ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 165: Thời Gian Một Ngày

hoanglong04101995

Bạch Thường nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ một hồi lâu.

"Hơn một trăm con quỷ mà mình thu vào lần Bạch Quỷ Dạ Hành ngày đó, chẳng lẽ không có con nào thích hợp với nàng sao?".

Kết quả là hẵn nghĩ mãi cũng chả ra nổi. Không biết có con quỷ nào rốt cuộc có thể khôi phục lại diện mạo cho cô gái này được.

Dù sao thì đây cũng là một khuôn mặt đã bị hủy, cho nên một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản không thể nào khôi phục lại được.

Nếu không thì nàng đã đến bệnh viện để giải quyết vấn đề rồi, cũng chả cần phải lặn lội đường xá đến quán cơm họ Bạch làm gì cả.

Thật ra thì ở chỗ Bạch Thường cũng có vài con quỷ phù hợp với những tình huống như này.

Ví dụ như Mị Quỷ chẳng hạn. Nó có thể làm tăng sức quyến rũ và tính khí của một người phụ nữ. Thậm chí là còn có thể khiến cho bạn từ một người phụ nữ bình thường, thành một người còn nữ tính hơn.

Vốn dĩ những người phụ nữ, ngoại trừ gương mặt đẹp ra, thì khí chất mới là điều quan trọng nhất.

Một người phụ nữ giỏi lấy lòng đàn ông, không nhất thiết cứ phải xinh đẹp, chỉ cần đủ quyến rũ là được.

Nhưng cô gái trước mặt mình, vốn đã không phải là bình thường nữa rồi, mà cả khuôn mặt nàng đều đã bị hủy dung.

Vì vậy, cho dù Mị Quỷ có thể thay đổi được khí chất của nàng, thì cũng không thể nào thay đổi được khuôn mặt của nàng.

Thử nghĩ xem, nếu như có một cô gái có gương mặt như vậy, mà lại đang dùng mọi cách để gạ gẫm bạn, thì bạn sẽ phản ứng như thế nào? Dám chắc lúc đó bạn chỉ có thể rợn cả tóc gáy mà thôi.

Còn có một loại quỷ rất yêu thích cái đẹp, gọi là Mỹ Nhan Quỷ. Khi còn sống, nó rất yêu quý dung mạo của bản thân, cho nên sau khi chết cứ thấy không cam lòng, vì vậy mà nhất quyết không chịu đi đầu thai.

Người nào ăn phải loại quỷ này, cũng sẽ trở nên thích chưng diện. Khi không trang điểm thì nhất định sẽ không ra ngoài. Một ngày phải thay ít nhất mười bộ quần áo mới hả dạ.

Nhưng mà loại quỷ này đối với người bị hủy dung, hình như cũng chả có tác dụng gì cả.

Một khuôn mặt lồi lõm như vậy, phải dùng đến kỹ thuật trang điểm gì thì mới trở thành mỹ nữ đây?

Đừng nói là Mỹ Nhan Quỷ, ngay cả dùng Photoshop cũng phải banh mấy con chuột mới chỉnh sửa nổi.

Bạch Thường đang tập trung suy nghĩ, thì ngoài cửa bỗng nhiên có một người xông vào.

Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình đẫy đà, mặt đầy phấn trắng, đang nổi giận đùng đùng bước vào và "Bốp!" một tiếng, trực tiếp tát thẳng vào mặt của Hạ Thiên.

"QUÁ LÀ XẤU HỔ MẤT MẶT. CÒN DÁM LẤY TIỀN CỦA TA ĐI GIẢI PHẪU THẪM MỸ SAO? TA ĐÃ NÓI TỪ ĐẦU LÀ NGƯƠI NÊN DẸP CÁI SUY NGHĨ NÀY ĐI. ĐẾN CẢ TỈ BỆNH VIỆN RỒI MÀ CÓ NƠI NÀO TRỊ ĐƯỢC ĐÂU. THẾ MÀ NGƯƠI LẠI ĐI NGHE LỜI TỶ TỶ CỦA NGƯƠI ĐI TIN CÁI TÊN LỪA GẠT NÀY. NGƯƠI NGHĨ ĂN CÓ MỘT BỮA CƠM LÀ ĐÃ CÓ THỂ KHÔI PHỤC LẠI DÁNG VẺ TRƯỚC KIA CỦA NGƯƠI HAY SAO? TA NGHĨ NGƯƠI CHẮC LÀ ĐIÊN MẤT RỒI. NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, TIỀN CỦA TA KHÔNG PHẢI LÀ LÁ ĐA. NGƯƠI MAU ĐI VỀ NHÀ NGAY CHO TA.".

Miệng của người phụ nữ này y như một cây súng tiểu liên, không ngừng nã đạn liên tục. Hạ Thiên vì không chuẩn bị kịp, nên đã bị nàng tát cho một cái mà ngã nhào xuống đất. Nhưng nàng vẫn không dám phản bác lại, mà chỉ cúi đầu che mặt, nước mắt tong tỏng rơi xuống đất.

Bạch Thường nghe rõ từng lời từng chữ của người phụ nữ này nói. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn một bức ảnh đã rớt ra từ cái túi của Hạ Thiên, khi nàng bị tát.

Trong hình là một cô gái với nụ cười tươi như hoa, mặc một bộ váy dài thướt tha đứng giữa một bụi hoa.

Tóc dài ngang vai, gương mặt thanh khiết hoàn mỹ với đôi mắt đẹp không thể tả được. 

Nhất là khi đứng dưới ảnh mắt trời, khuôn mặt tươi cười của cô gái còn xinh đẹp hơn hoa.

Bạch Thường biết, đây chính là dáng vẻ vốn có của Hạ Thiên.

Mặc dù bây giờ nàng đã trở nên xấu xí, nhưng đôi mắt thông minh ngày đó vẫn không hề thay đổi.

Trong lòng Bạch Thường cảm thấy thương tiếc cho một cô gái trẻ. Liền cúi người, từ từ đỡ Hạ Thiên dậy.

"Tôi không biết và cũng không muốn biết bà là ai. Nhưng bây giờ nàng đang là khách hàng của tôi. Đây lại là quán ăn nhà tôi. Xin mời bà đi ra ngoài cho.".

Bạch Thường ngẩng đầu, lạnh lùng nói với người phụ nữ trung niên kia.

Người phụ nữ trung niên liền giậm chân mà chửi lớn: "TIỆM CỦA NGƯƠI THÌ THẾ NÀO? NÓ TIÊU TIỀN CỦA TA, ĂN CƠM CỦA TA, CHO NÊN TA MUỐN THẾ NÀO THÌ NÓ PHẢI NHƯ THẾ ĐÓ. NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, BÀ ĐÂY HÔM NAY SẼ PHÁ NÁT CÁI QUÁN CƠM TỒI TÀN NÀY CỦA NHÀ NGƯƠI, ĐỂ XEM NGƯƠI CÓ THỂ LÀM GÌ TA?".

Những câu nói "Khẩu xà, tâm xà" của nàng đã khiến cho lửa giận trong lòng Bạch Thường dấy lên.

"Này, con mụ đó là gì của cô?".

Bạch Thường không quay đầu lại mà lạnh giọng hỏi cô gái kia.

"Bà ấy là... Là mẹ kế của tôi đó.".

Hạ Thiên có vẻ rất sợ hãi, do dự mãi mới thốt nên lời.

"Mẹ kế sao? Khó trách.".

Bạch Thường gật đầu một cái, chậm rãi đi tới, trực tiếp giơ tay lên tát thẳng vào cái miệng người phụ nữ một cái "Bốp!".

Người phụ nữ trung niên tên là Chính Hoan kia, không ngờ tới Bạch Thường lại dám động thủ. Chỉ với một cái tát nhè nhẹ tựa như trời giáng đã khiến cho nàng bay ra hơn hai thước, trực tiếp đè vỡ nát một cái bàn.

"NGƯƠI... NGƯỜI LẠI DÁM ĐÁNH TA... NGƯỜI ĐÂU... NGƯỜI ĐÂU.... TÊN NÀY TÍNH GIẾT TA.....".

Người phụ nữ trung niên hét lên như heo bị chọc tiết. Đột nhiên cánh cửa quán bị đá văng ra. Từ đâu xuất hiện ba bốn người đàn ông cao to lực lưỡng xông vào. Thấy tình cảnh trước mắt liền lao lên động thủ.

Bạch Thường chả thèm quan tâm, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên.

"Tôi chưa bao giờ đánh đàn bà con gái cả. Nhưng nếu cô dám tác oai tác quái ở địa bàn của tôi, thì tôi nhất định sẽ không khách khí với cô nữa đâu."

"CÁC NGƯƠI CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ LÀM GÌ? MAU XÔNG LÊN ĐÁNH CHẾT HẮN CHO TA.".

Người phụ nữ trung niên tóc tai bù xù bò dậy, khuôn mặt béo ú run lên vì tức giận, vừa giậm chân vừa la hét ầm ỉ.

Mấy người hộ vệ kia vội vàng vọt tới.

Hạ Thiên cả người không ngừng run rẩy, đang mở miệng muốn nói gì, nhưng lại chả thể thốt ra lời.

Bởi vì ngay khi nàng đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, thì đám vệ sĩ kia đã bay hết ra bên ngoài.

Nằm bê sê lết ngoài cửa tiệm cơm, thậm chí còn không bò dậy nổi.

"Đừng.... Đừng có đánh bà ấy. Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ kế của tôi.".

Hạ Thiên kéo lấy cánh tay của Bạch Thường, khóc lóc cầu xin.

Bạch Thường nghe vậy mới từ từ thu hồi lại nắm đấm. Còn người phụ nữ trung niên đối diện thì đã sợ hãi đến mức té ngồi trên mặt đất.

Thật ra thì Bạch Thường cũng chả muốn ra tay đâu, chỉ là hắn muốn dạy dỗ cho người phụ nữ điên cuồng này một bài học mà thôi.

"Tỷ tỷ nói là quán cơm này có thể chữa khỏi khuôn mặt cho con, để cho con có thể khôi phục cái dáng vẻ trước kia.".

Hạ Thiên đỡ người phụ nữ trung niên dậy, nhưng nước mắt vẫn lưng tròng.

Người phụ nữ trung niên bây giờ cũng đã biết điều hơn, chỉ hừ một tiếng rồi nói: "Vốn dĩ là không thể nào. Tỷ tỷ của con là một đứa nhẹ dạ, cái gì cũng nghe, cái gì cũng tin. Ta đã nói vói con rồi, quán cơm này là một phường lừa gạt. Nếu như hắn có thể chữa khỏi khuôn mặt cho con, vậy thì ta sẽ.... Ta sẽ.....".

Bạch Thường xen vào: "Nếu như tôi có thể chữa khỏi mặt của nàng, thì bà tính làm sao đây?".

Người phụ nữ trung niên kia lại quát lên: "NẾU NHƯ NGƯƠI THẬT SỰ CÓ THỂ CHỮA KHỎI, THÌ KHÔNG NHỮNG TẤM CHI PHIẾU KIA, NGƯƠI THÍCH VIẾT BAO NHIÊU THÌ VIẾT, MÀ NGAY CẢ ĐỨA CON GÁI NÀY TA CŨNG GẢ CHO NGƯƠI LUÔN.".

Bạch Thường cạn lời: "Xem ra bà rất muốn mau chóng đẩy đứa con gái này đi thật nhanh. Nhưng mà bà yên tâm, tôi cũng không ham muốn gì con gái của bà đâu.".

"Nói là như thế, nhưng nếu như ngươi không chữa hết thì sao?".

"Nếu như không chữa hết, thì tôi sẽ tự động đến cửa để mà thừa nhận với bà, tôi cính là tên lừa gạt, được chưa?".

Bạch Thường ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu như tôi chữa hết cho nàng, thì bà phải cam kết là sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng. Chưa hết, bà còn phải khua chiêng gõ trống tới cửa xin lỗi tôi. Ngoài ra, tiền đền bù cho cái cửa và cái bàn kia không được thiếu một xu nào đâu đấy.".

"Nào có đơn giản như vậy. Ta chỉ cho ngươi thời gian nhiều nhất là một tháng. Nếu như không chữa hết, thì ngươi phải bồi thường cho chúng ta một triệu.".

Người phụ nữ này đúng là cái thứ vô lại. Nghe được những lời này, Bạch Thường vô cùng tức giận, nói: "Không cần một tháng. Tôi chỉ cần thời gian một ngày. Ngày mai, xin mời bà đưa đội chiêng trống tới mà rước con gái về.".

"Được.. Được. Mạnh miệng lắm. Đây là do ngươi nói đấy nhé. Nếu như ngày mai ngươi không chữa hết, thì đứa con gái này ta cũng không cần nữa.".

Người phụ nữ nói xong liền nghênh ngang bỏ đi.

Hạ Thiên đã sợ hãi đến ngây dại, phải mất một hồi lâu thì nàng mới tỉnh táo trở lại được.

"Này.... Này... Anh thật sự chỉ cần một ngày thôi sao?".

"Không sai, chỉ cần một ngày.".

Bạch Thường nói với vẻ mặt bình tĩnh.

---------------------------------------- 

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com