể rút ra được.

Một cánh tay khác Tướng Hồn lại vung lên, đập thẳng vào đầu của Bạch Thường.

Lần này nếu như mà bị đập trúng thì e là Bạch Thường chắc chắn sẽ mất đi nửa cái mạng.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Thường chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi trở tay đâm thẳng Phệ Hồn Kiếm về phía lòng bàn tay siêu to khổng lồ kia của Tướng Hồn.

Nhưng vào lúc nãy, khi mà Phệ Hồn Kiếm của Bạch Thường vừa được xuất ra thì cô gái thần bí đứng gần đó bỗng nhiên nhớ ra được điều gì đó. Nàng hét lên điên cuồng rồi lao thẳng về phía Bạch Thường.

Nàng nhanh đến nỗi tất cả thi cốt và âm hồn đang đứng trên mặt đất đều bị giẫm nát!

Bạch Thường giật nảy mình. Hắn vẫn luôn để ý đề phòng, nhưng điều hắn không ngờ nhất chính là cô gái kia lúc nãy vẫn còn đang ngây ngây ngô ngô đứng đó, thì đùng một cái đã lao lên tấn công hắn.

Nhưng bây giờ tay phải của Bạch Thường đã bị Tướng Hồn tóm chặt, cho nên không thể rút về được, còn Phệ Hồn Kiếm bên tay trái cho dù có đâm trúng Tướng Hồn đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng không thể thoát kịp khỏi đòn tấn công của cô gái thần bí kia.

Mã Dao Quang thấy thế vội vàng xoay người, nhưng nàng không kịp làm gì cả, chỉ có thể thúc giục Khu Ma Long Giới bắn một luồng sáng đỏ về phía cô gái thần bí, đồng thời la lớn: "CÁI TÊN NGỐC NÀY! CÒN KHÔNG MAU MAU BỎ CÂY ĐAO XUỐNG MÀ CHẠY ĐI...".

Bạch Thường cười khổ, nghĩ thầm: "Cô nghĩ là tôi tiếc rẻ cây đao này lắm hay sao? Bây giờ mà tôi mà có muốn chạy thì phải chặt cả cánh tay này cơ".

"Haizzz.... Con mẹ nó chứ, cùng lắm thì liều mạng thôi chứ biết sao giờ.".

Bạch Thường cắn răng, nhưng Phệ Hồn Kiếm trong tay không hề dừng lại, vẫn đâm thẳng tới.

Bây giờ hắn chỉ có thể giải quyết Tướng Hồn trước rồi mới quay lại đối phó với cô gái thần bí kia sau được.

Thế nhưng tốc độ của cô gái thần bí kia quá nhanh so với những gì hắn tưởng tượng rất nhiều.

Một kiếm này của hắn khó khăn lắm mới chuẩn bị đâm trúng Tướng Hồn, thì đúng lúc này cô gái thần bí đã bay vụt tới đỉnh đầu Bạch Thường. Nàng hoàn toàn không thèm quan tâm tới đòn tấn công của Mã Dao Quang đang ở sau lưng bắn tới, mà chỉ chăm chăm đưa tay nhanh như chớp tóm lấy Bạch Thường.

"ĐỪNG..... ĐỪNG MÀÀÀÀÀÀÀÀÀ.........".

Mã Dao Quang sợ hãi hét lên, liều mình lao tới.

Bấy giờ, Bạch Thường chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt. Bỗng từ thanh Phệ Hồn Kiếm trong tay hắn xuất hiện một luồng sức mạnh không thể chống cự lại được.

"Toang rồi Lượm ơi!".

Trong đầu Bạch Thường vừa hiện lên suy nghĩ này, thì có một bóng đen nhanh chóng lao tới, chắn trước người hắn.

Sau đó, đỉnh đầu của hắn như bị một cái gì đó đánh trúng rất mạnh, khiến cho mọi thứ trước mắt hắn như tối sầm đi, rồi cả thân thể lảo đảo ngã xuống.

Trước khi bất tỉnh nhân sự, dường như hắn lại thấy được cảnh tượng con sông nhỏ ở quê hắn, cùng với bóng người mờ ảo đang đứng bên kia cây cầu bắc qua con sông.

...

......................... đã từng nói một câu.

Hỏi rằng: "Con người ta sống trên đời để làm gì?".

Đáp: "Con người ta sống trên đời để chịu tội.".

Bạch Thường luôn cảm thấy những lời nói này rất có đạo lý.

Khoảng thời gian vui vẻ trong cuộc đời mỗi người thường rất ngắn ngủi.

Phần lớn thời gian đều như là đang chịu tội.

Có lẽ hôn mê cũng là một cách trốn tránh không tệ.

Chỉ cần không chết thì rồi cũng sẽ tỉnh lại thôi.

Ngay lúc này đây, khi Bạch Thường tỉnh lại.

Thì suy nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là bản thân hắn vẫn chưa chết.

Suy nghĩ thứ hai trong đầu hắn chính là trong khoảnh khắc cuối cùng đó, chắc chắn Mã Dao Quang đã cứu hắn.

Hắn cắn răng ngẩng đầu lên, muốn tìm xem Mã Dao Quang đang ở đâu.

Thế nhưng khi hắn vừa mới mở mắt thì hắn chợt phát hiện ra Mã Dao Quang đang quỳ gối phía trước, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

Dường như trong mắt nàng có nước mắt rưng rưng.

Thấy Bạch Thường tỉnh lại, Mã Dao Quang cực kì mừng rỡ.

"Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại rồi. Anh làm tôi sợ chết đi được...".

"Haizzz.... Không cần phải cảm ơn trời đất làm gì đâu. Tôi mới là người phải cảm ơn cô mới đúng. Là cô đã ra tay kịp thời cứu cái mạng quèn này của tôi về.".

Bạch Thường yếu ớt ngồi dậy rồi nói tiếp: "Cô gái thần bí kia đi đâu rồi? Không lẽ nàng lại chạy mất rồi hả?".

Mã Dao Quang gật đầu nói: "Ừm, lại chạy mất rồi. Còn nữa, người cứu anh lúc nãy không phải là tôi đâu.".

"Không phải là cô thì là ai?".

"Người cứu anh là lão ta.".

Mã Dao Quang chỉ chỉ sang bên cạnh, Bạch Thường kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chợt hắn giật mình hoảng sợ.

Chỉ thấy Âm Thập Cửu cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, toàn bộ thất khiếu đều chảy ra máu đỏ sẫm.

----------------------------------------

- 尼古拉斯·赵四的师父,本山·赵曾经说过一句话: Chưa dịch được

- Thất khiếu - 七窍 /Qīqiào/: Là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info