ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 163: Mê Hồn Độn Ảnh

hoanglong04101995

"Chỉ cần ngăn cản hắn làm ra món thứ hai trong Thần Quỷ Toàn Tịch thôi sao?".

"Dĩ nhiên, chỉ có đơn giản như vậy thôi. Với lại chuyện này cũng có lợi với Không Môn của các ngươi đấy. Đừng quên là các ngươi cũng phải dự thi đại hội, cho nên chỉ cần lúc đó, cái tên Bạch Thường kia không thể làm ra được Thần Quỷ Toàn Tịch, thì phần thắng của các ngươi chắc chắn sẽ được tăng lên một bậc. Và tất nhiên, phần thưởng dành cho người chiến thắng sẽ là một món bảo bối rồi.".

Phùng Bất Tam cúi đầu suy tư, sau đó lại lắc đầu nói: "Không được! Ngươi rất là mưu mô xảo quyệt, cho nên ta không thể đáp ứng với ngươi được. Dù sao thì Bạch Thường kia cũng không tệ. Thôi ngươi đi đi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa. Còn những chuyện khác thì sau này hẵn nói.".

Lương Bất Phàm cười gian xảo rồi nói: "Được, ta cho các ngươi ba ngày để suy nghĩ về điều kiện của ta. Đến lúc đó, ta sẽ trở lại lần nữa.".

Khi hắn vừa dứt lời, thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Phùng Bất Tam xoay người nhìn thì thấy Linh Thất Thất đã quay trở lại.

Nhưng bên cạnh nàng lại không hề có người giấy nào cả.

Phùng Bất Tam cả kinh, vội chạy tới hét lên: "SƯ MUỘI, ĐẠI SƯ HUYNH ĐÂU RỒI? TẠI SAO BÂY GIỜ CÁC NGƯỜI MỚI TRỞ VỀ?".

Linh Thất Thất sắc mặt tái xanh, không nói một lời, thất thần đi vào bên trong phòng. Sau đó, nàng lấy ra một hạt châu nhỏ màu đen, đặt vào lư hương ở trên bàn, rồi thắp thêm ba cây nhang. Chờ sau khi hương khói bay lên, thì Linh Thất Thất mới xoay người quỳ xuống.

"Này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".

Phùng Bất Tam ngẩn ngơ cả người. Linh Thất Thất vái ba cái, vẻ mặt bi thương nhìn ba cây nhang mà nói: "Nhị sư huynh, mau quỳ xuống!".

"Ờ.. Ờ..".

Phùng Bất Tam hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cả, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn luôn thương yêu tiểu sư muội. Cho nên tuyệt đối sẽ không bao giờ dám cãi lời nàng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cũng quỳ xuống.

Linh Thất Thất đưa tay bắt pháp quyết. Bỗng nhiên có một làn sương mù màu đen từ trong hạt châu bay ra, hòa quyện vào cùng làn khói của ba cây nhang.

"Đại.... Đại sư huynh?".

Phùng Bất Tam giật mình lần nữa. Hắn ngơ ngác nhìn làn sương mù kia, bỗng nhiên phẫn nộ quát: "RỐT CUỘC LÀ ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ? TẠI SAO HỒN PHÁCH CỦA ĐẠI SƯ HUYNH LẠI KHÔNG CÓ LÀNH LẶN NHƯ VẬY?".

Linh Thất Thất rơm rớm nước mắt, cúi đầu nói: "Mới vừa rồi đại sư huynh vì muốn cứu muội, cho nên đã liều mình sử dùng Mê Hồn Độn Ảnh, khiến cho hồn phách mới trở nên như vậy, cũng nhờ thế mà muội mới có thể chạy trốn được.".

"Mê.. Mê Hồn.... Mê Hồn Độn Ảnh...".

Phùng Bất Tam nghe thôi mà cảm thấy choáng váng cả đầu óc, hai chân loạng choạng không còn đứng vững, ráng dùng chút sức bắt lấy bả vai của Linh Thất Thất rồi hỏi: "Là ai? Đến tột cùng là ai? Khi hai người xuống núi đã gặp phải cái gì hả?".

Linh Thất Thất rơi nước mắt, nói: "Vốn dĩ là không có chuyện gì cả. Nhưng không hiểu tại sao từ đâu lại gặp phải một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Đại sư huynh có nói, không biết rốt cuộc thứ kia là gì, chỉ biết là khi đột nhập vào mật thất của quán cơm họ Bạch, thì đã vô tình bị nó hút cho sạch máu và tinh túy. Nếu như không phải đại sư huynh dùng Mê Hồn Độn Ảnh để chạy trốn, thì chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng khó mà giữ được.".

Phùng Bất Tam nắm chặt nắm đấm, oán hận nói: "Khó trách lại như vậy. Mê Hồn Độn Ảnh là một môn pháp thuật vô cùng nguy hiểm. Ấy thế mà mới có mấy ngày, đại sư huynh đã thi triển đến hai lần. Đã vậy lần này còn gặp phải tình huống y như vậy nữa chứ.".

Linh Thất Thất lại nói: "Lúc đó, bọn muội đã chạy được đến dưới chân núi, nhưng cũng là lúc đại sư huynh sắp bị tán hồn rồi. Cũng may mà muội nghĩ ra được phương pháp này. Dùng Định Hồn Châu để lưu hồn phách đại sư huynh lại. Sau đó sẽ dùng lư hương ngày ngày cấp dưỡng, liên tục hương khói không ngừng. Có lẽ sẽ cứu được đại sư huynh của chúng ta.".

Phùng Bất Tam im lặng không nói gì. Đưa mắt nhìn về làn sương đen đang lượn lờ bên trong lư hương, sau đó hắn thử sử dụng Tâm Niệm để câu thông, nhưng hắn lại phát hiện là không có cách nào có thể liên lạc được với hồn phách của đại sư huynh cả.

Nói cách khác, hồn phách của đại sư huynh đang trên bờ vực tiêu tán. Cho dù có lưu lại được đi chăng nữa, thì một ngày nào đó cũng sẽ trở thành một linh hồn lang thang vô ý thức, rồi cũng sẽ từ từ tan vào mây khói.

"Sư muội, có một việc huynh muốn thương lượng với muội.".

Phùng Bất Tam nhớ lại những lời của Lương Bất Phàm, có chút do dự nói.

Nếu như muốn cứu đại sư huynh, thì e rằng phải tiếp tục làm kẻ thù với Bạch Thường mà thôi.

Nhưng nếu làm như vậy, thì lại khiến cho tính mạng của sư phụ lầm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Bên tình bên hiếu, biết lựa chọn ra sao đây?

Rốt cuộc là nên tín nhiệm Bạch Thường, hay là cùng Lương Bất Phàm đánh cược một lần nữa đây?

Mặc kệ Không Môn chọn ai bỏ ai, thì quan trọng là sau một đêm dài, Bạch Thường cuối cùng vẫn còn sống.

Khi mặt trời đã lên cao, thì Bạch Thường mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, dụi dụi con mắt rồi liếc nhìn xung quanh. Thấy bản thân đang nằm trong căn phòng ngủ ấm áp của mình. Phía trên nóc nhà sớm từ lâu đã loang lỗ đầy màu sắc, còn ở góc phòng thì bởi vì bị mưa dột hôm trước, đã vô tình để lại vết ướt như là vết tè dầm hay lưu lại trên drap trải giường ngày còn thơ bé vậy.

Còn gì tuyệt hơn khi mỗi ngày đều có thể thức dậy trên chiếc giường của mình nữa chứ.

Đột nhiên có một mùi hương xộc vào mũi, hắn không nhịn được mà hít lấy hít để. Sau đó liền đứng dậy, đi theo mùi hương vào trong bếp.

Trong phòng bếp, A Nguyễn mặc một bộ đồ màu đỏ, giống như một con bướm, đang bay đông bay tây, trông vô cùng tất bật.

Một lúc sau, A Nguyễn bưng một chén canh nấm tuyết trắng, miệng cười tủm tỉm bay ra.

"Ông chủ, người đã dậy rồi sao? Chén canh nấm tuyết này là tôi đã phải hầm cả đêm đó. Người mau nếm thử một chút đi.".

Bạch Thường mở to hai mắt, đánh giá chén canh nấm tuyết này một chút. Canh nấm tuyết này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại có thêm dừa, Bách Hợp, mứt táo, nhìn óng ánh trong suốt như là pha lê, đã vậy còn mềm mềm, sền sệt, phối hợp thêm cái mùi thơm tinh tế nhẹ nhàng của dừa nữa, khiến cho người thưởng thức sẽ cảm thấy vô cùng sảng khoái đầu óc.

"Tốt.. Tốt lắm! Không ngờ tài nấu nướng của cô lại tốt như vậy. Được rồi, để tôi nếm thử.".

Bạch Thường đắc ý cầm muỗng lên, múc một muỗng đầy, đưa vào trong miệng.

"A...!".

Cái hương vị này, ngọt nhưng không béo, dẻo nhưng không bở, màu sắc thì trong suốt. Nhất định là món do một người đầu bếp lão luyện nấu ra.

Thật lòng mà nói, cho dù Bạch Thường có tự mình nấu, thì trình độ cũng không kém mức này là mấy.

"Không tệ không tệ, A Nguyễn, đây là món canh nấm tuyết ngon nhất là tôi từng ăn từ khi còn nhỏ tới giờ đó. Chỉ là... Nếu như độ lửa có thể vừa đủ thôi, thì mùi vị sẽ càng ngon hơn đó.".

A Nguyễn đang ôm má, vui vẻ ngồi đối diện với Bạch Thường, thì sau khi nghe được những lời này lại có chút không vui.

"Tối hôm qua, khi chúng ta về đã trễ lắm rồi. Nếu không thì chén canh nấm tuyết này có thể hầm lâu hơn một chút.".

"Cái gì? Cô nói là cả đêm hôm qua, cô thức để hầm chén canh nấm tuyết này á nha?".

Bạch Thường có chút kinh ngạc. Bởi vì ngày hôm qua lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, cho nên lúc về đến nhà thì trời đã sắp sáng đến nơi. Vì vậy sau khi thả A Nguyễn ra, thì hắn liền leo lên giường đi ngủ. Không nghĩ là A Nguyễn này lại có lòng như vậy.

"Ông chủ, người đối tốt với tôi như vậy. Lần này, tôi bị mấy người của Không Môn bắt đi, nếu không phải nhờ người cứu mạng, thì tôi bây giờ hơn phân nửa đã biến thành Tán Hồn Dã Quỷ rồi. Cho nên một chén canh nấm tuyết này chỉ thể hiện một chút tấm lòng của tôi mà thôi."

A Nguyễn ngọt ngào nói, sau đó lại bái lạy Bạch Thường.

Bạch Thường khoát tay một cái rồi nói: "Ây da, cái này có là gì đâu. Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng là người của tôi. Với lại trước nay, tôi vẫn luôn coi người với quỷ là một. À à không đúng, phải là người hay quỷ đều đối xử như nhau. Cho nên, khi có người bắt nạt cô thì đương nhiên là tôi không thể đứng nhìn được rồi. Ngoài ra, nếu như bọn họ dám khi dễ cô, tức là đang khi dễ tôi, mà khi dễ tôi tức là khi dễ cả quán cơm họ Bạch này.".

Bạch Thường bưng chén canh lên uống thêm một hớp. Chợt hắn nhớ tới một vấn đề, liền ngẩng đầu hỏi: "À đúng rồi, từ bao giờ mà cô có thể tiếp xúc với lửa vậy?".

A Nguyễn ngượng ngùng nói: "Vốn dĩ là không thể. Nhưng hôm qua sau khi ông chủ ngủ thiếp đi, thì tôi mới phát hiện trên bàn có một vật gì đó, cho nên tôi đã lấy lên ăn.".

"Là cái gì vậy? Cô đã ăn cái gì?".

"Nó ở trên bàn kia kìa...".

A Nguyễn đưa tay chỉ chỉ. Bạch Thường quay đầu nhìn lại, nhất thời vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

----------------------------------------
- Bừng tỉnh đại ngộ - 恍然大悟 /huǎngrándàwù/: Nhận ra gì đó.

----------------------------------------
#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com