ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 152: Giấy Trát Bỏ Trốn

hoanglong04101995

Trong Linh Đường nhất thời nổi lên một cơn gió lốc. Ngay cả, hai cây nến trong nháy mắt cũng bị dập tắt. Xung quanh bây giờ chỉ toàn là những đốm lửa li ti, xen lẫn trong đó là đám tro giấy, đang bay toán loạn khắp nơi.

"Mẹ kiếp nhà nó! Không lẽ ở đây lại có ma quỷ lộng hành sao?".

Bạch Thường mở to hai mắt, đưa ngón tay lên trán, mở ra Linh Nhãn.

Trong Linh Đường tối như bưng, khắp nơi đều là những đốm lửa nhỏ li ti, trông giống như những con đom đóm buổi xế chiều, đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Bạch Thường biết, đây đều là những hồn phách tản mát khắp nơi trong nhà tang lễ. Bởi vì không thể làm gì được nữa, cho nên họ chỉ đành lang thang ở nơi cuối cùng trước khi chết, chờ đến ngày có thể hoàn toàn tiêu tán.

Nhưng thứ như vậy thì không đủ để làm nên những chuyện kỳ quái như vậy được.

Ở bên kia chậu than, Hà Vũ Thần đã nhanh chóng lấy ra một tờ giấy màu vàng, đặt giữa hai lòng bàn tay, chắp lại rồi run lên, ngay lập tức xuất hiện một hình nhân bằng giấy đã được gấp, sau đó nàng dùng ba cây nhang cắm thẳng vào trên hình nhân. Bỗng nhiên, hình nhân rung lên bần bật, rồi quỳ rạp xuống mặt đất y như người sống, trong khi ba cây nhang cắm trên người đang chống đỡ ở dưới.

Tiếp theo, Hà Vũ Thần đưa tay bắt chỉ quyết. Hình nhân kia cũng bắt đầu cử động theo động tác của nàng, từ từ cúi đầu, quỳ mọp về phía chậu than.

Sau khi liên tục xá chín lần thì tro giấy trong chậu than bỗng nhiên bay vút lên trời, rồi từ từ hạ xuống đầy đất.

Cùng lúc đó, ngọn lửa đang sắp tắt trong chậu than bỗng nhiên bùng cháy trở lại.

"Mém tí nữa là toi!".

Hà Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang oán trách Bạch Thường: "Này! Tôi đã nói là đừng có đứng trước mặt nàng mà thốt ra những lời đó rồi mà. Người ta chết đã đủ thảm lắm rồi. Hơn nữa do nàng vừa mới chết, cho nên hồn phách còn chưa tiêu tan. Nếu mà lúc này, anh nói ra những lời mà người ta không thích nghe, thì sẽ dẫn tới phiền toái đó.".

Nhìn thủ pháp của Hà Vũ Thần, Bạch Thường cũng âm thầm gật đầu đồng ý, lòng nghĩ: "Không hổ danh là Trát Thải Môn. Hồi nãy nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn xác chết sẽ vùng dậy.".

Hắn bước tới trước quan tài xem xét một chút. Có thể thấy thi thể của người phụ nữ kia vẫn vậy, chỉ có điều khí sắc của nàng có chút đen sạm đi, vẻ mặt trông cũng dữ tợn hơn mấy phần.

Nhưng cũng may là ngọn lửa trong chậu than đã cháy trở lại, cho nên sắc mặt của nữ thi cũng dần dần khôi phục lại bình thường.

Chờ không còn chuyện gì xảy ra nữa, Hà Vũ Thần mới cầm jambon lên định cắn một miếng, thì Bạch Thường đã chỉ vào góc phòng mà nói: "Này này này này, tôi nói này Hà đại chưởng môn, con trâu kia của cô có phải bị quỷ bám vào rồi phải không? Cô xem coi nó chạy đi đâu mất rồi?".

"Anh nói cái gì?".

Hà Vũ Thần rõ ràng là vẫn còn chưa nhận ra sự biến mất của con trâu, cho nên khi quay đầu lại, nàng đã giật mình mà nhảy cỡn lên, ném luôn cả miếng thịt jambon.

"WHAT THE FUCK! CON TRÂU CỦA TA ĐÂUUUUUUUUUUUUUUUUUU?".

Hà Vũ Thần vội vàng chạy tới, dáo dác nhìn xung quanh, nhưng con trâu kia đã vô tung vô ảnh từ đời nào.

"Hay là con trâu của cô cũng đói bụng, cho nên đi xuống núi, vào thôn kiếm gì ăn không?".

Nghe lời giễu cợt của Bạch Thường, Hà Vũ Thần liền trợn mắt nói: "Đừng có vớ vẩn! Tôi không làm phép cho con trâu kia thì sao mà nó tự mình đi được. Với lại, tôi còn chưa điểm nhãn cho nó nữa đó.".

"Cái này thì có liên quan gì? Chẳng lẽ cô phải điểm nhãn thì nó mới có thể đi được sao?".

"Bởi vì người ta nói rằng, những đồ vật mang tính chất thông linh mà đã được điểm nhãn rồi, thì khi bị những thứ như ma quỷ nhập vào, sẽ gây ra rất nhiều tai họa. Nhưng tôi vẫn chưa điểm nhãn cho nó, cho nên căn bản là không thể xảy ra chuyện gì được.".

"Bất kể là vật gì tác quái đi chăng nữa, thì ắt hẳn là nó vẫn còn trong linh đường này. Chúng ta chia nhau ra tìm đi!".

Bạch Thường vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra đồng nam đặt bên cạnh quan tài cũng đã biến mất.

"Con... Con mẹ nó! Đây là cái quỷ gì nữa vậy? Tiểu tử nhà cô lại chạy đi chơi ở đâu rồi?".

Hà Vũ Thần quay đầu lại, giật mình nói: "Chuyện ma quỷ gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ở đây có cao nhân sao?".

Từ nhỏ nàng đã theo sư phụ vào nam ra bắc, cho nên cũng đã chứng kiến cũng không ít chuyện quỷ dị trong linh đường, như là bắt ma hay là đánh nhau với cương thi. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên, nàng chứng kiến chuyện con trâu và đồng nam kia cùng nhau nắm tay chạy trốn.

Cho nên, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu nàng là đoàn xe giấy rước dâu ở trạm xăng dầu ngoại ô ngày ấy.

Lúc đó, đám người giấy và xe giấy kia trông cũng vô cùng sống động, thậm chí tay nghề có khi cũng một chín một mười với nàng.

Nếu như thật sự có một người kỹ thuật cao như vậy, thì việc khống chế đám giấy trát của nàng cũng không có gì lạ cả.

Hà Vũ Thần vung tay lên. Ngũ Quỷ Sát Thần liền lập tức hiện thân, đứng ở năm phương hướng của linh đường.

"RỐT CUỘC LÀ NGƯỜI NÀO? NẾU ĐÃ TỚI ĐÂY, SAO CÒN KHÔNG CHỊU XUẤT HIỆN?".

Hà Vũ Thần cao giọng quát lớn. Nhưng nàng cứ như vậy mà kêu thêm mấy phút nữa, thế mà cũng chả có ai xuất hiện hay đáp lời cả.

"Thôi được rồi, để tôi ép hắn ra cho.".

Bạch Thường vừa nói vừa bước tới, sau đó hắn lấy từ trong tay áo ra một thanh kiếm gỗ đào nhỏ.

Thanh kiếm gỗ đào này là vật tùy thân mà hắn luôn mang theo bên người. Cầm thanh kiếm trong tay, Bạch Thường tập trung quan sát nó thật kỹ. Một lát sau, thanh kiếm gỗ đào trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên xoay mòng mòng, cuối cùng mũi kiếm chỉ về một hướng.

Đây là một trong những mánh khóe của Bạch gia. Sử dụng cây kiếm gỗ đào để làm thành một cái la bàn. Nơi mà mũi kiếm chỉ vào chính là nơi có âm khí thịnh nhất.

Lúc này, hướng mũi kiếm chỉ chính là ngoài cửa sổ của linh đường.

"Đi!".

Bạch Thường tâm niệm vừa động, kiếm gỗ đào lập tức bay khỏi tay, lao thẳng về phía cửa sổ.

"Xoạt!" một tiếng, kiếm gỗ đào xuyên thẳng qua cánh cửa sổ tối om. Như thể đã đâm trúng thứ gì, thanh kiếm liền bay trở lại ngay.

Bạch Thường đón lấy thanh kiếm rồi nhìn một cái, chỉ thấy trên thân kiếm bấy giờ đang mang theo một luồng khí đen.

"Đây là cái gì vậy?".

Bạch Thường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Bỗng nhiên, ánh sáng trong linh đường tối sầm lại, chợt phía trước cửa sổ có bóng dáng của một vật thể hình người xuất hiện\.

Đó chính là đồng nam đã biến mất ban nãy.

Nhưng mà, đồng nam bằng giấy trát kia có gì đó không đúng. Hai con mắt của nó đỏ rực cả lên, đang bước từng bước về phía trước.

Hà Vũ Thần thấy vậy cũng bước tới, lớn tiếng nói: "Này, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ta nhớ là chỉ cho người nhập vào đồng nữ kia, để xuống núi mua đồ ăn giúp ta. Vậy tại sao bây giờ ngươi lại đi ra hả?".

Nàng đưa tay bắt pháp quyết, chỉ vào đồng nam kia, hòng thu hồi lại "Nữ quỷ".

Nhưng nàng liên tiếp khoa chân múa tay, ấy thế mà đồng nam kia lại không hề có phản ứng gì.

Thật kỳ lạ, từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy cả.

Hà Vũ Thần tiếp tục bắt pháp quyết, không ngừng điểm lên người đồng nam.

"Thu, thu, thu... Lạ thật, sao.... Sao lại không thu được?".

Đúng lúc này, trong miệng đồng nam kia phát ra những tiếng gầm gừ, nghe vô cùng đáng sợ. Trong phút chốc, hai con mắt của nó lóe lên ánh sáng đỏ, rồi đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"TRẢ.. MẠNG... LẠI... CHO.... TA....".

Đồng nam kia lại gầm lên một tiếng, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thường và Hà Vũ Thần, bước từng bước áp sát hai người.

Bạch Thường cũng ngây ngẩn cả ra. Nhưng hắn có thể đoán được, đây dĩ nhiên không phải là đồng nam bằng giấy trát kia, mà chính là một con ác quỷ đang sống trong nhà tang lễ hoặc ở gần đây.

Nhưng mà, mấy con hàng như vậy trước giờ Bạch Thường chả thèm để vào mắt, cho nên đây cũng không phải chuyện to tát gì. Hắn chỉ khẽ mỉm cười, đứng nhìn xem Hà Vũ Thần sẽ xử lý ra làm sao.

Bỗng nhiên, đồng nam kia đưa tay xé một mảnh giấy từ "Quần áo" trên người xuống, rồi nó đưa tay ngoáy ngoáy một hồi, cuối cùng là thu được rất nhiều hồn phách đang bay tứ tán xung quanh đây. Tiếp theo, đồng nam kia dùng ngón tay bằng giấy trộn chúng lại với nhau. Thoáng chốc, mảnh giấy kia bắt đầu huy động.

Trong tích tắc, một tấm bùa màu xanh xuất hiện ở trong tay đồng nam.

Lần này, Bạch Thường lại càng kinh ngạc hơn: "Cái mẹ gì nữa đây trời! Một tên đồng nam bằng giấy trát lại còn biết vẽ bùa sao?".

----------------------------------------

- Tản mát: Ý nói rải rác khắp nơi, không tập trung một chỗ.

- Vô tung vô ảnh: Ý như bặt vô âm tính.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com