ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 156: Ngũ Sắc Thần Ngưu

hoanglong04101995

"Ầm!".

Lực sĩ KingKong bị con trâu giấy húc văng lên cao, rồi ngã nhào xuống đất. Quái vật lực sĩ không ngừng giãy giụa một hồi, cuối cùng là từ từ tan biến thành mây khói.

Phùng Bất Tam sửng sốt, cả người không ngừng giật giật vài cái, rồi cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Cái tên "Lực Sĩ KingKong" nghe cũng kêu đấy, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một con Ác Sát không hơn không kém, thực lực cao lắm cũng chỉ là cấp bậc Tử Sát. Con quái vật này do chính một tay Phùng Bất Tam dùng Tinh Nguyên của bản thân để nuôi dưỡng, cho nên hai người mới có thể tâm linh tương thông với nhau. Vì vậy mà nó chẳng khác nào một phân thân của hắn cả, hay nói cách khác, cả hai đều có chung một mạng sống.

Nhưng mà, đột nhiên ở đâu ra xuất hiện một con trâu giấy lao ra bất ngờ, chỉ với một húc mà đã có thể đụng tan tành Lực Sĩ KingKong mà hắn tự hào nhất. Nếu như không phải hắn kịp thời thu lại, thì chỉ sợ bây giờ con quái vật kia cũng đã về với ông bà tổ tiên rồi.

Còn bản thân hắn cho dù có may mắn thoát khỏi cái chết đi chăng nữa, thì cũng một trăm phần trăm là trọng thương.

Bởi vì tình huống xảy ra quá bất ngờ, cho nên không chỉ có hắn, mà ngay cả hai người kia của Không Môn cũng nhất thời kinh hãi. Vội vàng ngẩng đầu nhìn con trâu đứng trước mặt Hà Vũ Thần, đang điên cuồng tả xung hữu đột, chạy loạn khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, những con dơi của Linh Thất Thất đều bị húc cho tan tành, chỉ có thể dần dần biến mất trong không khí.

"Cái... Cái này là gì vậy? Tại sao lại có thể lợi hại như vậy được chứ?".

"ĐẠI SƯ HUYNH, ĐÓ LÀ LONG LÂN CHỦY CỦA MÔN PHÁI CHÚNG TA!".

Linh Thất Thất bỗng nhiên chỉ vào đầu con trâu giấy kia mà la lên. Phùng Bất Tam lúc này cũng nhận ra, liền giậm chân mắng to: "TA... TA NHẬN RA NGƯƠI RỒI. NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ CON TRÂU GIẤY BÌNH THƯỜNG, NGƯƠI CHÍNH LÀ CÁI TÊN HỌ BẠCH KHỐN KHIẾP KIA. NGƯƠI THẬT LÀ TO GAN. DÁM LẤY LONG LÂN CHỦY ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI CHÚNG TA. NGƯƠI..... NGƯƠI ĐÚNG LÀ ĐỒ VÔ SỈ. NGƯƠI... NGƯƠI LÀ ĐỒ ĂN CAM MÀ KHÔNG BỎ VỎ, CÁI ĐỒ.... ĐỒ ĂN THANH LONG MÀ LẠI ĐI BỎ HẠT. TA... TA TỨC QUÁ MÀÀÀÀÀÀ!".

Hắn nói không sai chút nào. Người lúc này đang nhập vào con trâu giấy kia chính là Bạch Thường.

Mà bình thường thì trên đầu con trâu phải là một cặp sừng mới đúng. Nhưng bây giờ thay vào đó lại là hai thanh pháp bảo, Long Lân Chủy và Phệ Hồn kiếm.

Mới vừa rồi, ngay khi Hà Vũ Thần đang đánh nhau với Không Môn, thì Bạch Thường phát hiện ra con trâu giấy đang trốn gần đó. Hắn ngay lập tức chạy tới, thì phát hiện thì ra chính là nữ quỷ đã từng nhập vào đồng nữ lúc tối.

Bạch Thường thầm chửi: "Nữ quỷ này đúng là không ngốc chút nào cả. Ngay khi vừa phát hiện ra có chuyện không ổn, thì nàng liền lập tức bỏ chạy. Nhưng bởi vì Hà Vũ Thần lúc đó đang đứng trước mặt, cho nên nàng chỉ có thể nhập vào con trâu giấy đang đứng ở trong góc mà thôi.".

Thấy thế, Bạch Thường liền nảy ra một ý tưởng. Hắn lập tức đuổi nữ quỷ kia ra. Sau đó đem Long Lân Chủy và Phệ Hồn Kiếm cắm thẳng lên đầu con trâu giấy. Cuối cùng là nhập lên nó.

Hai món pháp bảo này quả nhiên là lợi hại. Chỉ trong vòng nửa phút mà đã có thể phá tan phép thuật của Phùng Bất Tam và Linh Thất Thất. Thậm chí là còn làm cho Phùng Bất Tam hộc ra cả máu, toàn thân trọng thương.

Ngay sau khi, pháp thuật của Linh Thất Thất bị phá, Hà Vũ Thần cũng đã dần dần tỉnh lại. Nàng chợt thấy trước mặt mình là một con trâu giấy đang diễu võ dương oai, nhưng âm thanh phát ra lại là của Bạch Thường.

Nàng nhất thời trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Này này, suýt chút nữa là tôi còn tưởng anh bỏ chạy rồi á chứ. Thì ra là đi tìm thế thân để nhập. Tốt tốt! Thế nào? Lần đầu làm trâu có cảm giác ra sao hả?".

Nhưng vì con trâu giấy này chưa được vẽ mắt, cho nên ở giữa mi tâm của nó chỉ có một thứ tựa như con mắt, ấy chính là Linh Nhãn của Bạch Thường.

Nhìn từ xa có thể thấy, trên thân con trâu giấy này được phối từ màu trắng và nhiều màu sắc khác nữa, trông vô cùng sặc sỡ. Trên đỉnh đầu của nó còn cắm hai thanh kiếm với độ dài ngắn khác nhau. Ở giữa trán thì lại chỉ có một con mắt. So với Ngũ Sắc Thần Ngưu ở trong Phong Thần Bảng thì y như là hai anh em song sinh vậy.

Bạch Thường đang phụ thể trên trâu giấy, liền "Hừ!" một tiếng rồi nói: "Còn không phải là tại cô sao? Giá như mà cô làm thêm nhiều người giấy một chút, thì tôi cũng chả bấn tới mức phải nhập vào con trâu giấy này đâu. Cô làm như tôi ham lắm vậy. Thôi bớt nói nhảm đi, cẩn thận kẻ địch đang xông tới kia kìa!".

Vậy là bây giờ ở đây có một người giấy và một trâu giấy đang đứng cạnh nhau. Xung quanh thì có mấy tên Ngũ Quỷ Sát Thần bao vây bảo hộ.

Sự kết hợp này trông khá là kỳ quặc. Nhưng đúng lúc này, lão bảo vệ già trực đêm của nhà tang lễ nghe thấy có tiếng động lạ, liền vội vàng cầm đèn pin chạy tới kiểm tra.

Chu Bất Nhị lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, rồi mới mở miệng lên tiếng.

"Ông chủ Bạch! Đúng lý ra lần trước tôi phải nên tới cửa viếng thăm đàng hoàng. Không nghĩ tới bây giờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này. Thật là đáng xấu hổ mà!".

Tất nhiên, Bạch Thường cũng đã nghe Phùng Bất Tam và Linh Thất Thất gọi hắn là đại sư huynh. Cho nên, tên Chu Bất Nhị này chắc chắn là cái xác khô chết thảm ở trong mật thất ngày ấy.

Chỉ là lúc đó, Bạch Thường còn tưởng rằng người này đã chết hẳn rồi. Không ngờ là hắn vẫn còn kịp hồn lìa khỏi xác. Để mà bây giờ lại tìm cơ hội mang theo hai tên đồng bọn đến tìm Bạch Thường mà báo thù.

"Xí xí! Nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là cái tên nửa đêm nửa hôm lẻn vào nhà ta trộm đồ. Nhưng chưa kịp lấy được gì thì lại tự nhiên lăn đùng ra chết lãng xẹt, y như mấy con Quỷ Xui Xẻo đúng không?".

Bạch Thường biết chuyện nhưng vẫn giả ngu hỏi. Nhưng Chu Bất Nhị lại không hề tức giận, chỉ cười khằng khặc một tiếng rồi nói: "Tại vì lần đó, ông chủ Bạch đây không có ở nhà, mà đứng ở ngoài chờ thì muỗi đốt quá, cho nên ta có chút mạo muội. Nhưng dù sao thì đó cũng là truyền thống của Không Môn rồi. Còn về phần tai nạn kia thì là do ngoài ý muốn thôi. Cũng vì ta học nghệ không tinh, bản lĩnh không có. Cho nên không thể nào trách người khác được.".

Câu nói của hắn rất tự nhiên, không hề mang theo sự thù hằn, thậm chí là còn coi nhẹ chuyện sinh tử, chỉ biết cười trừ cho qua. Điều này càng làm tăng thêm vài phần hảo cảm của Bạch Thường dành cho hắn.

Nhưng mà, câu nói của Chu Bất Nhị vẫn còn chưa dứt, hắn lại tiếp tục: "Nhưng mà ta có chút chuyện cần ông chủ Bạch đây ra tay giúp đỡ. Nếu như ngươi không chịu thì ta chỉ có thể khiến ngươi có đi mà không có về vậy. Cũng may ở đây lại là nhà tang lễ, ta cũng bớt được không ít phiền toái đó.".

Thủ đoạn của tên này hiển nhiên là còn cao minh hơn so với cái tên ngu dốt Phùng Bất Tam kia. Nghe thấy những lời này, Bạch Thường đành phải đồng ý: "Được rồi, ngươi nói đi!".

"Chúng ta đều là người ngay thẳng cho nên không cần phải lòng vòng làm gì. Ta ngày đó đi vào quán ăn của nhà ngươi, chủ yếu là vì muốn tìm cuốn công thức nấu ăn của Bạch gia. Cho nên, chuyện thứ nhất là ta hy vọng ông chủ Bạch đây có thể cho ta mượn dùng công thức nấu ăn kia. Không lâu đâu, ta chỉ mượn tầm một tuần thôi.".

Chu Bất Nhị lại một lần nữa nhắc tới công thức nấu ăn của Bạch gia. Bạch Thường vẫn giữ bình tĩnh hỏi tiếp: "Còn chuyện gì nữa không? Ngươi nói ra nốt luôn đi!".

"Được! Ông chủ Bạch quả nhiên là người sảng khoái. Vậy ta vào thẳng vấn đề luôn vậy. Lần này Âm Dương Bát Môn tổ chức đại hội luận võ, mà tiền ghi danh lại tới tận hai triệu. Huynh đệ bọn ta thì lại không có nhiều tiền như vậy. Cho nên không thể làm gì khác hơn là mặt dày tới vay mượn ông chủ Bạch trước. Ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp bội.".

Hắn nói tới nói lui, rốt cuộc cũng chỉ là hai điều kiện của Phùng Bất Tam. Bạch Thường lại hỏi: "Hai chuyện này, nếu như ta đồng ý thì sao? Mà không đồng ý thì sao?".

"Rất đơn giản! Nếu như ông chủ Bạch đây đồng ý hai chuyện kia, thì Bạch gia và Không Môn sẽ kết giao bạn hữu. Còn nếu như không thì... Nói ra thật là ngại! Dù sao thì cái mạng nhỏ của ta cũng đã nằm lại trong Bạch quán, vậy ta chỉ có thể tìm ngươi mà đòi mạng thôi.".

Bạch Thường bật cười rồi nói: "Công thức nấu ăn thì ta có mang theo đây, nhưng thật ra bên trong chả có gì thần bí cả. Đơn giản chỉ là những cách làm món ăn mà thôi, nếu như ngươi không có ý định mở quán ăn thì nó cũng là đồ vô dụng. Còn hai triệu thì dễ á mà. Nhưng ban nãy, ngươi có nói là muốn kết giao bạn hữu với ta, vậy ít nhất thì ngươi phải thể hiện được thành ý chứ. Chỉ cần ngươi cởi sợi dây đang trói chúng ta trước, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng thương lượng hơn đấy.".

Chu Bất Nhị nói: "Cái này dĩ nhiên là không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như các ngươi đã có mang hàng đến, vậy thì hãy cho chúng ta kiểm tra trước. Sau đó mới cởi trói cho các ngươi cũng không muộn. Đừng quên! Hồng Y Nữ Quỷ ngươi nuôi vẫn đang còn nằm trong tay chúng ta.".

Hà Vũ Thần không nhịn được mà hét lên: "NÀY NÀY NÀY! CÁC NGƯỜI NÓI RA MÀ KHÔNG THẤY XẤU HỔ HẢ? MỞ MIỆNG TỰ NHẬN MÌNH LÀ KHÔNG MÔN, SUY RA KHÔNG PHẢI LÀ CÁC NGƯƠI GIỎI CHÔM CHỈA LẮM HAY SAO? THẾ THÌ ĐI TRỘM TIỀN ĐI. TA NHỔ VÀO! NGAY CẢ HAI TRIỆU CŨNG KHÔNG CÓ, VẬY MÀ DÁM MẠNH MỒM TỰ NHẬN MÌNH LÀ KHÔNG MÔN. TA KHINH... TA KHINH!".

Chu Bất Nhị mặc dù không lên tiếng, nhưng qua ánh mắt có thể thấy được hắn đang âm tình bất định như thế nào. Nhưng vì hắn đang phụ thể trên người giấy, cho nên không thể nào nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt của hắn được.

Phùng Bất Tam nghe thấy thế liền quát lại: "ĐỪNG CÓ LẮM MỒM! ĐẠI SƯ HUYNH CỦA CHÚNG TA  NÓI NHIỀU NHƯ VẬY LÀ ĐÃ NỂ MẶT CÁC NGƯƠI LẮM RỒI. MAU MAU GIAO RA CÔNG THỨC NẤU ĂN VỚI HAI TRIỆU ĐÂY. NẾU KHÔNG TA LÀM GỎI CÁC NGƯƠI LUÔN!".

Bạch Thường lạnh lùng nói: "Xin lỗi, họ Bạch ta cũng không phải là loại chết nhát. Đồ thì ta cũng đã mang đến rồi. Bây giờ, các ngươi phải thả nhân viên phục vụ của ta ra trước. Còn nữa, mau mau cởi dây trói cho chúng ta ra. Nếu không thì các ngươi cũng đừng hòng lấy được gì.".

Chu Bất Nhị hơi do dự một chút rồi mới phất phất tay ra lệnh. Phùng Bất Tam liền lấy ra một cái hộp đen, vừa mở ra thì bỗng nhiên có một làn sương mù xuất hiện, dần dần hóa thành bộ dáng của A Nguyễn.

"Nữ quỷ của ngươi đây! Nàng có thể rời đi." Phùng Bất Tam nháy nháy mắt ra hiệu rồi nói: "Huynh đệ, thật là không nhìn ra, khẩu vị của ngươi cũng nặng thật đấy.".

Bạch Thường vội vàng tiến lên, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì từ trong linh đường đã lao ra một bóng người.

"ĐẠI SƯ HUYNH, MUỘI ĐÃ CÓ THỨ CHÚNG TA CẦN!".

Bóng đen kia không ai khác chính là Linh Thất Thất. Bạch Thường bấy giờ mới phát hiện, thì ra hồi nãy Chu Bất Nhị đã cố tình gây sự chú ý với hắn, chủ yếu là để cho Linh Thất Thất âm thầm đi vào trong linh đường kiếm đồ.

"RÚT LUI!".

Chu Bất Nhị ra lệnh một tiếng. Cả ba không nhiều lời, liền xoay người bỏ chạy.

Bạch Thường giận tím người. Đang chuẩn bị đuổi theo thì bỗng nhiên trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một lão già tay cầm đèn pin, đang đứng sừng sững như một bức tường, chặn lại đường lui của đám người Chu Bất Nhị.

"MẤY NGƯỜI CÁC NGƯƠI CHUI RA TỪ CÁI MỘ NÀO THẾ HẢ? CON MẸ NÓ CHỨ! NỬA ĐÊM NỬA HÔM KHÔNG NGỦ, MÒ RA ĐÂY LÀM GÌ? MAU MAU CÚT VỀ HẾT CHO TA!".

----------------------------------------

- Trong phong thần diễn nghĩa, Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế: Trấn Quốc Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, tay cầm pháp khí Kim Toản Đề Lô xử, cưỡi linh thú "Ngũ Sắc Thần Ngưu", nuôi linh điểu Kim Nhãn Thần oanh.

- Tinh nguyên - 精元 /Jīng yuán/: Tinh trùng.

- Tả xung hữu đột - 左冲右突 /Zuǒ chōng yòu tū/: Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái.

- Diễu võ dương oai - 耀武扬威 /Yàowǔyángwēi/: Phô trương uy thế và sức mạnh.

- Mi tâm hay còn gọi là Ấn đường - 眉心 /Méixīn/: Là vùng giữa 2 lông mày.

- Học nghệ không tinh - 学艺不精 /Xué yì bùjīng/: Học nghề không tới nơi tới trốn.

- Âm tình bất định - 阴晴不定 /Yīn qíng bùdìng/: Sắc mặt thay đổi liên tục.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com