ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 143: Món Xào Thập Cẩm Siêu To Khổng Lồ

hoanglong04101995

"Khoan đã! Cô nói sợi dây chuyền này là do bạn của cô tặng. Đừng nói với tôi bạn của cô tên là Khâu Tiểu Điệp nha?!".

"Đúng vậy, làm sao mà anh biết?" Cô gái tóc đỏ đặt điện thoại xuống, nói bằng giọng kinh ngạc.

Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ: "Cái thế giới này quả thật là nhỏ bé mà.".

"Cô chờ tôi một chút."

Bạch Thường liền lấy điện thoại gọi cho Khâu Tiểu Điệp, thì thầm to nhỏ với nàng mấy câu, rồi mới đưa điện thoại di động cho cô gái tóc đỏ.

Nàng buồn bực cầm lấy điện thoại. Nói được vài câu thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

"À à, tôi biết rồi. Thì ra mọi chuyện là như thế. Ok! Đành nghe theo cậu vậy.".

Sau khi cúp điện thoại, cô gái tóc đỏ nói: "Không nghĩ tới anh lại là bạn của Khâu Tiểu Điệp. Bây giờ, tôi cũng cảm thấy đói rồi. Hay là anh làm món gì ngon ngon cho tôi ăn đi, coi như là bù lại sợi dây chuyền cho tôi.".

"Được rồi... Được rồi, các người đúng là bạn bè với nhau, đều tham ăn y chang nhau.".

Bạch Thường cầm khăn lau sạch bàn cho cô gái ngồi. Hai vệ sĩ kia thấy mọi chuyện đã ổn thì cũng lồm cồm bò dậy. Cô gái tóc đỏ thấy thế liền mắng: "Hai người các ngươi mới vừa rồi không phải là không bò dậy nổi sao? Vậy sao bây giờ nghe đến ăn cơm là tỉnh lại ngay vậy hả? Tiếp tục nằm sấp xuống cho ta, bằng không thì tháng này đừng lãnh lương nữa!".

Hai vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, mặt đầy đau khổ, nhưng cũng đành phải nằm xuống.

Bạch Thường lại đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Yên tâm đi, lần này sẽ không có ai bắt cô nữa đâu. Chờ một chút để tôi làm vài món ngon, đừng sợ!".

Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, trên khuôn mặt lấm lem bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.

"Đại ca ca, anh thật là tốt.".

Bạch Thường mỉm cười, sau đó liền xoay người bật bếp, làm đồ ăn.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có một số điểm hoài nghi cô gái nhỏ này.

Mới vừa rồi nàng có nói sợi dây chuyền này là di vật của mẹ nàng. Nhưng cô gái tóc đỏ kia lại nói sợi dây này là vật đã sưu tầm được mấy chục năm rồi.

Ở trong điện thoại, Khâu Tiểu Điệp cũng chứng minh lời của cô gái tóc đỏ kia là thật.

Tính ra cũng đúng, nhìn cô gái nhỏ kia cùng lắm chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, vậy thì sao mà mẹ của nàng lại có thể để lại di vật cách đây vài chục năm được chứ?

Còn không thì cho dù mẹ nàng thật sự là chết già đi chăng nữa, thì cũng đã chết được vài chục năm rồi, tại sao bây giờ lại có một đứa con mới mười sáu mười bảy tuổi được?

Trên bếp, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, chờ đến khi dầu bắt đầu sôi lên, thì Bạch Thường mới đổ toàn bộ thức ăn còn dư từ tủ lạnh vào trong nồi.

Khi hắn chỉ vừa xào được một lát, thì mùi hương thơm ngào ngạt đã tràn ngập khắp quán ăn.

Vốn dĩ là hắn muốn nấu một vài món mới. Nhưng đối với cô gái này hắn lại không có cảm tình một chút nào cả, cho nên đành lười biếng ào ào đại cho xong.

Trong toàn bộ thức ăn thừa này có cải xanh sốt dầu hào, tôm chiên bơ tỏi, thịt lợn xào xả ớt, ruột heo xào cải chua, hải sâm xào rau củ....

"WOW! Thật sự là thơm quá đi à.".

Cô gái tóc đỏ ngồi ở phòng khách, nhưng mà cổ thì cứ ngóng vào trong phòng bếp.

Lúc nãy qua điện thoại, Khâu Tiểu Điệp có nói cho nàng biết là ông chủ của quán cơm này làm đồ ăn rất ngon, nhất định phải nếm thử.

Còn về phần sợi dây chuyền, thì Khâu Tiểu Điệp cũng chỉ nói qua loa cho có lệ: "Sợi dây chuyền kia có đưa cho ông chủ quán ăn cũng không sao cả. Biết đâu nếu như tâm trạng của hắn vui thì những món mà hắn nấu, hoàn toàn có thể làm cho nàng quên luôn cả sợi dây chuyền ấy chứ.".

Thân là một người tham ăn, cho nên đám bạn bên cạnh nàng chắc chắn cũng không phải dạng vừa.

Cô gái tóc đỏ nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm nhận mùi thơm đang lan tỏa trong không khí.

"Cải xanh sốt dầu hào, tôm chiên bơ tỏi, thịt lợn xào xả ớt, ruột heo xào cải chua, hải sâm xào rau củ.... WOW! Món nào cũng thơm hết, quả nhiên là rất lợi hại. Thật là đáng mong đợi mà.".

Thật ra thì, Bạch Thường chỉ là đem tất cả thức ăn thừa đổ hết vào trong nồi, rồi hâm nóng lên mà thôi.

Thời điểm múc món ăn ra, Bạch Thường có cho thêm vào đó một muỗng nước dùng nguyên chất đặc chế của Bạch gia.

Nồi nước dùng này theo như Bạch Thường nhớ, thì nó đã được ninh cả trăm năm rồi, từ đời tổ tiên thứ hai của Bạch gia lưu truyền cho tới ngày nay.

Hơn nữa, trong nước dùng này còn có rất nhiều gia vị đặc chế của Bạch gia. Vì vậy cho dù có là món ăn nào đi chăng nữa, thì nước dùng này cũng có thể khuếch đại tất cả các đặc tính của món ăn đó, để cho hương vị hoàn toàn hòa quyện vào món ăn.

Đến lúc đó, cho dù chỉ là luộc bắp cải, cũng có thể ăn đến không dừng đũa được.

Tắt bếp, chuẩn bị lên món, Bạch Thường đổ toàn bộ thức ăn ở trong nồi vào cái chậu, rồi bưng lên bàn.

"Đồ ăn tới rồi, cô ăn đi!".

"Đây là cái gì vậy?" Cô gái tóc đỏ trợn to hai mắt, không nhịn được mà hít hít mấy cái. Mặc dù món này thơm thì có thơm thật, nhưng mà món ăn này...

"Cái này gọi là Kim Ngọc Mãn Đường, Phỉ Thúy Sinh Hương. Là một đặc sản của Bạch quán đó.".

Bạch Thường thuận mồm nói bậy. Cô gái tóc đỏ chớp mắt nói: "Nghe tên thì có vẻ là kỳ công đó. Nhưng tại sao lại xào nhiều món chung một chỗ vậy?".

"Cái này có gì đâu mà kỳ với chả lạ. Cô cứ coi như đây là một nồi lẩu thập cẩm chua cay là được rồi. Tôi từ nhỏ toàn ăn mấy món như vậy hoài à, ăn tốn cơm lắm đó. Còn nếu như cô không thích ăn thì thôi, để tôi bưng đi vậy.".

Bạch Thường làm bộ muốn bưng đi, thì cô gái tóc đỏ đã vội vàng nói: "Nào nào nào nào! Anh không lấy đũa cho tôi thì tôi làm sao giờ. À đúng rồi, cho tôi thêm một chén cơm trắng nữa.".

Bạch Thường bực mình bới một chén cơm, sau đó lại lấy một đôi đũa, cắm thẳng lên, rồi đưa cho nàng.

"Này, anh làm vậy là có ý gì hả? Tại sao lại cắm đũa vô như vậy? Là anh bày đồ cúng hả? Anh coi tôi là cô hồn hả?".

CÔ gái tóc đỏ bất mãn chỉ chỉ vào đôi đũa mà nói.

"Đúng vậy, đương nhiên là phải cúng trước đã. Cô không biết là trong thân thể mỗi người đều có một con quỷ hay sao? Cho nên trước khi ăn cơm, nhất định phải lễ bái trước rồi mới được ăn.".

"Là... Là quỷ gì?".

Cô gái tóc đỏ nghe không hiểu gì cả, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trước khi ăn lại phải bày đồ cúng hay sao?".

Bạch Thường hừ một tiếng rồi nói: "Quỷ gì mà chả có. Con người sống trên đời này có khi nào mà không tạo nghiệp đâu. Cái tôi đang nói là nghiệp trong nghiệp chướng đấy, cô có biết không? Để tôi ví dụ cho cô hiểu, tỷ như lúc cô đang đi bộ thì đôi lúc có thể cô sẽ vô tình giẫm chết rất nhiều con côn trùng nhỏ ở trên mặt đất. Hay là lúc cô hô hấp thì cũng sẽ vô tình hít phải những sinh vật phù du trong không khí. Nhất là lúc cô đang ăn thì sẽ nuốt rất nhiều sinh mạng vào trong bụng.".

Vừa dứt lời, Bạch Thường liền chỉ chỉ vào chậu "Xào thập cẩm khổng lồ" kia mà nói tiếp: "Ví dụ như thịt theo ở trong này, sẽ có rất nhiều người cho rằng heo là loài động vật ngu ngốc, là sinh vật cấp thấp. Nhưng thật ra thì chỉ số IQ của heo còn cao hơn cả chó. Chẳng qua là do nó lười với tham ăn, cho nên người ta mới tưởng là nó ngu thôi. Cô mà ăn thịt heo thì nó lúc nào cũng sẽ nhớ tới cô. Càng ăn nhiều thịt heo thì trong người cô nghiệp chướng sẽ ngày càng tích tụ nhiều. Đến một lúc nào đó, cô cũng sẽ mang một số đặc tính của loài heo như là lười làm và tham ăn.".

"Còn con hải sâm này nữa, mặc dù so với loài động vật có vú trên cạn thì nó chỉ là một loài sinh vật cấp thấp. Nhưng vạn vật trên thế gian này đều có linh tính cả. Nói không chừng con hải sâm này là do một người toàn thân đầy gai đầu thai đó. Cho nên khi cô ăn xong. nói không chừng nó sẽ đến tìm cô mà báo thù, trù cho cô kiếp sau biến thành hải sâm."

"Này này này, anh đừng nói nữa có được không?!".

Cô gái tóc đỏ nghe mà nổi cả da gà, rùng mình nói: "Anh mà còn nói nữa là tôi xác định khỏi ăn luôn đó. Mà thôi mặc kệ, tạo nghiệp thì tạo nghiệp, biến thành hải sâm thì biến thành hải sâm. Chứ cái gì cũng không ăn thì tôi thấy mình thật là có lỗi với bản thân.".

Nàng cầm đũa lên, bất chấp đúng sai, lập tức bắt đầu ăn lấy ăn để.

Thật ra những lời Bạch Thường vừa nói ban nãy trong thật có giả, trong giả có thật. Mục đích chính của hắn chủ yếu là muốn hù dọa nàng một chút.

Hai tên vệ sĩ nằm dưới đất, ngửi thấy mùi thơm đang tỏa ra thì không kiềm được, nhưng chúng cũng không dám đứng lên, chỉ đành phải tiếp tục giả chết.

Bạch Thường nhìn mà buồn cười. Sau đó, hắn xoay người lại, đi vào phòng bếp, nhìn cô gái nhỏ rồi nói: "Vậy giờ em muốn ăn cái gì để ca ca làm cho nè?".

Cô gái nhỏ hai mắt sáng lên: "Gà... Em muốn ăn gà. Phải thật là nhiều gà....".

Cô gái nhỏ vừa nói, nước miếng vừa chảy xuống tỏng tỏng.

"Ai da, đã bao lâu rồi nàng chưa được ăn gà vậy trời?".

"Được, vậy để ca ca làm cho em một cái đùi gà KFC nha!".

Bạch Thường lấy một cái đùi gà từ trong tủ lạnh ra, sau đó lại mở bếp lần nữa.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt đầy mong đợi.

Nhưng đúng lúc này, cô gái tóc đỏ đang ngấu nghiến ăn ngon lành thì bỗng nhiên nàng hét lên.

"TRONG... TRONG THỨC ĂN CÓ ĐỘC!".

Bạch Thường kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cô gái tóc đỏ đứng dậy, lắc lắc hai cái rồi ngã ầm xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info