ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 147: Sợi Dây Chuyền Bị Mất

hoanglong04101995

"Đúng là trùng hợp thật. Tôi cũng tính tối nay gọi cô đến đó cùng.".

"Anh đến nhà tang lễ để làm gì? Tính đi bắt quỷ hả?".

"Không phải là đi bắt quỷ, mà là đến gặp người...".

Bạch Thường vài ba lời, đơn giản kể lại chuyện của Không Môn một lần. Hà Vũ Thần sau khi nghe xong, liền cong môi khinh bỉ.

"Haizzzz... Tưởng gì! Chuyện nhỏ á mà. Tuy nhiên với tư cách là hai môn phái xếp hạng sáu và bảy như chúng ta, lại đi đánh với cái đám Không Môn đó làm gì. Nè nha! Lỡ như mà thắng thì cũng chả vẻ vang gì, còn nếu như mà thua thì ai sẽ là người nhường thứ hạng cho Không Môn đây? Hạng sáu của anh hay hạng bảy của tôi?".

Bạch Thường cạn lời: "Sau khi đánh bại Âm Thập Cửu thì cô đã thăng lên hạng năm rồi, vậy còn quan tâm mấy cái hạng sáu hạng bảy làm gì nữa hả? Với lại, Không Môn đã công khai khiêu chiến như thế, chúng ta cũng nên dạy cho chúng một bài học chứ.".

Hà Vũ Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói cũng có lý. Ok! Vậy tối nay, tôi sẽ cùng đi với anh. Yên tâm! Tôi không giúp anh không đâu. Dù sao thì tôi vẫn còn nợ anh hai triệu.".

"À đúng rồi! Hai triệu kia khi nào trả đấy?".

"Anh vội vàng cái gì?! Không phải là tôi đang cố gắng kiếm tiền đây sao?! Chuyện ngày hôm nay, gia chủ đã cho tôi hồng bao hai chục ngàn tệ đó.".

"Được rồi, vậy cô đã mang tiền đi ghi danh vào trận tỷ võ của Âm Dương Bát Môn chưa? Rồi lão già kia có nói gì với cô không?".

"Tôi không có gặp được lão, mà chỉ nghe đệ tử của lão nói là trận đấu thăng hạng đầu tiên, sẽ diễn ra vào giữa tháng sau. Cụ thể là.....".

Trong khi hai người đang nói chuyện, thì bỗng nhiên có người trong đại sảnh gọi tới. Hà Vũ Thần khựng lại, liếc mắt nhìn sang rồi quay lại nói: "Bên kia gọi tôi rồi, thôi không nói chuyện nữa. Có gì thì tối bàn tiếp. Nếu không tìm được thì gọi điện thoại cho tôi.".

Hà Vũ Thần vội vàng chạy đi. Sau đó, Bạch Thường mới liếc mắt nhìn bộ dạng chết đi sống lại của Sở Phương Phương, mà chỉ biết thở dài. Cuối cùng, hắn cùng với hai tên vệ sĩ đỡ nàng ra khỏi bệnh viện.

Tiếp theo, Bạch Thường mới nhấc điện thoại lên gọi cho Khâu Tiểu Điệp. Cuối cùng là bắt một chiếc xe đưa hắn và Sở Phương Phương đến Khâu gia.

Khi thấy, Bạch Thường đỡ Sở Phương Phương xuống xe, nhìn bộ dạng của nàng mà Khâu Tiểu Điệp đứng ở cửa trợn hai con mắt muốn rớt ra ngoài.

"Này này này, rốt cuộc là hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái... Cái... Cái này rốt cuộc là tác phẩm của ai?".

Khâu Tiểu Điệp kinh ngạc chạy tới hỏi. Hai tên vệ sĩ thấy thế liền đưa tay chỉ Bạch Thường: "Là hắn làm....".

"Này nha, đừng có mà tranh thủ thừa nước đục thả câu. Cái này không phải là của tôi. Mà thôi, chuyện dài dòng lắm, vào nhà rồi nói.".

Bạch Thường vẻ mặt đau khổ, cùng những người kia vào nhà. Vừa bước vào phòng khách, thì hắn liền phát hiện bên trong gần như là trống rỗng, chắc chắn là có nhiều thứ đã bị dời đi.

Khâu Tiểu Điệp giải thích là cha của nàng đã quyết định, vận chuyển bộ sưu tập kia đến nơi khác để bảo quản, còn một số khác thì cất riêng. Chờ khi nào liên hệ được với xưởng luyện thép thì sẽ tiêu hủy những món đồ kia.

Bạch Thường hỏi nàng: "Cha của cô thật sự là mang đến xưởng luyện thép để tiêu hủy hả? Ông ấy không đau lòng sao?".

Khâu Tiểu Điệp bất đắc dĩ kể: "Cha của tôi nói mấy thứ này có bán cũng chả bán được, mà giữ lại thì sợ là sẽ tiếp tục xảy ra chuyện. Chi bằng tiêu hủy đi cho rồi!".

Bạch Thường gật đầu đồng ý. Sau đó chỉ Sở Phương Phương mà nói: "Bây giờ, chúng ta nói chuyện của nàng một chút....".

Khâu Tiểu Điệp cũng hóng nãy giờ, cho nên lập tức mời mọi người ngồi xuống. Mất gần nửa tiếng đồng hồ, mồm năm miệng mười mới có thể kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chi tiết cho nàng nghe.

Khâu Tiểu Điệp trợn mắt há mồm, sau đó, hai tay run rẫy cầm tấm phim siêu âm đưa lên xem lại.

Một cô gái đang sống yên lành, tự nhiên một ngày nọ có một sinh vật kỳ lạ xuất hiện trong bụng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tin tức gây xôn xao toàn thế giới.

Sở Phương Phương mếu máo nói: "Tiểu Điệp, cô nhất định phải giúp tôi. Tuyệt đối không được để người nào biết được chuyện này, trước khi tôi có thể tống cái vật này ra ngoài. Nếu không thì cha của tôi trăm phần trăm là sẽ giết tôi mất.".

"Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không hé răng nửa lời. Với lại có cả Bạch Thường giúp cô mà, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết thôi. Có chuyện này cô không biết đâu. Mấy bữa trước, khi mà tôi bị Thiệu gia ép hôn, đố cô là tôi đã trốn ở đâu đó? He he he he, cô chắc chắn là không đoán được đâu. Tôi....".

Bạch Thường thấy vậy liền vội vàng ho khan hai tiếng rồi nói: "Chuyện của cô thì mình cô biết là được rồi. Còn nhiệm vụ bây giờ của cô là phải chăm sóc vị Sở tiểu thư này một cách thật chu đáo. Dù sao thì mọi chuyện cũng bắt đầu từ cô mà ra. Nếu như cô không đưa sợi dây chuyền cho nàng thì cũng không dẫn tới cớ sự như ngày hôm nay. Tôi nói có đúng không?".

Khâu Tiểu Điệp lúc này mới nhớ ra là việc nàng ở thành phố Âm, không được tùy tiện nói ra ngoài.

"Đúng vậy đúng vậy, chuyện này đều là lỗi tại tôi. Nhưng quả thật là Phương Phương rất thích sợi dây chuyền kia. Bởi vì mỗi khi vào ban đêm, chỉ cần đưa sợi dây chuyện về phía mặt trăng, thì có thể thấy ở bên trong mỗi hạt châu của sợi dây chuyền, đều sẽ xuất hiện một con Bạch Hồ đang nhảy múa dưới trăng, trông vô cùng thần kỳ. Nhưng tôi không nghĩ tới, mọi chuyện lại thành ra như vậy.".

Nàng lời còn chưa dứt, thì Bạch Thường đã đứng lên, cắt ngang câu chuyện của nàng: "Cô nói cái gì? Mỗi buổi tối nếu giơ về phía mặt trăng, thì bên trong mỗi hạt châu của sợi dây chuyền, sẽ xuất hiện một con Bạch Hồ sao?".

"Đúng vậy! Cha tôi có nói sợi dây chuyền kia tên là Nguyệt Tịch, cũng bởi vì sự tình ở bên trong mỗi hạt châu mà người ta gọi nó như thế. Khoảng vài chục năm trước, ông của tôi đã vô tình mua lại được và vẫn giữ gìn cho đến tận ngày nay. Cho nên....".

"Cho nên, con ranh kia nhất định là phường ăn trộm. Nó còn nói láo đây là di vật của mẹ nó nữa chứ. Nếu không phải là vì nó thì tôi cũng sẽ không có bộ dạng như thế này. Hai người nhất định phải tìm được nó và sợi dây chuyền về cho tôi. Tôi... Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.".

Hai tên vệ sĩ vội vàng gật đầu, nhưng còn Bạch Thường thì lại không nói lời nào. Bởi vì, hắn đang nhíu mày nghĩ đến những lời mà Khâu Tiểu Điệp nói ban nãy.

Những lời Khâu Tiểu Điệp nói giống y hệt cô bé kia đã miêu tả.

"Vào mỗi đêm, chỉ cần đưa về phía mặt trăng, thì bên trong mỗi hạt châu sẽ xuất hiện một con Bạch Hồ đang nhảy múa dưới trăng.".

"Trước đây, mẹ của tôi thường đeo sợi dây chuyền này mỗi ngày. Cho nên cứ đến tối, chỉ cần đưa sợi dây chuyền này về phía mặt trăng là có thể thấy bóng dáng của mẹ tôi trong mỗi hạt châu.".

Nếu như cô bé đó là phường trộm cắp bình thường, thì làm sao nàng có thể biết được bí mật của sợi dây chuyền được?

Còn nếu như nàng là người do Vu Cổ Môn phái tới, thì chỉ cần thẳng tay đối phó với mình, chứ cần gì phải dây dưa với cái dây chuyền làm gì cơ chứ?

Xem ra, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản như hắn nghĩ.

Nếu như có thể tìm được cô bé và sợi dây chuyền mất tích kia, thì chuyện này chắc là sẽ dễ dàng hơn.

"Bây giờ trước mắt cứ như vậy đi, cô ở đây với Tiểu Điệp, còn tôi sẽ lấy tờ siêu âm này. Khi nào có tin tức gì thì tôi lại tới tìm hai người.".

Bạch Thường cầm lấy tờ siêu âm màu, gấp gọn lại rồi nhét vào túi.

Sở Phương Phương ứa nước mắt nói: "Anh nhất định phải tới thăm tôi đó. Anh phải có trách nhiệm với tôi. Nếu không, tôi sẽ nói với ba mẹ vật ở trong bụng tôi là tác phẩm của anh cho xem.".

Bạch Thường rùng mình một cái. Khâu Tiểu Điệp liền hừ một tiếng rồi nói: "Nếu không có tấm siêu âm này thì tôi còn nghĩ là anh đã làm gì Phương Phương rồi. Nếu quả thật như vậy thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!".

Bạch Thường vẻ mặt đau khổ, nói thêm mấy câu rồi liền quay lưng bỏ chạy.

Sau khi rời khỏi nhà Khâu Tiểu Điệp, hắn ba chân bốn cẳng, cầm tờ siêu âm đi thẳng tới nhà lão Quách què.

Lão kiến thức rất rộng. Nói không chừng có thể nhận ra cái thứ bên trong tờ siêu âm này rốt cuộc là cái gì.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info