ZingTruyen.Info

Ebook Can Bep Am Duong Ngo Ban Tien Chuong 1 200

"Không Môn, Linh Thất Thất, xin được chỉ giáo!".

Cô gái kia bước lên phía trước, cũng hai tay ôm quyền, sau đó quay sang nói: "Sư huynh, nàng bây giờ thân cô thế cô. Chúng ta mà làm vậy sẽ bị mang tiếng là lấy nhiều hiếp ít. Tạm thời cứ để muội lên trước!".

Vừa dứt lời, Linh Thất Thất liền xoay người lại. Bỗng từ đâu xuất hiện một làn sương đen dày đặc. Chẳng mấy chốc đã bao phủ hoàn toàn thân thể của nàng.

Hà Vũ Thần thấy thế liền tập trung phòng bị. Nhưng không để nàng chờ lâu, trong làn sương kia chợt lao ra vô số bóng đen, đang không ngừng bay rào rào về phía không trung.

Bình tĩnh nhìn lại thì có thể thấy những bóng đen kia chính là vô số con dơi có khuôn mặt heo, nanh trắng, trông xấu xí một cách dị thường, đang bay lượn trên không trung và không ngừng phát ra những tiếng kêu nghe vô cùng quái dị. Sau đó đồng loạt vọt về phía Hà Vũ Thần.

Hà Vũ Thần sắc mặt đột nhiên thay đổi. Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô gái. Mà làm gì có cô gái nào lại không sợ những thứ xấu xí cơ chứ, huống chi bây giờ trước mặt nàng còn là cả một đám.

"CON... CON MẸ NÓ! ĐÂY LÀ CÁI PHÁP THUẬT GÌ VẬY? MAU TRÁNH RA CHO TA! MAU TRÁNH RA! ĐỪNG CÓ LẠI GẦN ĐÂYYYYYY!".

Hà Vũ Thần vung tay hét to. Ngũ Quỷ Sát Thần đứng bên cạnh cũng vội lao lên đón đỡ. Cả người bọn chúng run lên rồi bỗng nhiên biến thành một thân ảnh cao hơn hai thước, nhìn chẳng khác nào một Ác Sát. Liên tục vỗ hai bàn tay lại với nhau vang lên "Bôm Bốp!" như tiếng đập muỗi, khiến cho những con dơi không ngừng rơi lã chã.

Ấy thế mà những con dơi kia khi bị đập rơi xuống đất lại chỉ hóa thành một làn sương đen, rồi sau đó lại biến ngay lại thành dơi và tiếp tục nhào tới trước.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Quỷ Sát Thần cũng chỉ có thể đứng sát lại với nhau mà chống cự. Nhưng cho dù có như thế thì những con dơi kia cũng không thể nào dễ dàng đột phá phòng tuyến được. Cả hai bên liên tục giằng co, không một giây nghỉ ngơi.

Hà Vũ Thần thấy tình cảnh trước mắt, cũng cảm thấy yên lòng phần nào. Sau đó, nàng liền chắp hai tay lại với nhau, rồi lẩm bẩm gì đó. Bỗng nhiên, nàng chỉ ngón tay về phía không trung và la lớn: "KIM GIAO TIỄN ĐÂU?! MAU XUẤT HIỆN!".

Vừa dứt lời, thì bỗng nhiên có một cây kéo lớn bay ra từ trong cửa sổ, lao thẳng vào giữa không trung. Trong nháy mắt, ánh sáng vàng tỏa sáng muôn nơi, liên tục là những tiếng nổ "Đùng đùng!" ở giữa đàn dơi.

Trên không trung nhất thời hỗn loạn. Vô số con dơi đang không ngừng gào thét thê thảm, có những con không chịu được mà hóa thành làn sương đen rơi xuống, còn những con khác thấy thế trận đã mất, liền vỗ cánh bay tứ tán.

Mặc dù, đàn dơi này chết nhiều vô kể, thế mà trong làn sương đen kia vẫn có những con dơi không ngừng bay ra, nhưng có vẻ như càng về sau thì sức mạnh của chúng càng yếu đi hơn trước rất nhiều.

Hà Vũ Thần thấy nàng chắc chắn đã chiếm được thế thượng phong, liền cười đắc ý rồi nói: "Mấy cái trò trẻ con này của các ngươi, đối với ta chỉ là thứ vô dụng mà thôi. Mặc dù bây giờ, ta đã hồn phách ly thể, nhưng những con dơi này đừng hòng có thể làm tổn thương được ta.".

Chu Bất Nhị lạnh lùng quát: "SƯ MUỘI! HÓA BỨC ĐẠI PHÁP CỦA MUỘI XEM RA KHÔNG THỂ ĐỐI PHÓ VỚI NGŨ QUỶ SÁT THẦN CỦA NÀNG ĐƯỢC. NHỊ SƯ ĐỆ ĐÂU?! MAU CHÓNG XÔNG LÊN, CHÚNG TA PHẢI ĐÁNH NHANH THẮNG NHANH!".

Phùng Bất Tam gật đầu một cái, lập tức tháo xuống một cái hồ lô đeo bên người, rồi vội vàng rút nắp ra, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Ngay lập tức có một làn sương mù đen bay ra. Hà Vũ Thần trợn to hai mắt. Chỉ trong phút chốc, đứng trước mặt nàng là một con quái vật khổng lồ cao tầm ba thước.

Con quái vật này có đôi mắt đỏ lòm lòm như máu, cả người toàn là lông đen, hai tay thì dài tới đầu gối, nhìn chẳng khác nào một con khỉ đột cả.

"Con mẹ nó! Đây là cái gì vậy? Đừng nói với ta đây là một con KingKong nha?".

Hà Vũ Thần ngẩng đầu nhìn. Chỉ trong thoáng chốc, nàng đã có thể cảm nhận được một sự áp bách khủng khiếp mà con quái vật này mang lại. Bỗng nhiên, nó gầm nhẹ lên một tiếng, rồi cả thân hình như một quả tên lửa, trực tiếp lao thẳng đến chỗ Hà Vũ Thần.

Hà Vũ Thần vội vàng vung tay lên. Ánh sáng vàng của Kim Giao Tiễn không ngừng nhấp nháy. "Véo!" một tiếng. Cây kéo đã bay tới bên cạnh quái vật. Những tiếng "Xoẹt xoẹt!" không ngừng vang lên. Nhắm thẳng ngay giữa eo của quái vật mà cắt. Nhưng con quái vật kia nhìn cồng kềnh như thế, ấy vậy mà nó chỉ cần nhảy nhẹ một cái là đã có thể né được đòn tấn công của Kim Giao Tiễn.

Phùng Bất Tam đắc ý nói: "Mặc dù, Hóa Bức Đại Pháp của sư muội nhìn rất đẹp, nhưng muốn khống chế được thì lại chả dễ chút nào. Còn Lực Sĩ KingKong của huynh thì khác. Nó với huynh là sinh mệnh đồng tu, cho nên tuy hai mà một. Vì vậy, muốn diệt được nó thì trước hết phải diệt được huynh cái đã. Nếu không, Lực Sĩ KingKong của huynh là bất bại. HA HA HA HA HA HA HA.".

Chu Bất Nhị cau mày quát: "NHỊ SƯ ĐỆ! NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC TÙY TIỆN TIẾT LỘ THÂN PHẬN CỦA MÌNH NHƯ THẾ CHỨ. NGƯƠI CÓ BỊ NGU KHÔNG VẬY HẢ?".

"Ây da.... Đại sư huynh nói đúng, nói đúng. Nhưng mà cũng không sao cả. Dù sao thì cái tên họ Bạch kia đã chạy mất dép rồi, còn lại mỗi con nha đầu này thì làm sao có thể là đối thủ của chúng ta được chứ. Huynh cứ lo bò trắng răng.".

Khổ nỗi, những lời hắn nói ban nãy đều đã bị Hà Vũ Thần nghe hết. Nàng nhanh tay chỉ một cái. Kim Giao Tiễn lập tức đổi phương hướng, "Xoẹt xoẹt!" bay về phía hắn.

"NÀY NÀY NÀY NÀY, CHÚNG TA LÀ ĐANG ĐẤU PHÁP VỚI NHAU. TẠI SAO CÔ LẠI GIỞ TRÒ ĐÁNH LÉN THẾ HẢ?".

Phùng Bất Tam luống cuống tay chân, vội vàng bắt pháp quyết ra lệnh. Lực Sĩ KingKong liền nhảy trở lại, lập tức vung song chưởng lên, miệng không ngừng gào thét để bảo vệ cho Phùng Bất Tam.

Sức mạnh của quái vật này quả nhiên không hề yếu. Hơn nữa bây giờ, Hà Vũ Thần chỉ là đang phụ thể trên người giấy, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển Kim Giao Tiễn. Vì vậy có rất nhiều Pháp Ấn mà nàng không thể sử dụng được. Điều này đã khiến cho Kim Giao Tiễn trong lúc nhất thời không thể nào làm được gì con quái vật kia.

Cách đó không xa, Ngũ Quỷ Sát Thần cũng đang ra sức đánh chặn bầy dơi quỷ. Trong lúc hai bên giằng co thì đàn dơi đã tản ra một mùi thơm kỳ lạ. Làm cho Hà Vũ Thần khi vừa ngửi được mùi hương này, thì đầu óc có chút choáng váng.

"Không được... Không được! Đây là cái gì vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ.... Các ngươi lại đi dùng Mê Hương sao?".

Trong màn sương mù, giọng nói của Linh Thất Thất lạnh lùng như băng vang lên.

"Đây không phải là Mê Hương, mà là một pháp bảo độc môn của ta, gọi là Hồng Loan Hương Mạt. Người nào bị trúng chiêu sẽ lập tức bất tỉnh, hồn vía lên mây. Trước giờ không có ai là ngoại lệ cả.".

Thôi xong, theo như lý thuyết thì Hà Vũ Thần vốn đã linh hồn xuất khiếu rồi, cho nên không thể nào bị cái khăn Hồng Loan này ảnh hưởng được. Bởi vì trạng thái của nàng bây giờ chỉ là hồn phách, không hề có thân thể, vậy thì làm sao có thể ngửi được mùi hương cơ chứ?

Nhưng xui cho nàng là người giấy nàng làm ra trông rất sống động. Thất khiếu lại thông với nhau. Cũng vì vậy mà nàng mới bị trúng chiêu của khăn Hồng Loan.

Hà Vũ Thần lảo đảo thân mình. Kim Giao Tiễn lúc này cũng mất đi sự điều khiển, chỉ bay giữa không trung một vòng, rồi cũng quay về bên cạnh nàng. "Keng!" một tiếng. Rơi thẳng xuống mặt đất.

Phùng Bất Tam cười khoái chí: "Ha ha ha ha, rốt cuộc vẫn là sư muội lợi hại nhất. Lực sĩ KingKong đâu?! Mau xông lên đánh.... Đánh hết cho ta!".

Con quái vật to lớn gầm lên giận dữ, hai tay đập xuống mặt đất. Điên cuồng lao tới, giơ lên bộ vuốt hòng chộp lấy Hà Vũ Thần.

Với luồng sức ép uy lực kinh người kia, thì đảm bảo chỉ cần Hà Vũ Thần bị chộp lấy một cái, coi như là "Thôi rồi, Lượm ơi!"..

Ngũ Quỷ Sát Thần liền tiến lên ngăn lại, thế nhưng con quái vật kia lại vô cùng hung hãn, bên cạnh còn có những con dơi đang bay theo. Đã vậy còn không có sự hỗ trợ pháp lực từ phía Hà Vũ Thần, đám Ngũ Quỷ Sát Thần cũng chỉ biết vừa đánh vừa lui, cuối cùng là sức tàn lực kiệt.

"Bạch..... Bạch Thường....... Cái tên họ Bạch khốn khiếp..... Con mẹ ngươi, nếu còn không mau mau ra đây thì.... Thì.... Thì cho dù ta có biến thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!".

Hà Vũ Thần cảm thấy hai mắt càng ngày càng mờ đi, chỉ có thể thấy phía trước là vô số bóng đen đang lay động. Ý thức nàng bây giờ cũng dần dần không còn được tỉnh táo nữa, mọi thứ cũng chỉ mơ mơ hồ hồ.

Bỗng nhiên, Lực Sĩ KingKong gầm lên một tiếng, rồi vung hai tay hất văng Ngũ Quỷ Sát Thần ra xa, đồng thời đưa vuốt chộp thẳng tới ngực của Hà Vũ Thần.

"Bắt lấy hồn phách của nàng là được rồi. Đừng có giết nàng!".

Chu Bất Nhị nói bằng giọng lạnh lùng, như thể Hà Vũ Thần bây giờ ở trước mặt hắn chẳng khác nào một con cá đang nằm trên thớt cả.

Trong giờ khắc này, Hà Vũ Thần cũng chả biết phải làm gì nữa, bởi vì trong chốc lát nữa thôi, bộ móng kia sẽ rút ra toàn bộ hồn phách của nàng. Mọi thứ đang tiến hành trơn tru thì bỗng nhiên cửa lớn của Linh Đường đột nhiên bật mở.

"DỪNG TAY LẠI, MẤY CÁI ĐỨA MẤT DẠY NÀY DÁM THỪA DỊP ÔNG KHÔNG CÓ Ở ĐÂY, MÀ RA TAY BẮT NẠT MỘT TIỂU CÔ NƯƠNG HAY SAO? CÁC NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!".

Một con trâu giấy dũng mãnh xuất hiện ở cửa. Bằng tốc độ nhanh như chớp vọt tới, dùng toàn bộ sức lực húc thẳng vào Lực Sĩ KingKong.

----------------------------------------

- Đơn cô thế cô: Ý là nói tình cảnh bơ vơ, không có chỗ nương tựa. Đơn độc, yếu thế, không có chỗ dựa.

- Bức - 蝠 /fú/: Con dơi.

- Cảm giác bị áp bách - 的压迫感 /De yāpò gǎn/: Cảm giác bị người khác dùng sức mạnh hay quyền lực để khống chế.

- Đồng tu - 同修 /Tóng xiū/: Cùng nhau tu luyện.

- Thất khiếu - 七窍 /Qīqiào/: Thất( bảy), Khiếu( lỗ). Bảy lỗ trong thân thể người ta là: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info