ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 142: Bắt Ăn Trộm

hoanglong04101995

Bạch Thường vốn tưởng rằng, cái tên len lén chạy vào phòng bếp này là người do Không Môn phái tới để trộm công thức nấu ăn.

Nhưng khi bắt được người kia, thì hắn chợt phát hiện đối phương chỉ là một cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi.

Cô gái này vóc dáng không cao, tóc buộc hai bên, quần áo không những xộc xệch mà còn rộng thùng thình, trên mặt thì lấm lem, như thể đã lâu lắm rồi nàng không có rửa mặt vậy.

Nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, Bạch Thường có chút sững sờ. Nàng mở to đôi mắt đen lay láy, vẻ mặt vô tội pha chút sợ hãi, miệng mếu máo, dường như sắp khóc.

"Tôi... Tôi đói...".

Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nói. Bạch Thường nhất thời mềm lòng, buông tay ra, gãi gãi đầu nói: "Này, cô là con cái nhà ai vậy? Tại sao lại chạy lung tung như thế? Không sợ người nhà lo lắng à?".

Nhìn bộ dạng của nàng, Bạch Thường cũng có thể đoán được là cô gái nhỏ này, đã lang thang ở bên ngoài mấy ngày rồi nhưng chưa có về nhà.

"Haizzzz... Giới trẻ bây giờ thật là khó dạy. Hở một chút là muốn bỏ nhà đi, không vừa lòng cũng bỏ nhà đi. Đường này còn là một cô gái nữa chứ. Thật sự là quá nguy hiểm.".

"Tôi... Tôi không có nhà. Cha mẹ của tôi đều đã bị thiêu chết rồi.".

Cô gái vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã, không kiềm được mà ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

"Haizzzz..... Thì ra là như vậy...".

Bạch Thường nhìn cô gái nhỏ khóc lóc thảm thiết đến đau lòng, không thể làm gì khác hơn là kiếm đại một chút đồ ăn ở trong bếp đưa cho nàng: "Ngoan, đừng có khóc nữa. Cô mau ăn đi.".

Thật ra thì đó chính là cơm buổi sáng còn dư lại. Cô gái kia thấy đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, lấy tay lau nước mắt nước mũi, bò lồm cồm đứng dậy, vội vàng nhận lấy mà ăn ngấu ăn nghiến.

Bạch Thường cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ nhàng nói: "Nào nào, cứ từ từ mà ăn. Dù sao thì cơm cũng đã nguội rồi. Để tôi đi nấu cho cô vài món khác. Đừng vội!".

"Cám ơn đại ca ca...".

Cô gái ngẩng đầu cười, để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp và hai cái răng nanh trông vô cùng đáng yêu. Sau đó nàng lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Bạch Thường xoa xoa tay, đang định đi làm món gì ngon cho nàng, thì ngoài cửa bỗng nhiên có vài người xông vào.

Dẫn đầu là một cô gái mặc bộ váy đỏ rực, tóc nhuộm đỏ tươi, nhìn không ra cái style gì cả, ở đằng sau còn có hai vệ sĩ đi theo. Cả ba người đang bước thẳng vào trong phòng bếp.

Bạch Thường vội vàng nghênh đón: "Xin chào quý khách, nếu như hôm nay quý khách muốn tới ăn cơm, thì thành thật xin lỗi. Hôm nay cửa của quán bị hỏng cho nên tạm thời đóng cửa. Hẹn quý vị ngày......".

Hắn lời còn chưa dứt, thì cô gái tóc đỏ đã chỉ vào cô gái nhỏ ở trong phòng bếp mà quát lớn: "CÔ TA ĐANG Ở KIA, MAU BẮT CÔ TA RA ĐÂY!".

Hai tên vệ sĩ liền bước tới, chuẩn bị vào phòng bếp bắt người, thì Bạch Thường đã đứng chặn ở cửa mà nói: "Này này này này, tôi đã nói là hôm nay không có buôn bán. Các người tính làm gì vậy?".

Cô gái tóc đỏ liếc hắn một cái, tức giận nói: "MAU TRÁNH RA! AI NÓI LÀ CHÚNG TA ĐẾN ĂN CƠM HẢ? CHÚNG TA ĐẾN LÀ BẮT ĂN TRỘM!".

"Ăn trộm?".

Bạch Thường sững sờ, sau đó quay lại nhìn cô gái đang trốn ở trong góc, với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

"Tôi không phải là ăn trộm mà...".

Cô gái tóc đỏ cả vú lấp miệng em đi tới nói: "Rõ ràng là ăn trộm mà còn già mồm. Mau trả sợi dây chuyền lại đây cho ta. Nếu không, ta sẽ đưa cô lên sở cảnh sát đó!".

Cô gái nhỏ liên tục lùi lại, hai tay đưa ra sau, miệng không ngừng giải thích: "Tôi không phải là ăn trộm mà. Dây chuyền này là của tôi. Tôi thực sự là không có ăn trộm mà.".

"Ăn nói hàm hồ, cô nghĩ cô xứng với món trang sức này sao? Đồ ăn trộm chết tiệt, nhỏ như vậy đã đi học cái thói ăn trộm. Đúng là đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.".

Nàng nước mắt lăn dài, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, mím chặt môi, rồi lớn tiếng nói: "TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ĂN TRỘM. DÂY CHUYỀN NÀY LÀ CỦA TÔI. CÁC NGƯỜI MỚI LÀ ĐỒ ĂN TRỘM.".

"Còn dám cắn ngược lại ta à? Tiến lên lấy lại cho ta!".

Cô gái tóc đỏ trừng mắt một cái, tên vệ sĩ đứng kế bên liền tiến tới như muốn cướp đoạt.

Bạch Thường đứng ở bên mà không thể nhịn được nữa, đột nhiên xuất thủ, chụp lấy cổ tay của tên vệ sĩ, sau đó lộn ngược ra đằng sau đè hắn xuống. Tên vệ sĩ bị khống chế hoàn toàn, cánh tay bị vặn ngược ra đằng sau mà kêu đau oai oái.

Tên vệ sĩ còn lại thấy Bạch Thường nhiều chuyện, không biết sống chết, liền dùng chân đạp tới. Nhưng nào ngờ Bạch Thường không hề né tránh, mà cũng đưa chân đá đỡ đòn.

Hai chân va vào nhau, nhưng Bạch Thường vẫn bình yên vô sự, còn tên vệ sĩ kia thì la hét thê thảm, ngã lăn xuống đất, ôm chân nửa ngày không bò dậy nổi.

Cô gái tóc đỏ trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, lòng thầm nghĩ: "Ở đây là mở quán cơm hay là võ quán vậy, mà có thể đánh ác như thế?".

"Này, tôi cảnh cáo anh đừng có xen vào chuyện của người khác. Đây rõ ràng là một con ăn trộm. Nếu như mà tôi báo cảnh sát, thì anh cũng bị bắt vì tội đồng lõa đó.".

Bạch Thường một cước đá tên vệ sĩ lăn ra xa, sau đó dang hai tay nói: "Được! Cô báo cảnh sát tới bắt tôi đi, nhanh lên một chút. Dù gì thì hôm nay tôi cũng không có bán quán, sẵn tiện vô trong đó ăn free một bữa cũng không tệ. Nhanh lên một chút, mau gọi cảnh sát bắt tôi đi, không là trễ giờ cơm trưa đó.".

Đây là lần đầu tiên mà cô gái tóc đỏ thấy một tên chủ quán cơm vô lại như vậy. Nhưng bây giờ tình thế đã không còn như trước nữa, thấy hai tên vệ sĩ mà mình dắt theo đang nằm lăn quay dưới đất, nàng cũng có chút luống cuống, không biết nên làm gì tiếp theo.

Nhưng nếu bây giờ mà rút lui thì sẽ rất mất mặt, cho nên nàng vẫn mạnh dạn ưỡn ngực mà nói: "Anh nghĩ tôi không dám báo cảnh sát sao? Nói cho anh biết, chỉ cần tôi gọi cho cha tôi, thì tầm nửa phút sau sẽ có cảnh sát đến bắt anh đó.".

"Ha ha ha ha, vậy thì nhờ cô nhanh lên một chút. Ngược lại, tôi muốn xem cha cô là nhân vật lợi hại như thế nào đó.".

Bạch Thường lại dang hai tay, nói bằng giọng thờ ơ.

Thật ra thì cô gái tóc đỏ kia cũng chỉ muốn hù dọa Bạch Thường một chút, ai ngờ hắn lại cứng như vậy, đành phải giậm chân nói: "Đây chỉ là một cái con ăn trộm, tại sao anh cứ phải khăng khăng giúp nó hả? Anh với nó là một phe sao?".

"Này này cô nương, cô đừng có mà chụp mũ lung tung như vậy chứ. Tôi chỉ là thấy nàng rất đáng thương. Với lại, cô cứ nhất quyết nói cô ấy là ăn trộm. Vậy tại sao nàng lại không ăn trộm tiền, mà cứ hết lần này đến lần khác chỉ trộm dây chuyền của cô. Nếu nàng thật sự là ăn trộm, vậy cô có thấy tên trộm nào có bộ dạng đói khổ như vậy không?".

"Nó chắc chắn chính là ăn trộm. Bởi vì dây chuyền của tôi rất là đặc biệt, không những thế nó còn rất hiếm và có giá trị liên thành nữa.".

"Giá trị liên thành sao? Được! Vậy cô có thể miêu tả một chút đặc điểm của sợi dây chuyền cho tôi nghe có được không? Nếu như mà cô nói đúng thì cô có thể mang nàng đi tùy ý.".

Cô gái tóc đỏ nói với vẻ mặt đắc ý: "Sợi dây chuyền kia có tổng cộng là ba mươi sáu hạt châu. Mỗi hạt đều có kích thước như nhau, hơn nữa phía trên mỗi hạt đều có khắc một bức họa. Theo như cha của tôi nói thì những bức họa đều được điêu khắc rất tinh xảo. Cho dù nó không có giá trị liên thành đi chăng nữa, thì cũng phải cỡ mấy triệu. Vậy anh nói xem, với một sợi dây đáng giá như vậy, nếu như tôi báo cảnh sát thì sẽ thế nào?".

Miệng nàng liên tục nói là báo cảnh sát, nhưng ngay cả ý định gọi điện thoại cũng không có.

Bạch Thường nghe vậy thì thầm ngạc nhiên.

Một sợi dây chuyền có ba mươi sáu hạt châu. Trên mỗi hạt châu lại khắc một bức họa khác nhau. Nếu những gì nàng nói là sự thật, vậy thì sợi dây chuyền kia chính là một món bảo bối rồi.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ.

"Cô nói đây là dây chuyền của cô. Vậy cô có chứng có gì không?".

Nàng dõng dạc nói: "Đương nhiên là có chứng cớ. Mẹ tôi ngày nào cũng đeo sợi dây chuyền này cả, cho nên cứ mỗi tối, chỉ cần giơ sợi dây chuyền này về phía mặt trăng, thì có thể thấy bóng dáng của mẹ trên mỗi hạt châu đó.".

Nghe những lời của nàng nói ra, cô gái tóc đỏ không kiềm được mà rùng mình một cái.

"Ngươi.... Ngươi nói cái gì? Buổi tối chỉ cần giơ sợi dây chuyền lên, thì sẽ thấy bóng dáng của mẹ ngươi trên mỗi hạt châu sao?".

"Không sai, nếu như cô dám thì chúng ta cứ chờ đến tối mà xem.".

Cô gái tóc đỏ sắc mặt đã có chút thay đổi. Nàng liếc nhìn chuỗi hạt châu kia, có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi đừng có ở đó mà nói hươu nói vượn để dọa người. Cái gì mà có bóng dáng của mẹ ngươi chứ. Sợi dây chuyền này là của bạn ta tặng. Nhà nàng đã sưu tầm mấy chục năm rồi. Đây chắc chắn là sự thật. Nếu như, ngươi còn chối tội, vậy được, ta sẽ gọi cảnh sát tới.".

Cô gái tóc đỏ vừa nói xong liền lấy điện thoại di động ra. Lần này là nàng báo cảnh sát thật.

Nhưng khi Bạch Thường nghe thấy lời của nàng thì chợt giật mình.

"Chờ một chút! Cô khoan gọi cảnh sát vội.".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com