ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 166: Canh Nấm Tuyết Và Bánh Bao Nhân Thịt

hoanglong04101995

Trong vòng một ngày, làm sao có thể khôi phục lại dung mạo cho Hạ Thiên được cơ chứ?

Bạch Thường biết rất rõ, nếu như hắn thật sự có thể làm được thì chắc chắn đây sẽ là tin chấn động.

"Ông chủ Bạch.... Anh... Anh có chắc là mình sẽ làm được không?".

Hạ Thiên khẩn trương hỏi. Dù sao thì chuyện này cũng quá ư là khó tin được mà. Vì vậy, nàng cảm thấy ông chủ quán cơm này, ban nãy chắc là vì quá nóng giận nên mới hứa đại cho nó sướng mồm vậy thôi, chứ làm gì dễ dàng như vậy được chứ, đúng không?

Bạch Thường lắc đầu: "Tôi cũng không có nắm chắc phần thắng đâu....".

"Aaaaaaa...." Trái tim của Hạ Thiên như rơi vào tuyệt vọng, thì bỗng nhiên Bạch Thường nói tiếp: "Nhưng tôi có thể thử một chút. Bởi vì tình huống của cô có chút đặc biệt, cho nên tối hôm nay cô nhất định phải ở lại đây mới được.".

Hạ Thiên đỏ mặt. Nếu là trước đây mà có ai dám nói với nàng những lời này, thì nhất định nàng sẽ tát cho hắn đít phải cắm vào cổ, đầu phải bổ làm đôi, răng môi đều lẫn lộn cả lên.

Nhưng bây giờ dáng vẻ của nàng đáng sợ đến như vậy thì làm sao dám nghĩ nhiều như thế được cơ chứ.

Bây giờ cho dù nàng có tự mình chủ động đi chăng nữa, thì chỉ sợ là cũng chả có ai sẵn lòng... À không đúng, phải là không có ai dám luôn mới chuẩn.

Nếu như vị chủ quán cơm trẻ tuổi đẹp trai được nhiều người yêu thích này nguyện ý, thì nàng cũng.......

"Thôi được rồi, tôi sẽ ở lại. Nhưng anh... Anh... Anh sẽ không vì tôi xấu, mà khinh thường tôi đấy chứ?".

Hạ Thiên nói với giọng nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu đỏ mặt.

Bạch Thường nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vẫn tiếp tục nói: "Cô sợ cái gì? Dù sao thì cũng phải tắt đèn, cho nên tôi cũng không thấy rõ cô đâu.".

"Nếu anh đã nói như vậy thì... Thì tốt rồi.".

Nghe được lời này của Bạch Thường, thì tâm hồn vốn đã tàn tạ của Hạ Thiên lại bị tổn thương thêm lần nữa.

Hóa ra là phải tắt đèn. Thì ra là hắn chê nàng thật.

"Haizzzzz... Với bộ dáng của nàng như vậy, nếu không làm thế thì cũng chả còn cách nào cả."

Nhưng nếu như hắn quả thật có thể giúp nàng khôi phục lại dung mạo, vậy thì có ở lại một đêm cũng chả sao.

Còn lỡ như mà hắn thất bại thì cũng đành phải chấp nhận thôi.

Nói gì thì nói, dù sao hắn cũng đã trút giận giúp nàng, lại còn vô cùng chân thành nữa. Gặp được người đàn ông như vậy, thì cho dù có phải lấy thân báo đáp thì cũng xem như là ý trời vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng và đôi mắt lấp lánh của nàng. Bạch Thường như chợt hiểu ra điều gì đó, liền bật dậy nói: "Này này này, cô đừng có hiểu lầm nha. Tôi chỉ là vì muốn giúp cô, chứ tôi không có ý đồ gì cả. Tôi.... Tôi cũng sẽ không làm gì bậy bạ với cô đâu.".

"Tôi hiểu rồi! Tất cả đều nghe theo anh.".

Hạ Thiên cúi đầu, giống như là một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

"Xong cmnr, đừng nói là cô gái này đã hiểu lầm mình đó chứ?".

Bạch Thường gãi gãi mũi, đang còn muốn giải thích thêm mấy câu, thì suy nghĩ một chút rồi lại thôi. Hãy cứ để cho sự thật chứng minh tất cả.

"Này, mẹ kế của cô bình thường không có đối xử tốt với cô sao?".

Bạch Thường mau chóng chuyển đề tài.

"Thật ra thì trước đây bà ấy không có vậy đâu. Nhưng từ khi gương mặt của tôi thành ra như thế này, thì bà ấy càng ngày càng hắt hủi tôi, đối xử với tôi cũng tệ hơn. Chỉ có tỷ tỷ là vẫn luôn thương yêu tôi thôi."

"Tỷ tỷ kia là chị ruột của cô sao?".

"Không phải. Tỷ tỷ là được mẹ kế tôi mang về. Nhưng vì chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau, cho nên tình cảm rất sâu đậm.".

"À, thì ra là như vậy. Mà tôi thấy nhà cô chắc cũng phải thuộc loại khá giả ha?".

"Đúng vậy. Cha của tôi kinh doanh khách sạn, với lại mở cũng được kha khá chi nhánh. Ngày đó, tỷ tỷ của tôi và cha có đến tham gia yến hội của Thiệu gia, cho nên tôi mới biết tới anh.".

Hạ Thiên vừa nói vừa đưa tay đẩy tấm chi phiếu trên bàn tới, rồi nói: "Mặc dù mẹ kế đối với tôi rất hà khắc, nhưng cha thì lại vô cùng thương yêu tôi. Cho nên, nếu như anh có thể giúp tôi khôi phục lại được dung mạo, thì cho dù anh có viết đến tám con số trên đó, ba ba của tôi cũng nhất định sẽ đồng ý.".

Bạch Thường sứng sờ: "Tám... Tám chữ số sao? Ôi mẹ ơi! Vậy thì không phải là... Là hơn mười triệu rồi sao?".

"Chờ một chút, nếu với tám chữ số thì đâu nhất thiết là mười triệu đâu, đúng không? Chín mươi chín triệu chín trăm chín chục ngàn cũng là tám con số mà.".

"Nếu như mình viết thẳng lên đó chín mươi chín triệu chín trăm chín chục ngàn, thì cái mục tiêu nho nhỏ của gia gia không phải là đã được thực hiện rồi sao?".

"Nhưng nếu như mình làm như vậy, thì chẳng phải là đã vô tình khiến cho gia đình người ta bị tán gia bại sản rồi hay sao?".

Đây quả nhiên là một vấn đề khó khăn. Lần đầu tiên Bạch Thường cảm giác được, lương tâm của hắn đang phải chịu một thử thách to lớn đến nhường nào.

Suy nghĩ thêm một lát nữa, Bạch Thường cũng chả thấy khá hơn là mấy, nên đành thôi, bỏ đi. Tại vì hắn vẫn còn chưa giúp gì được cho người ta, vậy mà bây giờ lại đi nghĩ là sẽ lấy bao nhiêu, như vậy hình như có hơi gian thương quá thì phải.

"Thôi, cái này không vội, cô cất lại tấm chi phiếu này trước đi. Chờ sau khi tôi thành công, thì cô cảm tạ tôi cũng không muộn đâu.".

Hạ Thiên hơi do dự một chút rồi mới thu lại tấm chi phiếu, sau đó nàng lại đeo khẩu trang lên rồi mới nói với Bạch Thường: "Được rồi, vậy mọi chuyện kế tiếp trông chờ vào anh vậy. Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể giúp tôi, thì anh... Thì anh muốn thế nào cũng được.".

"Haizzzz.... Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ....".

"Anh... Anh muốn thế nào cũng được....".

"Nào nào! Cô đừng có hiểu lầm tôi chứ. Tôi đang tính nói bây giờ chắc là cô đói bụng rồi ha? Để tôi làm chút gì đó cho cô ăn. Sau đó, tôi còn phải mở cửa buôn bán nữa. Còn bây giờ trước mắt, cô chưa có phương tiện đi lại, thì sau khi ăn cơm, cô cứ đi dạo xung quanh đây đi. Chờ sau khi trời tối thì cô hẵng quay lại.".

Bạch Thường giải thích kỹ càng cho nàng. Hạ Thiên nghe vậy liền gật đầu: "Được được, tất cả đều nghe theo anh. Cảm ơn anh trước.".

"Không có gì đâu. Nhưng tối nay, cô nhất định phải đến. Nếu không ngày mai, tôi sẽ phải thú nhận với mẹ kế của cô rằng tôi chính là một kẻ lừa gạt.".

Bạch Thường nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, thấy giờ ăn trưa cũng sắp đến.

"Haizzzz...... Hay là mình làm đơn giản thôi nhỉ, cho nó đỡ nhức đầu.".

Bạch Thường hít một hơi thật sâu. Quyết định thực hiện một thí nghiệm mà ngay đến cả bản thân hắn cũng không dám chắc.

Hắn mở nồi thịt kho tàu, rồi gắp ra một vài miếng thịt mỡ, tiếp theo là dùng dao bằm nhỏ, sau đó hắn cho thêm một ít hành lá và ngò gai. Cuối cùng là trộn đều hết lại với nhau.

Sau khi hoàn thành công đoạn trên thì hắn nhẹ nhàng mở cửa căn phòng mật thất và lấy ra một cái bình sứ Thanh Hoa.

Mở nắp bình sứ ra, Bạch Thường liếc nhìn vào bên trong một chút. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định đổ một nửa bột quỷ vào hỗn hợp thịt ban nãy.

"Lần này có thành công hay không đều là dựa vào ngươi cả đó.".

Bạch Thường thấp giọng lẩm bẩm, rồi thuận tay cắt một cái bánh nướng dùng để nhồi hết toàn bộ hỗn hợp thịt vào.

Sau đó, hắn lại tiếp tục đổ nửa chai quỷ bột còn lại vào chén canh nấm tuyết, rồi đảo đều. Cuối cùng là bưng tất cả ra ngoài bàn.

"Xin lỗi xin lỗi, vì thời gian gấp quá, cho nên tôi chỉ có thể làm tạm bánh bao nhân thịt và canh nấm tuyết cho cô thôi. Mặc dù hai món này ăn với nhau có vẻ không hợp, nhưng cô cứ ăn tạm trước đi.".

Bạch Thường đặt hai món lên trên bàn. Thấy thế, Hạ Thiên vội nói: "Như vậy cũng đã là tốt lắm rồi. Tôi có nghe đồn là quán cơm họ Bạch làm đồ ăn rất ngon. Anh nhìn xem! Món canh nấm tuyết này trông rất là hấp dẫn đó.".

Nàng cẩn thận bưng chén canh nấm tuyết lên, rồi dùng muỗng múc từng miếng từng miếng.

Quả nhiên cái bánh bao nhân thịt kia đã bị chê. Bạch Thường cũng không hề lên tiếng phản bác. Bởi vì cái bánh bao nhân thịt này cũng là do làm vội làm vàng, đã vậy còn là hàng tồn của ngày hôm qua nữa chứ, cho nên vỏ ngoài mới có chút xấu xí như vậy.

"Món canh nấm tuyết này rất thơm, ăn vô cùng ngon.".

Hạ Thiên khen không dứt miệng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên món ăn do Bạch Thường làm bị chê. Vì vậy, hắn liền chỉ chỉ cái bánh bao rồi nói: "Cái này cũng phải ăn đó.".

"Được rồi.... Được rồi...".

Hạ Thiên nghe lời, cầm cái bánh bao nhân thịt lên rồi cắn một miếng.

Đột nhiên , hai mắt nàng sáng rực lên.

"Cái bánh bao nhân thịt này cũng thơm và ngon quá đi.".

Nàng lập tức há miệng, cắn một miếng lớn.

Bạch Thường thở dài: "Nếu tôi đoán không lầm, thì lúc cô còn đi học, thành tích nhất định cũng không được tốt lắm.".

"Tại sao anh lại nói như vậy?" Hạ Thiên miệng đầy thức ăn, nhồm nhoàm hỏi.

"Bởi vì nếu như cô học giỏi văn, thì cô cũng chả miêu tả sơ xài như vậy đâu. Lúc đó, cô phải nói là cái bánh bao nhân thịt này thanh nhưng không ngấy, gia vị được nêm nếm vừa đủ, chỉ mới cắn một cái thôi mà mùi hương đã lưu mãi trong miệng, dư vị đến vô tận. Đó! Ít ra cũng phải vậy, chứ gì mà món nào cũng thơm với ăn ngon là sao?".

"Ha ha ha ha, bị anh đoán trúng rồi. Nhưng dù sao thì cái bánh này thực sự rất thơm và ngon đó.".

Hạ Thiên bị trêu chọc cho khom người cười lớn. Đôi mắt to thông minh của nàng không ngừng chớp động, như là có thể nói chuyện.

Kể từ khi khuôn mặt của nàng bị hủy dung, thì đây là lần đầu tiên nàng được cười hạnh phúc đến như vậy.

Bạch Thường nhún vai một cái rồi nói: "Cô ăn nhanh đi! Nhớ lời tôi dặn đây. Sau khi ăn xong thì cô nên đi dạo một vòng ở những nơi có nhiều nắng một chút và nhất định phải quay về trước khi trời tối mịt.".

Bạch Thường nói với vẻ mặt nghiêm túc.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com