ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 145: Ăn Bữa Cơm Cũng Có Thể Mang Thai Sao?

hoanglong04101995

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạch Thường.

"Chẳng lẽ, cô gái nhỏ hồi nãy là người do Vu Cổ Môn phái tới sao?".

Cũng có thể lắm, bởi vì mới vừa rồi ở trong phòng bếp, chỉ có hắn và cô gái nhỏ tên Linh Nhi kia mà thôi. Cho nên, để có thể ra tay đầu độc trong thức ăn thì ngoài nàng ra còn có thể là ai được nữa?

Nhưng cho dù cô gái nhỏ kia không phải là người của Vu Cổ Môn đi chăng nữa, thì Cổ Độc vừa rồi chắc chắn cũng có liên quan ít nhiều đến nàng.

Lúc này, Bạch Thường mới chợt nhớ tới. Ban nãy, khi cô gái tóc đỏ kia bị trúng phải Cổ Độc, hắn thấy sắc mặt của Linh Nhi hoàn toàn bình thường, không có một chút gì gọi là ngạc nhiên hay hoảng sợ cả.

Hắn vỗ mạnh vào trán, thầm mắng bản thân đã quá khinh suất.

Bấy giờ, cô gái tóc đỏ mới dần dần tỉnh dậy. Thấy trước mặt mình là mười mấy con rắn đã chết, nàng nhất thời hét lên hoảng sợ.

"RẮN, RẮN, RẮN.... Ở... Ở ĐÂU MÀ CÓ NHIỀU RẮN NHƯ VẬY? MAU... MAU MAU VỨT CHÚNG ĐI!".

Đây tính ra cũng thì cũng là chuyện bình thường thôi, bởi vì đa số các cô gái đều sợ rắn cả. Nhất là tự nhiên đang hôn mê bất tỉnh, lúc thức dậy lại thấy trước mặt mình là cả đám rắn chết, ai mà không sợ cơ chứ. Lỡ như gặp phải người nhát gan hay yếu tim, chắc chắn là sẽ bị hù dọa cho thất hồn lạc phách mà chết mất.

Một tên vệ sĩ vội vàng bưng chậu nước lên. Trong làn nước lăn tăn, tiếng mười mấy xác rắn va vào chậu vang lên, đồng thời chúng cũng tỏa ra mùi tanh hôi khó ngửi. Sau đó ngay lập tức xác mười mấy con rắn từ từ hòa tan với nhau, cuối cùng là biến thành một chậu nước đen ngòm ngòm.

Một tên vệ sĩ khác cũng rón rén bước tới gần, nói nhỏ: "Sở tiểu thư, cô không cần phải sợ. Mấy con rắn kia đều đã chết hết rồi."

Cô gái tóc đỏ túm hắn lại mà la lên: "RỐT CUỘC MỚI VỪA RỒI ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA HẢ? TẠI SAO TÔI LẠI BỊ NGẤT Ở ĐÂY? CÒN NHỮNG CON RẮN KIA LÀ THẾ NÀO? MẤY NGƯỜI BẢO VỆ TÔI CÁI KIỂU GÌ THẾ HẢ? THÁNG NÀY MẤY NGƯỜI KHÔNG MUỐN LÃNH LƯƠNG NỮA SAO? CÓ TIN LÀ TÔI NÓI LẠI VỚI BA TÔI KHÔNG HẢ?".

"Ơ cái này....".

Tên vệ sĩ đau khổ, không biết nên nói như thế nào. Cho nên thôi! Lại tiếp tục lăn ra giả chết.

"Này này này này, ngươi có giả chết cũng vô dụng thôi. Ngươi mau đứng lên cho ta! Có tin là ta sa thải các ngươi hay không hả?".

Bạch Thường im lặng bước tới rồi nói: "Cô đừng ép hỏi bọn họ nữa. Ngay cả tôi còn không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra nữa, huống chi là bọn họ.".

Sở tiểu thư, Sở Phương Phương chợt nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên nhảy phắt từ trên ghế xuống rồi chỉ tay mà hét lớn: "TÔI NHỚ RA RỒI! HỒI NÃY LÀ DO TÔI ĂN PHẢI ĐỒ ĂN CỦA ANH CHO NÊN MỚI NGẤT XỈU. ANH PHẢI GIẢI THÍCH RÕ RÀNG CHO TÔI! RỐT CUỘC ANH LÀ....".

Tên vệ sĩ vội vàng đỡ lấy nàng. Bạch Thường đành thở dài, đồng tình nói: "Haizzzz.... Cô nên bình tĩnh một chút đi. Bây giờ cô không phải sống cho một mình cô không đâu, phải lo nghĩ cho sinh linh bé nhỏ trong bụng nữa chứ.".

"Anh... Anh nói cái gì?".

Sở Phương Phương theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Lúc này, nàng mới phát hiện váy của mình có chút xộc xệch, bụng dưới thì đau nhức, thậm chí là còn nhô ra một tí.

"A A A A A A A A A!".

Nàng sợ hãi hét lên chói tai, sắc mặt thay đổi, điên cuồng gào thét: "CÁC NGƯỜI... CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ VỚI TÔI HẢ? RỐT CUỘC LÀ ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ? TÔI... TÔI PHẢI BÁO CẢNH SÁT MỚI ĐƯỢC!!!!".

Nàng cầm điện thoại bấm số. Bạch Thường nhanh tay giật lấy rồi nói: "Cô tốt nhất là nên bình tĩnh một chút. Cho dù cảnh sát có tới cũng vô dụng mà thôi. Bởi vì cái thứ ở trong bụng của cô không phải là do chúng tôi làm ra.".

"Vậy... Vậy đó là cái gì....".

Sở Phương Phương mặt đầy khó hiểu. Cho nên, Bạch Thường chỉ đành thở dài nói: "Cô có thể dùng não suy nghĩ một chút có được hay không? Cho dù tôi có abc xyz với cô, thì cũng không thể nào trong vòng nửa phút đã có thể làm cho cô mang thai liền được.".

"Vậy... Vậy đó là cái gì....".

Sở Phương Phương ngáo ngơ toàn tập: "Hồi nãy, rõ ràng là mình đuổi theo sợi dây chuyền kia mới tới nơi này. Ấy thế mà tại sao bây giờ lại thành ra cái sự tình này rồi?".

Đảo mắt nhìn xung quanh một chút, cái cô gái nhỏ trộm sợi dây chuyền cũng không thấy đâu nữa.

Trong lúc nhất thời, Bạch Thường cũng không thể hiểu là chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng thế nào đi chăng nữa thì nhất định cũng phải có lời giải thích cho cái bụng của Sở Phương Phương.

"Dù sao thì người ta cũng là một tiểu thư khuê cát, đang yên đang lành tự nhiên tới tiệm của mình ăn cơm, còn chưa ăn xong bữa thì đã mang thai. Nếu mà chuyện này truyền đi, chỉ sợ những người bị bệnh hiếm muộn hoặc chưa có bầu, nhất định sẽ kéo đến tìm mình để giúp đỡ. Haizzzz... Phải làm sao bây giờ?".

Đúng lúc này, Cát Hắc béo và đám đàn em đã trở lại. Trên vai còn vác theo cả cửa chính và hai cái cửa sổ. Theo sau họ còn có hai người thợ mộc.

Bạch Thường nhìn thấy người tới chính là Cát Hắc liền nói: "May quá, Cát hiệu trưởng, cậu tới rồi. Bây giờ, tôi có chút chuyện cần phải ra ngoài. Phiền cậu dẫn người sửa giúp tôi mấy cái cửa rồi trông nhà giúp tôi với. Khi nào tôi về, nhất định sẽ đãi mọi người một bữa cơm.".

Cát Hắc béo vung tay lên: "Ai da... Cậu cứ yên tâm mà đi đi, có tôi ở đây rồi, không thằng nào dám tới quấy phá đâu.".

Bạch Thường gật đầu một cái, lại cầm tấm bảng đen treo lên, trên đó viết: Bởi vì quán ăn đang sửa chữa, cho nên ngừng buôn bán một ngày.

Sau đó, Bạch Thường một cước đá vào mông tên vệ sĩ kia mà mắng: "Bộ dạng như vậy mà còn dám đi làm vệ sĩ cho người khác sao? Mau đứng lên cho tôi!".

Hai tên vệ sĩ mặt mày ủ dột đi tới. Bạch Thường quay sang nhìn Sở Phương Phương rồi nói: "Bây giờ, chúng ta đến bệnh viện để kiểm tra một chút. Nhưng cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Cho dù bên trong bụng cô có là cái gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn hy vọng cô nhất định phải giữ bình tĩnh.".

Nghe những lời này, Sở Phương Phương hai chân như nhũn ra, đành phải miễn cưỡng gật đầu nói: "Tôi... Tôi biết rồi! Nhưng tôi phải nói trước là vì anh mà tôi mới thành ra cái bộ dạng như vậy. Cho nên, anh tuyệt đối không được chối bỏ đâu đấy. Nhất định anh phải có trách nhiệm với tôi.".

Bạch Thường bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi... Được rồi, tôi nhất định là sẽ chịu trách nhiệm với cô. Bây giờ, cô ở yên đây chờ tôi một chút, tôi đi ra ngoài gọi xe đã.".

Có vài người vội vàng tiến tới, dìu nàng ra khỏi tiệm cơm, đi về phía đầu hẻm.

Cát Hắc béo nhìn bóng lưng của Bạch Thường mà lắc đầu thở dài nói: "Haizzzz... Người tuổi trẻ bây giờ thật là hăng máu mà, không biết giữ điều độ gì cả...".

Khoảng hai mươi phút sau, Bạch Thường đã đưa Sở Phương Phương đến bệnh viện.

Vừa rồi ở trên đường, cái bụng của Sở Phương Phương đã phình to lên không ít.

Cho nên khi vừa xuống xe, Bạch Thường đã lon ton chạy phía trước mở đường. Sau đó vội vàng lấy số thứ tự, rồi lại dìu nàng đi tìm phòng khám. Loay hoay mất nửa này thì cuối cùng cũng đưa Sở Phương Phương đến được phòng siêu âm Doppler màu.

Toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, ngồi bệt xuống ghế mà thở hồng hộc, lòng thầm nghĩ: "Hôm nay đúng là đen như mõm chó mà, tùm lum chuyện xảy ra. Đã vậy bây giờ lại còn phải đưa một cô gái đến bệnh viện để kiểm tra phụ khoa nữa chứ, từ nhỏ đến giờ mình có làm mấy cái này bao giờ đâu. Lỡ mà có người quen nhìn thấy mình trong tình cảnh này, thì cho dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nhục.".

Nhưng Bạch Thường gấp một thì hai tên vệ sĩ kia còn gấp đến mười, đi tới đi lui nửa ngày cũng không thấy Sở Phương Phương đi ra.

Bạch Thường có chút sốt ruột, đang muốn gõ cửa hỏi thăm một chút, thì ở đại sảnh phía sau phòng khám, truyền đến tiếng khóc của cả nam và nữ.

Tiếng khóc này vô cùng thê thảm, kèm theo đó là những tiếng chửi bới rất lớn, khiến cho nhiều người ở trong bệnh viện tò mò, bao vây đứng xem.

Bạch Thường cũng bị tiếng ồn này thu hút. Liếc mắt nhìn thì thấy có rất nhiều người mặc áo đen, tay cầm băng rôn, đang bao vây kín đến mức một con kiến cũng không thể lọt vào.

"Này! Hai người ở đây chờ một chút. Để tôi đi qua kia xem là có chuyện gì.".

Bạch Thường vừa nói xong, liền định bước tới xem rốt cuộc là chuyện gì. Thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cánh tay chặn hắn lại.

"Đừng có vô giúp vui! Chuyện hôm nay không ai có thể quản được đâu.".

Bạch Thường định thần nhìn lại. Thì ra người ngăn cản hắn lại chính là Hà Vũ Thần.

"Này, sao cô lại ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".

"Haizzzz... Đây là một thai phụ sắp sinh. Nhưng bởi vì tắc trách của bác sĩ mà dẫn đến một xác hai mạng đó. Cho nên, người nhà mới đến đòi lời giải thích kìa, thấy không?".

"À, thì ra mọi chuyện là như vậy. Nhưng mà cô tới đây làm gì?".

"Nói nhảm, không phải là tôi đang kiếm tiền sao? Tôi còn phải tự mình mưu sinh chứ. Cho nên tôi đã nhận lời làm Âm Dương Tiên Sinh cho bọn họ.".

Bạch Thường mắc cười: "Cô cũng có thể làm Âm Dương Tiên Sinh sao?".

Hà Vũ Thần nói bằng giọng khinh bỉ: "Đương nhiên, chẳng lẽ anh quên là tôi làm gì à?".

Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn Bạch Thường rồi nói: "Ngược lại, tôi phải hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại ở đây hả?"

"Ờ... Thì tôi.....".

Bạch Thường nhất thời không biết nói gì, thì đúng lúc này, cửa phòng siêu âm mở ra, Sở Phương Phương ôm bụng chật vật, vịn tường bước từng bước.

Sắc mặt nàng trắng bệch, gần như là đứng không vững.

Hai tên vệ sĩ kia đang xem náo nhiệt, cho nên cũng không thấy nàng đi ra.

Bạch Thường vội vàng bước tới đỡ lấy, nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống ghế.

Hà Vũ Thần đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà trợn tròn hai mắt.

"Này, Bạch.... Bạch Thường!".

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien#QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com