ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 146: Tạo Nghiệp

hoanglong04101995

"Họ Bạch kia, không phải là anh nói mình không có bạn gái sao? Đây là thế nào hả?".

Hà Vũ Thần chỉ Sở Phương Phương mà kêu lên trong kinh ngạc.

Bạch Thường lườm nàng: "Đừng có làm ồn! Một lát nữa, tôi sẽ giải thích với cô.".

Sở Phương Phương trên trán đổ đầy mồ hôi, trong tay cầm tờ siêu âm màu, đầu dựa vào ghế, cả người run rẫy, miệng không nói được lời nào.

Bạch Thường cầm lấy tờ siêu âm. Chỉ mới liếc nhìn có một cái, mà toàn thân hắn như muốn cứng đờ, tay chân rụng rời, hơi thở dồn dập.

Theo như trên tờ kết quả siêu âm, thì trong bụng của Sở Phương Phương có một vật to như một quả đấm, nó có cả tay và chân, thậm chí là còn có cả một cái đuôi nữa.

Chẳng qua là vật kia đang cuộn tròn lại, cho nên cũng chưa thể xác định được hình dạng của nó ra sao hết.

"Mẹ kiếp nhà nó! Quả nhiên là mang thai thật sao?".

Bạch Thường ngẩn người ra, lòng thầm nghĩ: "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!! Mình có bỏ Quỷ Mang Thai hay là Quỷ Đầu Thai vào thức ăn đâu. Với lại thứ nàng bị trúng là Âm Xà Cổ mà. Chưa kể là mình cũng đã giải trừ Cổ Độc rồi. Vậy cái bào thai này là từ đâu ra?".

"Chẳng lẽ bên trong  Vu Cổ Môn còn có một loại Vu Thuật có thể khiến người ta mang thai sao?".

"Bác sĩ... Bác sĩ nói thế nào? Cái này có thể phá đi không?".

Bạch Thường gãi gãi đầu, gương mặt lúng túng.

Sở Phương Phương khi nghe được những lời này thì nàng liền bật khóc.

"Tôi cũng không biết đây là cái gì nữa. Bác sĩ cũng nói là ông ấy chưa bao giờ thấy trường hợp nào như vậy cả. Ông ấy nói thứ này căn bản không phải là người. Ổng còn nói là tôi hãy suy nghĩ lại xem là dạo gần đây đã làm cái gì. Nhưng mà tôi có làm gì đâu, tôi chỉ là ăn món kia thôi mà... Đúng là tạo nghiệp rồi...".

Sở Phương Phương nước mắt nước mũi tèm lem. Hà Vũ Thần trợn đến muốn rớt cả con mắt ra ngoài, liền kéo kéo Bạch Thường mà nói: "Này này này này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Các người đang chơi cái trò gì vậy?".

Bạch Thường cũng muốn bật khóc, vò đầu bứt tai nói: "Thì tôi cũng chỉ là nấu một món ăn mà thôi. Ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy đâu... Đúng là tạo nghiệp mà..".

Thở dài một cái, chuyện đã đến bước này thì Bạch Thường cũng không muốn giấu giếm làm gì nữa. Liền đem mọi chuyện kể lại hết với Hà Vũ Thần.

Sau khi nghe xong, Hà Vũ Thần cũng ngẩn ngơ cả người, run rẩy chỉ vào Sở Phương Phương mà lắp bắp với giọng điệu nghi ngờ: "Ý... Ý... Ý của anh nói là nàng ăn phải món anh nấu. Sau đó thì lập tức mang thai. Nhưng rốt cuộc trong bụng là cái gì hay đồ vât gì thì anh không biết hả?".

"Cái này cũng chưa chắc là do món ăn nữa. Bởi vì, tôi nghi ngờ là do nàng trúng phải một loại Vu Cổ kỳ dị nào đó. Cô thử nghĩ lại xem! Bây giờ ngoài Xích Mộc của Vu Cổ Môn ra, thì làm gì còn ai có bản lãnh như vậy đâu, đúng không?".

"Anh nói cũng phải. Vậy thì chúng ta cứ đi tìm Xích Mộc để hỏi cho ra lẽ. Như quả thật là lão làm, thì chúng ta cứ đánh cho lão một trận, sau đó bắt lão phải giải Cổ. Nhưng mà có điều tôi không hiểu là tại sao lão lại phải làm như vậy chứ?".

"Rõ ràng là vì lão muốn đối phó với tôi rồi. Mặc dù đại hội luận võ của Âm Dương Bát Môn vẫn chưa bắt đầu, nhưng các thế lực ở khắp nơi đã bắt đầu ám toán nhau. Cho nên nếu như tôi thua ở trong tay Vu Cổ Môn, hay là một thế lực nào khác đi chăng nữa, thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người vui mừng.".

"Nói như vậy..." Hà Vũ Thần nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng tôi thấy lão già của Phong Thủy Môn kia, hình như cũng không muốn hãm hại anh đâu. Ngược lại, lão còn muốn anh tham gia giải đấu nữa kìa. Hơn nữa là phải dùng Thần Quỷ Toàn Tịch để mà dự thi nữa. Tôi cảm thấy lão dường như không phải là người xấu đâu. Hay là chúng ta đi tìm lão thử xem, có được không?".

Bạch Thường lắc đầu nói: "Cô nương à, cô đùa cái gì thế. Nhìn sơ thôi cũng biết cái lão già đó chỉ muốn lợi dụng tôi thôi. Với lại tôi có cảm giác là đằng sau lưng lão, còn có một người hay một thế lực nào đó đang âm thầm phá hủy kế hoạch của lão. Có thể thấy người kia căn bản là không muốn tôi làm ra Thần Quỷ Toàn Tịch.".

Bạch Thường cũng không phải là kẻ ngốc. Dựa vào những chuyện xảy ra từ lúc hắn bắt đầu thu thập nguyên liệu để làm món Tiên Nhân Chỉ Lộ, như là chuyện Âm Thập Cửu cố tình gây chuyện trong trường học, để đặt cạm bẫy hòng giết chết hắn, sau đó lại sắp xếp người đi trước để chặt cái cây cổ thụ ngàn năm kia.

Cho đến khi yến hội của Thiệu gia bắt đầu thì Âm Thập Cửu vẫn ra tay để cướp đi món Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Nhìn bộ dạng ngập ngừng ngày đó của Âm Thập Cửu cũng đủ hiểu là có người giật dây ở phía sau mọi chuyện.

Nói một cách đơn giản là có một người đang ẩn nấp ở trong bóng tối chống lại hắn.

Nhưng nếu như suy nghĩ ở một góc độ khác, thì người này cũng đang đối đầu với Phong Thủy Môn.

Bạch Thường và Hà Vũ Thần nói chuyện cả nửa ngày, Sở Phương Phương ngồi kế bên cũng chả hiểu cái gì cả. Nhưng vốn dĩ là nàng không có thèm nghe, bởi vì bây giờ nàng chỉ có khóc và khóc thôi.

Bạch Thường không còn cách nào khác, đành phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành nàng: "Thôi được rồi! Ngoan ngoan... Đừng có khóc nữa. Chỉ là mang thai thôi mà, cô đừng có buồn. Mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng chắc là vẫn có thể phá đi mà. Sẽ không đau đâu.".

Nghe hắn nói những lời này, Sở Phương Phương càng khóc dữ dội hơn: "Phá... Phá cái em gái nhà anh. Người ta... Người ta vẫn chưa một lần nắm tay trai đó, chứ nói gì là đến vụ kia.".

"Cái gì?" Bạch Thường nhìn nàng bằng ánh mắt ngờ vực, lòng thầm nghĩ: "Cô em này nhìn cũng không giống như là con nhà quyền quý, so với những cô gái bình thường chả khác là mấy, thế mà nàng vẫn một thân xử nữ sao?".

"Thôi được rồi, nếu như cô không muốn phá thai thì mình sinh mổ. Nhẹ nhàng một dao là có thể giải trừ mọi phiền não của cô rồi.".

"Tôi không cần! Chưa lập gia đình mà đã có vết sẹo mổ ngay bụng, thì làm sao sau này tôi có thể tìm bạn trai được.".

Cái này cũng có chút khó khăn, bây giờ không thể phá thai cũng không thể mổ bụng, vậy chẳng lẽ là nôn ra hay sao?

Có thể thấy vật kia có hình dạng so với nắm đấm của người lớn thì to hơn rất nhiều. Nhìn giống như là bào thai vài tháng tuổi hơn, cho nên căn bản là không thể nôn ra được.

Bạch Thường khó xử nói: "Cách này không được, cách kia cũng không được. Chẳng lẽ cô muốn ôm cái bụng bự này về nhà sao?".

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ...?" Sở Phương Phương lại ôm mặt khóc.

Lúc này, tiếng ồn ở đại sảnh cũng đã dần lắng xuống. Hà Vũ Thần liếc nhìn sang đó một chút rồi thở dài.

"Bệnh viện quả đúng là một nơi thần kỳ. Có người thì bật cười trước sự xuất hiện của một sinh linh mới ra đời, còn có người thì buồn khóc trước sự ra đi của người thân. Một số khác thì mặt ủ mày chau vì không biết rốt cuộc trong bụng mình là cái gì, còn có người thì đã trải qua được chín tháng mười ngày rồi, ấy thế mà vẫn một xác hai mạng. Ô hô ai tai! Thật là quá đáng thương mà...".

"Này này, đại cô nương! Từ khi nào mà cô mắc bệnh đa sầu đa cảm vậy hả?" Bạch Thường cũng nhìn một cái rồi nói: "Mà sao kỳ lạ quá vậy? Bình thường thì những tranh chấp như thế này ở bệnh viện phải kéo dài lâu lắm chứ. Tại sao mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy?".

Hà Vũ Thần nói: "Có cái gì đâu mà kỳ với chả lạ, chắc chắn là do người nhà có tiền hay địa vị gì đó, cho nên bệnh viện mới không dám đắc tội, vì vậy đành phải dàn xếp sao cho ổn thỏa thôi. Anh không thấy trong sảnh bệnh viện bày đầy vòng hoa à, thế mà nhân viên trong bệnh viện có ai dám nói năng gì đâu. Chứ thử anh là người bình thường xem, họ lại chả gọi cảnh sát tới hốt hết ấy chứ.".

Bạch Thường nhún vai một cái. Thật ra, hắn cũng không quan tâm mấy chuyện này cho lắm, chỉ là có chút đồng cảm với hai mẹ con đáng thương kia mà thôi.

Nhưng những gì Hà Vũ Thần nói đã cho hắn một ý tưởng.

"Sở đại tiểu thư, hiện tại thì tôi cũng chưa nghĩ ra được cách nào cả, mà cô thì không thể cứ khư khư ôm cái bụng bầu về nhà được. Tôi có một ý này. Hay là cô cứ qua nhà Khâu Tiểu Điệp tránh mấy ngày đi. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ nghĩ cách để cứu cô. Cô thấy thế nào?".

Sở Phương Phương không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý. Sau đó, nàng quay sang yêu cầu hai tên vệ sĩ là khi về nhà phải tuyệt đối giữ bí mật.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện đâu vô đó, Bạch Thường mới chợt nhớ tới ước hẹn với Không Môn tối nay, bèn quay sang hỏi Hà Vũ Thần: "À đúng rồi, tối nay cô có rảnh không?".

Hà Vũ Thần nhíu mày: "Thế nào, anh muốn mời tôi đi xem phim sao?".

"... Đúng rồi, là đi xem phim, đi xem một đám linh hồn bí bí ẩn ẩn, đi xem một đám xác chết nằm ngang nằm dọc, thấy mà giật mình.".

"Tôi đi tôi đi! Là phim gì vậy? Nghe kích thích ghê. Ở đâu chiếu vậy?".

"Ở nhà tang lễ Đông Hoa đó.".

"Xì! Thì ra là anh lừa tôi. Nhưng mà cũng thật là trùng hợp, hôm nay tôi cũng tới đó đó.".

"Cô tới đó để làm gì?".

"Còn có thể làm gì nữa ngoài việc túc trực bên linh sàng cho cái nhà này.".

Hà Vũ Thần chỉ chỉ những vòng hoa trong đại sảnh và nói bằng giọng thản nhiên.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien#QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com