ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 159: Giằng Co

hoanglong04101995

"VỪA RỒI LÀ DO KẺ NÀO LÀM?".

Hà Vũ Thần chạy ù ra khỏi linh đường, mắt nhìn bốn phía hỏi.

Bạch Thường lắc đầu một cái, rồi cúi đầu nhìn cây đinh dài ba tấc ở trong lòng bàn tay.

"Vật này nhìn chả khác nào một cây đinh dùng để đóng quan tài cả.".

Hà Vũ Thần nhìn sơ qua cũng nhận ra, liền nói: "Người kia cũng thật là độc ác. Cái đinh quan tài này nhìn thôi cũng đủ biết, đây chính là một món cổ vật. Nói không chừng vật này trước đây đã từng được dùng để trấn áp một thứ gì đó rất lợi hại. Nếu như dùng vật này để làm ám khí, Thấu Cốt Truy Hồn, thì ngay cả hồn phách cũng không thoát được chứ nói gì đến thân xác.".

"Không sai, món đồ chơi này còn được gọi là Âm Sát Vật. Dùng đến thứ này thì có thể thấy mục đích của người kia chính là muốn giết người diệt khẩu, hay nói cách khác là nhổ cỏ tận gốc.".

Bạch Thường đưa cây đinh đến trước mặt của Phùng Bất Tam, nhìn hắn rồi nói.

Phùng Bất Tam rùng mình một cái, rồi tức giận nói: "Là hắn! Nhất định là cái tên chó má Phùng Bất Phàm kia. Hắn sợ ta sẽ khai ra mọi thứ, kể cả việc hắn là người đứng sau tất cả mọi chuyện. Cho nên mới giết ta để bịt miệng. Ta......".

Bạch Thường vội ngăn hắn lại rồi nói: "Ngươi bình tĩnh lại đi. Nếu như chúng ta đã biết được là do ai làm thì tốt rồi, chỉ tiếc là đã để cho hắn chạy thoát. Như vậy đi, mặc dù các người đã gây ra cho ta không ít phiền toái, đã vậy khi đến trộm công thức nấu ăn còn ra tay đập vỡ cửa sổ nhà ta nữa chứ. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ, mà ta thì cũng không phải loại người nhỏ nhen gì, cho nên chuyện cũ coi như bỏ qua. Với lại, ta vẫn muốn nói cho ngươi biết là cho dù ngươi có trộm được công thức nấu ăn kia đi chăng nữa, thì nó cũng vô dụng mà thôi. Bởi vì trong công thức nấu Thần Quỷ Toàn Tịch của Bạch gia, không chỉ có nguyên liệu mà ngay cả độ lửa của món ăn cũng là thứ vô cùng quan trọng. Còn nữa, chuyện đại sư huynh của các ngươi chết trong nhà ta thì chả liên quan gì tới ta cả. Cho nên sau này đừng có mà tới tìm ta kiếm chuyện nữa. Nếu như ngươi đã hiểu hết rồi thì có thể đi. Ngoài ra, nếu như hôm nào đó tâm trạng ta tốt, nói không chừng ta còn sẽ đi giúp sư phụ của các ngươi giải độc.".

Phùng Bất Tam nghe được những lời này, liền quỳ xuống trước mặt Bạch Thường, nước mắt lưng tròng.

"Người tốt! Ông chủ Bạch, cậu tuyệt đối là người tốt. Trước đây là do chúng tôi tin lầm người, chỉ toàn đi gây rắc rối cho cậu. Chỉ cần cậu ra tay giải độc cho sư phụ của tôi, thì sau này cậu chính là idol, là ân nhân trong lòng tôi. Tôi nhất định sẽ đặt bài vị của cậu lên bàn thờ, để mà ngày ngày thắp hương cung phụng.".

"Thắp... Thắp cái em gái nhà ngươi... Ta đã chết đâu mà đưa ta lên bàn thờ hả? Được rồi, ngươi mau đứng dậy đi. Ta thấy ngươi cũng không phải là loại người xấu, vậy trước mắt ngươi cứ quay về để giải thích cho sư phụ và huynh đệ tỉ muội một chút. Dù sao thì không đánh cũng không quen nhau. Với lại trong Âm Dương Bát Môn thì thực lực của chúng ta là yếu nhất, nhân lực cũng chả được mấy người. Mặc dù Không Môn trước đây thế lực hùng hậu, nhưng bây giờ còn có được mấy mống đâu, đúng không?".

Phùng Bất Tam thở dài: "Haizzzz... Hiện tại cũng chỉ còn mấy người chúng tôi mà thôi. Sư phụ nói là do thời đại thay đổi quá nhanh. Nói không chừng sau này chúng ta cũng sẽ chẳng còn ai nối nghiệp nữa mất.".

Bạch Thường nói: "Ngươi không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy. Ngươi xem, không phải trong dàn thế hệ trẻ của Bạch gia Ngũ Tạng Môn chỉ còn mỗi ta sao? Không phải chúng ta cũng đang kiên trì giữ tổ nghiệp sao?".

Hà Vũ Thần cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy! Môn phái của ta cũng chỉ có mỗi mình ta nối nghiệp. Huống chi các ngươi còn có tới tận ba người, nam có nữ có. Lỡ như sau này không thu được đệ tử, thì các ngươi có thể tự cưới nhau mà sinh con. Sau đó truyền tổ nghiệp lại cho chúng là được rồi.".

Phùng Bất Tam vẻ mặt lúng túng, thấy thế Bạch Thường liền cắt lời nàng: "Này, cô nói bậy nói bạ cái gì vậy. Đại sư huynh của bọn họ đã chết rồi mà.".

"À à, ta quên mất. Đại sư huynh của ngươi bây giờ mặc dù là quỷ, nhưng hắn vẫn có thể...".

Bạch Thường trợn mắt, liếc nhìn nàng. Hà Vũ Thần lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.

"Cô tiếp tục ở đây túc trực bên linh sàng đi. Tôi về đây!".

Bạch Thường nhìn xung quanh một chút, rồi mới đưa tay vẫy vẫy. A Nguyễn đang trốn trong một góc của nhà tang lễ, thấy hắn ra hiệu, liền lặng lẽ bay tới. Sau đó, nàng khom người cảm kích hành lễ, rồi lập tức bay vào trong túi của Bạch Thường.

Tiếp đó, hắn đưa trả Long Lân Chủy lại cho Phùng Bất Tam rồi nói: "Cái này là bảo vật của Không Môn. Ta trả lại cho ngươi. Haizzzz... Nếu như ngay từ đầu các người đến tìm ta để bàn bạc trước, thì chúng ta cũng chả phải tới bước đường cùng này.".

Phùng Bất Tam vẻ mặt vui mừng, vội vàng đưa tay nhận lấy Long Lân Chủy, rồi hướng Bạch Thường mà thiên ân vạn tạ.

"Này, anh cứ như vậy mà đi sao?".

Hà Vũ Thần kêu lên, Bạch Thường quay đầu lại nói: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cỡ cô mà lại sợ trá thi à?".

"Không phải...".

"Vậy chẳng lẽ là cô muốn qua đêm với tôi sao?".

"Đi chết đi... Ý của tôi là anh phải cẩn thận một chút. Nói không chừng những người ban nãy đang bày binh bố trận ở dưới núi để đối phó với anh đó.".

Bạch Thường cười ha hả: "Được như vậy thì tốt quá. Tôi cũng chỉ mong hắn nhanh nhanh mò tới cửa để tôi đỡ đi tìm đây.".

Phùng Bất Tam quơ quơ nắm đấm rồi nói: "Không sai! Hắn mà dám mò đến, thì tôi nhất định sẽ là người đầu tiên làm thịt hắn. Nếu như không phải vì hắn nói càn nói bậy, thì đại sư huynh của tôi cũng không biến thành cái bộ dạng như bây giờ. Cái con mẹ nhà nó chứ!".

"Cô tốt nhất là ở yên đây đi. Nếu như gặp phải tình huống gì thì hãy lập tức liên lạc với tôi ngay đó.".

Bạch Thường vỗ vỗ bả vai của Hà Vũ Thần, giống như một đại ca đang dặn dò tiểu đệ của mình, sau đó hắn liền xoay người bước ra khỏi nhà tang lễ.

Hà Vũ Thần như chết lặng tại chỗ, chỉ có thể liếc nhìn không gian tĩnh lặng xung quanh mà thở dài một mình: "Haizzzz.... Một cái nhà tang lễ đang yên đang lành, vậy mà bây giờ lại trở thành bộ dạng như thế này. Đã vậy còn mất đi một người giấy nữa chứ. Ngày mai, mình biết ăn nói với gia chủ ra sao đây?!".

Nàng ngồi gục xuống trước quan tài, chống cằm nhìn nữ thi kia mà lòng đầy lo lắng.

Lúc này ở dưới núi cũng có một cảnh tượng khác đang diễn ra.

Trên con đường nhỏ lên núi, có một chiếc xe cảnh sát đang dừng ngay giữa đường, ánh đèn pha chiếu sáng rực vào bóng dáng của một người. Không ai khác chính là Mã Dao Quang. Hôm nay, nàng mặc một bộ cảnh phục bó sát, tóc dài xõa vai, trong tay là khẩu súng lục Smith & Wesson Model 10, đang chĩa về phía đối diện.

Ở bên kia là một cô gái và một tên người giấy.

Chính là Linh Thất Thất và Chu Bất Nhị.

Song phương đã giằng co với nhau được hai phút. Cho đến khi, Mã Dao Quang bất động thì đối phương cũng không dám nhúc nhích gì nữa.

"NÓI MAU! CÁC NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI? NỬA ĐÊM NỬA HÔM TỚI ĐÂY LÀM GÌ? KHÔNG THÀNH THẬT KHAI BÁO THÌ ĐỪNG CÓ MONG RỜI ĐI.".

Mã Dao Quang lạnh lùng nói bằng giọng điệu chuyên dùng để thẩm vấn nghi phạm của cảnh sát.

Mới vừa rồi, có một tài xế taxi gọi báo cảnh sát là anh ta gặp phải cướp ở đây. Cũng đúng lúc hôm nay lại chính là ca trực của Mã Dao Quang. Nàng liền hỏi thăm về quần áo cũng như tướng mạo của tên cướp. Đặc biệt là khi nghe được là tên cướp kia còn mang theo cả hung khí, thì nàng liền khẳng định người mà tài xế taxi nói chỉ có thể là Bạch Thường.

Bởi vì hơn nửa đêm nửa hôm, mang theo dao bầu đến nhà tang lễ, thì phỏng chừng ngoài Bạch Thường ra, cũng chả có cái tên điên nào như vậy cả.

Vì vậy Mã Dao Quang liền lập tức lái xe chạy tới một mình, mà không hề mang theo một cảnh vệ nào cả. Vì nàng biết, khuya lơ khuya lắc như vậy mà Bạch Thường còn mang theo dao bầu Đồ Ma đến nhà tang lễ một mình, thì nhất định là có việc quan trọng.

Chứ nếu như hắn chỉ đi bắt quỷ bình thường, thì chả cần mang theo dao bầu làm gì. Còn nếu như đã cầm theo thì chắc chắn là đang có một trận đại chiến phía trước đang chờ hắn.

Kết quả là đang trên đường đến nhà tang lễ, thì Mã Dao Quang đã đụng phải bọn Linh Thất Thất.

Làm gì có một cô gái mới lớn nào, toàn thân mặc đồ đen như ăn trộm, nửa đêm nửa hôm lại chạy như bay từ nhà tang lễ từ trên núi xuống cơ chứ. Nhìn thôi cũng đã thấy nghi rồi. Huống chi bên cạnh nàng còn có một người giấy đang bay phấp phới nữa.

Cảnh tượng này quá ư là quỷ dị mà.

Vì vậy, Mã Dao Quang lập tức ngăn hai cản hai "Người" này lại, bằng cách chĩa súng vào Linh Thất Thất.

Linh Thất Thất và Chu Bất Nhị quả nhiên là không dám lộn xộn. Dù sao thì Chu Bất Nhị cũng chỉ là hồn phách, cho nên hắn cũng chả sợ súng. Nhưng Linh Thất Thất thì khác, cho dù nàng có võ công cao đến đâu đi chăng nữa, thì cũng chỉ một viên là đi đời.

Không Môn bây giờ chỉ còn mỗi ba người bọn họ để nối dõi. Mà bản thân hắn thì cũng chả còn thân thể nữa. Vì vậy nếu bây giờ mà để cho Linh Thất Thất xảy ra chuyện gì, thì mọi thứ coi như xong.

"Ta nhắc đi nhắc lại đến mỏi cả miệng rồi. Nếu như lần này mà các ngươi còn không chịu trả lời, thì ta sẽ nổ súng đấy!".

Mã Dao Quang bắt đầu đếm ngược.

"Mười, chín, tám, bảy...".

----------------------------------------
- Thiên ân vạn tạ - 千恩万谢 /Qiān ēn wàn xiè/: Là ngàn vạn lần cảm ơn.

----------------------------------------
#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia