ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 154: Phụ Thể Người Giấy

hoanglong04101995

Bởi vì hồn phách của Bạch Thường đã thoát ra ngoài, cho nên thân thể của hắn và Hà Vũ Thần không còn điểm tựa nữa, vì vậy mà cùng lúc ngã "Ầm!" xuống đất.

Nhưng tư thế của hai người lúc này cũng vừa khéo, Bạch Thường ở dưới, Hà Vũ Thần ở trên, môi vẫn chạm môi.

"NÀY NÀY! ANH ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ????".

Hà Vũ Thần đang phụ thể ở trên đồng nữ, giọng nói vô cùng tức giận, liên tục giơ nắm đấm mà hét lên.

Hồn phách của Bạch Thường mặc dù đứng ở bên cạnh nhưng vẫn giả điên như không liên quan, chỉ biết gãi gãi mũi mà cười khổ: "Cái này thì có liên quan gì đến tôi đâu! Rõ ràng là cô nằm ở phía trên mà.".

Hà Vũ Thần trừng hai mắt, đang tính nói gì thì bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ truyền đến một giọng cười chế nhạo.

"Ha ha ha ha! Hóa ra truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của Trát Thải Môn và ông chủ Bạch của Ngũ Tạng Môn bản lĩnh chỉ có vậy thôi sao?".

Hà Vũ Thần quay đầu, tức giận chửi: "LÀ CÁI TÊN NÀO ĐANG LÉN LÉN LÚT LÚT THẾ HẢ? CÒN KHÔNG MAU MAU RA ĐÂY! CÓ BẢN LĨNH THÌ CÙNG BÀ ĐÂY ĐẠI CHIẾN BA TRĂM HIỆP. CHỈ BIẾT ÂM THẦM ĐÁNH LÉN THÌ HAY HO CÁI MẸ GÌ?".

Âm thanh kia đáp: "Bọn ta là người của Không Môn. Trước giờ, chúng ta chưa bao giờ biết đánh lén là gì cả. Chúng ta chỉ biết "Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc". Thế thôi!".

Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng nhiên lại có người khác lên tiếng.

"Đại sư huynh không cần phải nói nhảm với bọn chúng. Hôm nay, bọn đệ nhất định sẽ làm thịt hai cái đứa này để báo thù cho huynh.".

Tiếp đó, lại thêm một giọng nữ cất lên: "Ở đây là Linh Đường, vẫn nên tôn trọng người đã mất một chút, cho nên chúng ta sẽ không tùy tiện quấy rầy bọn họ. Vì vậy, các ngươi hãy mau mau ra ngoài này để nói chuyện.".

Hà Vũ Thần hừ một tiếng. Thân hình nàng bỗng nhẹ bay lên không trung, rồi lao thẳng ra ngoài cửa sổ.

Bạch Thường thấy đám người của Không Môn cũng đã đến, vì vậy hắn cũng không thể nào tuột lại phía sau được. Nhưng bây giờ, hắn là đang ở trạng thái hồn phách, nhục thân không thể nào sử dụng được nữa. Cho nên những thứ như dao bầu Đồ Ma và một số phù chú khác, đương nhiên là cũng không thể sử dụng.

Ít ra, Hà Vũ Thần vẫn còn có thể nhập vào người giấy. Vậy, còn hắn thì phải làm sao bây giờ?

"Haizzzz..... Mình đúng là quá sơ suất. Vốn dĩ, đám Không Môn kia đã nắm thóp được mình, vậy mà bây giờ nhục thân lại còn bị khống chế nữa chứ. Chẳng khác nào, đường đường là một Đại Cao Thủ Võ Lâm, mà bây giờ chỉ còn lại hai thành công lực.".

Nếu như dùng trạng thái hồn phách này mà đi đánh nhau với người ta, thì chẳng khác nào là tìm chết cả!

Bạch Thường cảm thấy vô cùng lo lắng, đảo mắt nhìn khắp nơi. Chợt phát hiện, thì ra con trâu giấy ban nãy đang trốn ở phía sau linh đường, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Thật là kỳ quái!" Bạch Thường giật mình, chợt nãy ra một ý tưởng, liền nhẹ nhàng chạy tới đẩy con trâu giấy đi.

Ở bên ngoài mảnh đất trống của linh đường.

Hai người Không Môn, một nam một nữ, đang đứng ở đó. Cả người tràn ngập một luồng khí tức âm u.

Ở giữa hai người lại chính là đồng nam bằng giấy của Hà Vũ Thần.

Nhưng có thể thấy, vào giờ phút này, đồng nam kia chắc chắn là đã bị ác linh phụ thể. Từng mảnh giấy trên người nó bị gió thổi, đang không ngừng phát ra những tiếng sột soạt, hai mắt thì đỏ rực trông vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm vào Hà Vũ Thần.

Hà Vũ Thần lúc này cũng đã bay ra, đứng ở trên mặt đất. Khiến cho cảnh tượng trước mắt trông vô cùng quái dị.

Vì một nam một nữ của Không Môn rõ ràng là con người, thế mà chỉ đứng ở một bên. Ngược lại, đôi đồng nam đồng nữ kia là người giấy, nhưng lại có bộ dáng như hai cao thủ tỷ võ, nhìn đối phương chằm chằm cả buổi trời cũng không hề lên tiếng.

Qua nửa ngày, Hà Vũ Thần không nhịn được nữa mà hét lớn: "NÀY NÀY! NGƯƠI LÀ NGƯỜI GIẤY DO TA LÀM RA. VẬY TẠI SAO BÂY GIỜ, NGƯƠI LẠI ĐI CHỐNG ĐỐI VỚI TA, ĐỂ ĐI NGHE LỜI NGƯỜI KHÁC LÀ SAO HẢ?".

Đồng nam kia cười lạnh một tiếng: "Vậy nói như ngươi, thì ta phải cảm ơn ngươi vì đã ban cho ta cái thân xác này sao? Ha ha ha ha, nhưng ta nói cho ngươi biết. Người ta muốn đối phó hôm nay không phải là ngươi, cho nên ngươi hãy cút đi, để cái tên họ Bạch kia lại cho ta!".

"Thế là thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thù hận gì với hắn sao?".

"Không sai, thù giết ta, thù hút máu ta!".

"Chẳng... Chẳng lẽ ý của ngươi là, Bạch Thường chẳng những giết mà còn hút sạch máu của ngươi sao? Gì mà kinh khủng như vậy chứ?".

Hà Vũ Thần cảm thấy những lời đồng nam giấy trát này nói rất khó tin, lòng thầm nghĩ: "Không lẽ Bạch Thường nhìn tốt như vậy, mà lại là một con ma cà rồng sao?".

Nàng xoay người lại, nhìn về phía linh đường mà hô lớn: "NÀY NÀY NÀY, BẠCH THƯỜNG, ANH MAU RA ĐÂY! CÓ NGƯỜI ĐẾN TÌM ANH ĐỂ BÁO THÙ NÀY.".

Nàng liên tục gọi mấy tiếng, nhưng không có ai đáp lời cả.

"Kỳ quái, chẳng lẽ cái tên kia đã bỏ chạy rồi sao?".

Nàng bay về phía cửa sổ, nhìn vào trong linh đường. Chỉ thấy thân xác của Bạch Thường và nàng đang ôm nhau trên mặt đất. Còn hồn phách của hắn thì lại không thấy đâu.

"Con bà nó chứ! Đừng nói là hắn nhập lại vào trong thân thể, để chiếm tiện nghi của mình đó nha?".

Hà Vũ Thần vội vàng bay vào trong linh đường, cúi đầu nhìn một chút, liền phát hiện thân xác của Bạch Thường và nàng đều đang ở trạng thái vô tri vô giác, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hà Vũ Thần quay lại bên ngoài lần nữa rồi nói: "Này, hình như tên Bạch Thường kia không có ở đây. Mà tôi cũng chả biết là hắn đã đi đâu nữa. Hay là các người về đi, rồi ngày khác lại tới tìm hắn có được không? Còn khó quá thì chúng ta thương lượng một chút. Bây giờ, ngươi cứ thả ta ra trước, dù sao thì ta cũng là người tạo ra người giấy này. Không cần biết ngươi là ai và tại sao ngươi lại nhập vào người giấy này. Nhưng theo một góc độ nào đó mà nói, thì ta chính là mẹ ruột của ngươi. Là người đã có công sinh thành ra ngươi.".

Hà Vũ Thần nói hươu nói vượn một hồi, con mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh tìm kiếm Bạch Thường.

"Cái tên vương bát đản này, vào thời điểm quan trọng như vậy lại chạy đi đâu vậy trời?".

Nàng mặc dù bình thường tùy tiện cẩu thả, nhưng cũng không phải là dạng ngu ngốc. Nàng biết, phe mình bây giờ đang ở thế yếu, lỡ như mà Bạch Thường thật sự bỏ chạy, vậy thì mọi chuyện sẽ rất là phiền phức.

Nhưng thân thể của Bạch Thường vẫn còn ở bên trong kia, vậy thì hắn có thể chạy đi đâu được chứ?

Những lời nói ban nãy của Hà Vũ Thần, đã khiến cho cái tên gọi là nhị sư huynh kia tức giận mà hét lên. Hắn đang định tiến lên động thủ thì đồng nam liền đưa tay ngăn cản, sau đó lạnh lùng nói: "Không cần phải chấp nhặt với nàng. Đừng có quên mục đích thật sự của chúng ta. Mặc dù bây giờ, thân thể của ta đã bị hủy, nhưng hồn phách vẫn còn. Đây cũng xem như là may mắn lắm rồi. Đừng tốn thời gian tranh cãi nữa. Mau mau xem trên người tên họ Bạch kia có mang thứ mà chúng ta muốn không?".

Một nam một nữ kia lập tức đi tới. Thấy thế, Hà Vũ Thần liền đưa tay cản lại rồi nói: "Này, khoan đã! Ta không cần biết các ngươi và cái tên họ Bạch kia có ân oán gì. Nhưng hôm nay, các ngươi cũng đã đụng đến ta, coi như là đã phá vỡ quy củ của giang hồ. Cho nên, dựa theo quy tắc của Âm Dương Bát Môn, ta, truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của Trát Thải Môn, Hà Vũ Thần, chính thức khiêu chiến với các vị cao nhân của Không Môn!".

Vừa nói xong, Hà Vũ Thần liền đưa hai tay ôm quyền, hành lễ giang hồ.

Chẳng qua là hiện tại, nàng đang nhập vào trên người giấy. Cho nên lúc làm động tác này thì có chút hơi quái dị, thậm chí còn khiến cho người khác nhìn thấy mà không nhịn được cười.

Nhưng những lời nói này của nàng, lại khiến cho đám người Không Môn chỉ biết nhìn nhau, mà không thể thốt ra lời.

Hà Vũ Thần nói không sai. Dựa theo quy củ của Âm Dương Bát Môn, thì khi nàng đưa ra lời tuyên chiến, thì Không Môn nhất định phải ứng chiến.

Sau một lúc im lặng, đồng nam kia cũng ôm quyền hành lễ lại với Hà Vũ Thần, sau đó nói bằng giọng chán nản: "Tại hạ là đệ tử của Không Môn, Chu Bất Nhị. Còn vị này là nhị sư đệ của ta, Phùng Bất Tam. Cuối cùng là tiểu sư muội, Linh Thất Thất.".

"Tên của các ngươi nghe cũng chất đó. Nhưng mà sư phụ của các ngươi là ai? Có phải là môn chủ của Không Môn không?".

"Không sai! Hà Vũ Thần, chúng ta bây giờ đã tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Cho nên lúc này chúng ta chính là kẻ thù của nhau. Vì vậy đừng có mà nói nhảm nữa. Ra tay đi!".

Giọng nói đồng nam vang lên âm u như từ cõi hư vô vọng về. Ngay lập tức sau đó, nhị sư huynh Phùng Bất Tam liền tiến lên như muốn động tay.

Hà Vũ Thần đưa tay cản lại: "Khoan khoan khoan khoan! Từ từ đã nào. Cái này không có công bằng. Nếu như muốn đánh nhau thì trước tiên các người phải thu lại sợi dây kỳ lạ kia đi đã, để cho ta nhập thể lại chứ. Như vậy mới hợp với quy củ.".

Chu Bất Nhị giễu cợt: "Chúng ta đều là người của Không Môn. Vậy thì mấy cái quy củ kia có là mẹ gì đâu.".

Hắn vừa dứt lời, hai người họ liền lao lên vây quanh Hà Vũ Thần.

Hà Vũ Thần đảo mắt nhìn thật nhanh, sau đó liền vung tay lên. Ngay lập tức sau lưng nàng xuất hiện năm bóng đen đằng đằng sát khí.

"Nếu như các ngươi đã muốn chơi, vậy thì bổn cô nương sẽ phụng bồi tới cùng.".

Chu Bất Nhị phất phất tay: "Trước mắt cứ xử lý nàng trước, rồi sau đó mới đi trừng phạt cái tên họ Bạch kia sau.".

----------------------------------------

- Phụ thể: Kiểu nhập hồn.

- Nhục thân: Thân thể.

- Vô tri vô giác: Không biết gì.

- Phụng bồi: Ý là tiếp, hầu, tháp tùng.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia