ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 150: Tôi Không Phải Là Ăn Cướp

hoanglong04101995

Ở thành phố Hoàng Long có hai nhà tang lễ. Một là nhà tang lễ Đông Hoa, hai là nhà tang lễ Tây Hoa.

Nhưng nhà tang lễ Tây Hoa thì tọa lạc ở trong khu đô thị, còn nhà tang lễ Đông Hoa thì lại nằm trên núi thuộc ngoại ô thành phố.

Cho nên khi đêm xuống, thì Bạch Thường chỉ còn cách là phải một mình bắt taxi đến đấy.

Nơi này vô cùng hẻo lánh, dân cư thưa thớt, cho nên có rất ít người chịu đến đây. Vì vậy khi lên xe, Bạch Thường đã phải boa cho tài xế taxi thêm năm mươi tệ, lúc đó tài xế mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Dọc đường đi, Bạch Thường cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Hắn không ngừng suy nghĩ miên man, trong miệng cứ lầm bà lầm bầm cái gì đó mà chả ai nghe và hiểu được.

Sau một hồi thì xe cũng đã rời xa khỏi thành phố nhộp nhịp. Hai bên đường càng ngày càng hoang vắng hơn, người qua lại cũng ít đi, mọi thứ xung quanh bây giờ chỉ toàn là màu đen kịt.

Tài xế taxi khuôn mặt lo lắng, cố gắng đạp ga nhanh nhất có thể. Thỉnh thoảng cảnh giác liếc nhìn Bạch Thường qua kiếng chiếu hậu một chút, lòng thầm nghĩ: "Phải mau chóng đưa cái tên thần thần bí bí này đến nơi càng sớm càng tốt, sau đó mình sẽ té ngay.".

Xe vừa chạy thêm được một lúc nữa, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thôn xóm thưa thớt. Tài xế thấy thế liền nhấp nhấp phanh giảm bớt tốc độ.

Chiếc xe đang chạy nhanh thì bỗng nhiên bị giảm tốc độ, khiến cho Bạch Thường đang suy nghĩ cho nên không có để ý. Trong thoáng chốc, cả thân thể của hắn theo quán tính chồm tới phía trước, suýt chút nữa là ngã đập mặt.

Tài xế hai mắt lúc này đang trợn to như muốn lồi cả ra ngoài.

Bởi vì mới vừa rồi ở trong kiếng chiếu hậu, hắn rõ ràng là nhìn thấy bên thắt lưng của vị hành khách này, hình như đang dắt theo một con dao bầu.

Tài xế đầu chảy mồ hôi nhễ nhại, trong lòng thầm nghĩ: "Chết mẹ rồi! Đây chắc chắn là cướp taxi.".

Hơn nữa, hung khí người này mang theo lại là một con dao bầu. Bình thường mà nói, khi đi cướp bóc thì người ta sẽ hay mang theo những con dao găm nhỏ, gọn nhẹ để dễ dàng hành động. Nhưng người này lại vác theo một con dao bầu to như thế, chẳng phải là sẽ rất dễ bị phát hiện hay sao?

Chứng tỏ, người này có thể là một tên sát nhân hàng loạt cực kỳ biến thái.

Lái xe tiếp tục giảm tốc độ, tim đập "Thình thịch" liên hồi như muốn vỡ cả lồng ngực, ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài, cố gắng tìm một cơ hội để trốn thoát.

Đồng thời, hắn cũng len lén cầm lên điện thoại di động lên, gửi một đoạn tin nhắn ngắn.

"Có người ăn cướp!".

Cho đến tận lúc này, Bạch Thường vẫn hoàn toàn không hề biết, vị tài xế đại ca kia đang coi hắn là một tên tội phạm tâm thần, chuyên giết người để cướp tài sản. Cho nên khi thấy xe có dấu hiệu chạy chậm, thì Bạch Thường phải liên tục mở miệng thúc giục.

"Này đại ca, ông có thể lái xe nhanh hơn một chút được không? Nếu đến sớm thì ông anh có thể về sớm.".

Người tài xế tái mặt khi nghe được những lời này, mọi chuyện đã quá rõ ràng, ý tứ của người kia chính là: Ngươi mà làm chậm trễ thời gian thì hôm nay ngươi không về được đâu.

Hắn há miệng run lẩy bẩy, hai chân cuống cuồng đạp chân ga. Nhưng trong đầu vẫn âm thầm tính toán: "Tên này trên người có mang theo hung khí, nếu như mình đánh nhau với hắn, thì hết chín phần là mình phải chầu ông bà rồi. Vậy bây giờ, mình nên canh cơ hội mà nhảy khỏi xe, hay là nên quỳ xuống van xin hắn đây?".

Đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên bên đường có một người ở cách đó không xa, đang vẫy tay ra hiệu dừng xe.

"Có người!".

Người tài xế vui mừng khôn xiết, vội vàng nhấp thắng giảm tốc độ lại, hạ cửa kính xuống bắt chuyện.

Đúng lúc này ở phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một câu nói lạnh lùng tràn đầy sát khí: "Ông tốt nhất là đừng nên dừng xe, bởi vì như vậy sẽ không có lợi cho ông đâu.".

"Con mẹ nó! Uy hiếp, đây chắc chắn là lời uy hiếp mà.".

Nhưng mà dù sao thì người kia cũng đang đứng ở giao lộ của làng. Cho nên bây giờ, nếu như hắn có dừng xe lại đi chăng nữa, thì có lẽ tên cướp này cũng không dám động thủ bừa bãi đâu ha?

Tài xế hạ quyết tâm, từ từ dừng xe lại, miễn cưỡng cười nói: "Dù sao thì nơi này cũng ít xe qua lại. Cho người ta quá giang một đoạn cũng đâu có sao đâu. Chỉ cần trong đầu mình luôn nghĩ lấy việc giúp người làm niềm vui là được rồi. Với lại cũng chưa chắc gì người ta cùng đường với mình. Cứ để tôi hỏi một chút.".

Bạch Thường nhún vai một cái: "Thôi được rồi, tùy ông thôi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở ông một chút. Ở đây là vùng hoang vu dã ngoại, cho nên cái gì cũng có thể gặp phải. Ông tốt nhất là nên bảo trọng.".

Tài xế nghe thấy thế, hai chân cũng mềm nhũn cả ra, nhưng hắn vẫn dừng xe lại, cố gắng kiềm nén ý định tẩu thoát, cố gắng giữ điềm tĩnh, hạ kính xe xuống.

Đứng ở ven đường là một cô gái xinh đẹp tầm mười tám mười chín tuổi. Nàng mặc một bộ áo đỏ quần xanh, khuôn mặt ửng hồng, tóc thắt bím hai bên, trên tay nàng còn cầm theo một chiếc đèn lồng bằng giấy, ở bên trong đang tỏa ra một thứ ánh sáng màu đỏ rực.

Nửa đêm nửa hôm lại đi mặc bộ trang phục như vậy đứng ngoài đường, làm cho tài xế khi vừa nhìn thấy nàng thì suýt chút nữa là phải thay quần rồi, hắn thầm nghĩ: "Cô gái này sao mà nhìn giống quỷ như vậy?".

"Này người đẹp, cô muốn đi đâu vậy?".

Người tài xế lấy hết can đảm hỏi.

Cô gái chỉ chỉ giữa sườn núi rồi nói: "Tôi muốn đi đến nhà tang lễ ở trên núi. Nhưng đi bộ thì xa quá, cho nên anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?".

"Nửa đêm nửa hôm, con gái con nứa đến đó làm gì?".

"Tôi muốn đi túc trực bên linh sàng. Bởi vì tỷ tỷ của tôi đã qua đời, cho nên tôi muốn tiễn đưa tỷ ấy một đoạn.".

Giọng nói của cô gái vô cùng thanh tao và nhẹ nhàng, phảng phất một nỗi buồn man mác.

"À à à, thì ra là như thế. Haizzzz..... Đêm thế này rồi mà còn gặp chuyện như vậy, thật là đáng thương mà. Thôi cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô đi tới đó. À mà này, cô còn đi chung với người nào không? Gọi hết lên xe đi, tôi đưa đi luôn một thể.".

Vị tài xế lúc này chỉ mong cả nhà của cô gái kia có thể lên xe một lượt, hòng dùng số lượng để chấn nhiếp Bạch Thường, khiến cho hắn không dám ra tay giết người mà biết đường quay đầu là bờ.

"Tôi không có người thân, chỉ có một cậu em trai. Hiện bây giờ, hắn đang ở trên núi.".

Cô gái lại chỉ vào ngọn núi và nói với giọng như vọng về từ cõi xa xăm.

"Ờ vậy cũng tốt, cô lên xe đi."

Người tài xế cũng không hề ngốc chút nào. Hắn chỉ chỉ tay ra sau lưng, ra hiệu cho cô gái ngồi xuống bên cạnh Bạch Thường.

Bởi vì hắn nghĩ bằng cách này, hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Bạch Thường nhìn người tài xế, thông cảm nói: "Ông nhất định là muốn cho nàng ngồi lên xe đến đó sao? Tôi khuyên ông, nếu làm như vậy thì đừng có hối hận đó.".

Bạch Thường nói những lời này là có lý do cả. Bởi vì trong mắt hắn đây chả phải là cô gái mẹ gì cả, mà chỉ là một hình nhân trinh nữ mặc quần áo được xếp bằng giấy, ở hai bên má còn bôi đỏ chót.

Nhưng những lời nói của Bạch Thường lại khiến cho tài xế run cầm cập, khiến cho hắn càng xác định đây chắc chắn là một tên cướp.

Khi cô gái ngồi vào trong xe, vô tình liếc mắt nhìn thấy Bạch Thường, thì nhất thời sững sờ, trong lòng bất chợt dấy lên một cảm giác bất an.

Bạch Thường càu nhàu với nàng: "Ta cảnh cáo ngươi. Ngươi lên xe ngồi thì được, nhưng phải biết điều một chút. Nếu không thì ta cũng sẽ "Thu dọn" ngươi đó.".

"Con... Con mẹ nó! Vậy chẳng khác nào, hắn thừa nhận những gì hắn sẽ làm sao?".

Tài xế cắn răng đạp ga. Chiếc xe lao vun vút trong đêm.

Xem ra đêm nay muốn cùng chiếc xe tai qua nạn khỏi là điều rất khó.

Hắn vừa lái xe, vừa quan sát hai bên đường, hòng tìm đường tẩu thoát.

Ở băng ghế sau truyền đến một đoạn đối thoại khiến cho hắn càng thêm sợ hãi.

"Nhìn thấy ta ở trong xe, vậy mà ngươi cũng dám ngồi vào, lá gan cũng không nhỏ!".

"Tôi... Tôi không biết... Nhưng mà anh yên tâm, tôi chỉ là đi nhờ xe thôi. Tôi nhất định sẽ không quấy phá đâu.".

"Vậy thì tốt! À đúng rồi, ngươi là người trong thôn kia sao?".

"Không phải! Tôi chỉ là nghe theo sự sai bảo của chủ nhân đi mua vài thứ.".

"Mua cái gì vậy?".

"Chủ nhân bảo người đói bụng. Nên sai tôi vào trong thôn mua chút đồ ăn.".

Bạch Thường cúi đầu liếc nhìn. Quả thật, cái túi trong tay cô gái chỉ có bánh quy, mì gói, jambon....

"Con mẹ nó! Ai mà lại đi làm ba cái trò này vậy trời?".

"Mà thôi khỏi thắc mắc. Người đó nhất định là Hà Vũ Thần, chứ không ai khác.".

Nói chuyện với nàng được mấy câu thì Bạch Thường không thèm để ý đến nàng nữa. Nhưng vì thức đêm cho nên bụng cũng có chút đói, vì vậy hắn thuận tay lấy miếng jambon lên mà cắn một cái rõ to.

Cô gái kia rụt rè e sợ, cũng không dám lên tiếng gì cả. Bởi vì khi vừa ngồi lên xe, thì ngay lập tức nàng đã cảm nhận được thanh niên này là một người có pháp lực, chỉ cần nửa phút là có thể bóp chết nàng.

Chiếc xe trở nên yên lặng trở lại, người tài xế ngồi đằng trước, nghe được cuộc trò chuyện ban nãy giữa hai người bọn họ mà cũng dựng hết cả tóc gáy.

"Ông trời ơi! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?".

Hắn lại nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa, thì chợt phát hiện cô gái kia chẳng biết từ lúc nào lại biến thành một hình nhân bằng giấy.

Vừa rồi thì gặp phải một tên cướp, bây giờ lại gặp thêm một con quỷ. Thần kinh vốn căng như dây đàn của tài xế bỗng nhiên đứt cái "Pặc", không kiềm được mà hét lên thất thanh.

"GIỜI ƠI! CÓ QUỶ.... CÓ QUỶ.".

Xe chợt dừng lại đột ngột. Tài xế vội vàng mở cửa xe, chạy bán sống bán chết.

"NÀY NÀY NÀY, ÔNG SỢ CÁI GÌ THẾ. CÒN CÓ TÔI MÀ.".

Bạch Thường hô lên, nhưng chỉ làm cho tài xế kia chạy nhanh hơn mà thôi. Hắn vừa chạy vừa hét lên.

"CÓ QUỶ, CÓ ĂN CƯỚP, CỨU MẠNG.... CỨU MẠNG....." Trong nháy mắt, hình bóng của hắn đã biến mất vào trong màn đêm.

"Con mẹ nó chứ, quỷ thì có thật, chứ cướp thì đâu ra?".

Bạch Thường không hiểu chuyện gì cả. Sau đó lại quay đầu trừng mắt nhìn nữ quỷ mà nói: "Đều tại ngươi cả! Đang yên đang lành tự nhiên ngươi lên xe làm gì? Ngươi không biết gương trong xe có thể soi ra nguyên thân của ngươi sao? Ngươi xem, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?".

Nữ quỷ rụt rè nói: "Ngài... Ngài không biết lái xe sao?".

"Nói nhảm, ta biết lái xe thì ta gọi taxi làm gì?".

Bạch Thường lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Hà Vũ Thần.

"Này, nữ quỷ của cô dọa cho tài xế taxi của tôi chạy mất dép rồi. Cô nói tôi phải làm sao bây giờ đây?".

Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Vũ Thần dửng dưng nói: "Chạy rồi thì thôi, chứ biết làm sao giờ. Nói chứ, để tôi phái người đến đón anh.".

"Cái gì? Lại còn phái người đi đón sao? Lần này là người hay là quỷ đây cô nương?".

"Anh quan tâm làm gì, tóm lại là sẽ khiến anh kinh hỉ.".

Cúp điện thoại, Bạch Thường đứng ở ven đường với vẻ mặt buồn bực, đưa mắt nhìn xa xa về phía sườn núi. Trong đầu thầm nghĩ: "Để tôi xem cô sẽ mang cái kinh hỉ gì tới.".

----------------------------------------

- Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong#NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info