ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 141: Chúng Ta Kết Nghĩa Huynh Đệ Đi!

hoanglong04101995

"Truyền nhân của Chúc Do Môn là ai? Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghe nói sơ về môn phái này thôi. Vậy rốt cuộc Chúc Do Môn là làm cái gì vậy?".

Mã Tiểu Hổ mở to hai mắt, gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

"Chúc Do Môn chính là.....".

Bạch Thường suy nghĩ một chút. Thật ra thì hắn cũng không biết Chúc Do Môn này rốt cuộc là làm cái gì cả, chỉ biết Chúc Do Môn là một môn phái xếp hạng thứ ba trong Âm Dương Bát Môn.

Nhưng trong Âm Dương Bát Môn, Chúc Do Môn được xem là môn phái tương đối thần bí, môn đồ rất ít khi chịu xuất hiện.

Nghiêm túc mà nói thì Chúc Do Môn cũng chả phải là bàng môn tà đạo gì cả. Chẳng qua là Chúc Do lấy Vu làm gốc, với lại làm việc gì cũng thần thần bí bí, xuất quỷ nhập thần, luôn luôn xen giữa chính và tà. Cho nên mới bị chia vào Âm Dương Bát Môn.

Giống như Vu Cổ Môn, Chúc Do Môn ban đầu cũng là lấy Vu Thuật làm gốc. Nhưng nếu so những phép thuật của Vu Cổ Môn thì chúng chỉ là những tiểu thuật, thậm chí là những thuật tầm thường, còn Chúc Do Môn mới chính là những Đại Vu.

Bởi vì Vu Thuật ở thời đại thượng cổ còn có tên khác là Chúc Do Thuật, đây là một nghề cao quý và rất được người người tôn kính.

Trong cổ thư có ghi lại, Chúc Do từng là quan hàm cho Hiên Viên Hoàng Đế ban tặng. Vào thời ấy, người có thể thi hành Chúc Do đều là những người có trình độ văn hóa và địa vị khá cao.

Chúc là nguyền rủa.

Do là nguồn gốc của bệnh tật.

Ý nghĩa của hai từ này chính là mượn phù chú ngăn chặn và cầu bình an để chữa trị bệnh tật. Ngoài ra, nó còn bao hàm cả việc sử dụng giữa các loại thảo dược với nhau, đây chính là một phương pháp chữa bệnh từ xa xưa.

Đương nhiên là dựa theo sự phát triển của Chúc Do Thuật, thì Vu Thuật cũng dần dần không còn chỉ là chữa bệnh nữa, mà thay vào đó nó đã đã phát triển thành Thông Quỷ Thần Thuật và được lưu truyền rộng rãi khắp nơi ở trong dân gian.

Một Vu Sư tu luyện Chúc Do Thuật chẳng những có thể dựa vào chú ngữ, để chữa những căn bệnh nan y trên cơ thể con người, mà còn có thể thi triển Độn Thuật, Phi Đằng Thuật, Thông Âm Thuật, thậm chí là dùng nguyền rủa để khống chế đại não của một người.

So với Vu Cổ Môn chỉ biết dùng Vu độc để hại người, thì Chúc Do Môn còn ở một level cao cấp hơn rất nhiều.

Nhưng đáng tiếc là Chúc Do Môn bởi vì công pháp quá mức bàng tạp, bác đại tinh thâm. Cho nên qua nhiều năm tháng đã từ từ chia thành rất nhiều mạch lớn nhỏ khác nhau.

Nhưng không phải mạch nào cũng học được hết tất cả. Có những mạch chỉ chuyên về y thuật chữa bệnh, cũng có những mạch chỉ chuyên về Vu Thuật.

Cho nên, cách nhìn của thế nhân đối với Chúc Do Thuật là vừa kính nể vừa e sợ.

Còn về phần Chúc Do Môn ở trong Âm Dương Bát Môn chuyên về loại pháp thuật nào, thì Bạch Thường cũng không biết nữa.

"Chúc Do Môn chính là môn phái đứng thứ ba trong Âm Dương Bát Môn đó. Nghe nói pháp thuật của họ vô cùng thần kỳ. Nhưng đã mai danh ẩn tích từ lâu. Vừa nãy, cô gái kia có nói là cậu dùng pháp thuật có tên là Chúc Do Bách Giải gì gì đó. Tiểu Hổ! Nếu như cậu thật sự là truyền nhân của Chúc Do Môn thì.....".

"Tôi thật sự là không biết gì mà." Mã Tiểu Hổ dang hai tay, vẻ mặt vô tội nói: "Lúc tôi còn nhỏ, đã theo chân một ông lão trong thôn. À không đúng... Không đúng, phải là sư phụ mới đúng. Mười năm theo người học pháp thuật, nhưng mà người chưa bao giờ nhắc đến việc người thuộc Chúc Do Môn hay gì cả. Thỉnh thoảng người có kể cho tôi nghe một chút chuyện trên giang hồ, cho nên tôi mới biết đến Âm Dương Bát Môn, còn có cả Chúc Do Môn nữa.".

Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Mã Tiểu Hổ, Bạch Thường cũng không nói gì nữa, trong lòng thầm nghĩ: "Không lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?".

"Hoặc là có thể sư phụ của Mã Tiểu Hổ chỉ vô tình học được một chút Chúc Do Thuật, chứ vốn dĩ lão cũng không phải là người của Chúc Do Môn thì sao?".

"Được rồi, bất kể nói thế nào thì.....".

"Ông chủ Bạch, hai người kia quả là đáng chết. Ban ngày ban mặt mà dám đến đập phá quán của cậu. Cũng may là chúng tôi đang đi tuần tra xung quanh cho nên mới kịp phát hiện.".

Cát Hắc béo nhấc cái cửa quán cơm lên rồi hỏi: "Cái cửa này không có bền, chắc cũng nên thay thôi. Ông chủ Bạch, cậu thấy thế nào?".

Bạch Thường biết ý hắn muốn gì. Từ trong quầy lấy ra một xấp tiền, nhét vào tay hắn rồi nói: "Cái cửa này với hai cái cửa sổ kia nữa. Cát tổ trưởng! Làm phiền cậu rồi. Số tiền còn lại anh em cứ giữ mà uống rượu, coi như là tiền công nha, đừng có khách sáo!".

Cát Hắc béo nhận tiền, sau đó dẫn đám đàn em hí hửng rời đi.

Bạch Thường cạn lời, lòng thầm nghĩ: "Lúc trước, khi mà Cát béo này còn là một tên cặn bã thì hắn chả bao giờ lấy được một cắc nào của mình cả. Ấy thế mà khi lãng tử quay đầu thì hắn lại có thể dễ dàng lấy đi của mình mấy trăm tệ trong một ngày rồi.".

Bạch Thường cầm con dao găm trong tay, nhìn nhìn một lát, rồi quay sang nói với Mã Tiểu Hổ: "Cậu bây giờ còn có chuyện phải làm. Trước nhất, tôi sẽ đưa cậu đến địa chỉ của lão Quách què đã. Còn những chuyện khác thì từ từ rồi nói.".

"Vậy cũng được. Nhưng mà hai cái người của Không Môn kia hình như là thù dai lắm, cứ nhất quyết một lòng đòi sống đòi chết với cậu. Hay là tối hôm nay, tôi sẽ cùng với cậu đi đến chỗ hẹn được không?".

"Không sao đâu, cậu cứ làm chuyện của mình đi. Yên tâm, tôi còn có người trợ giúp.".

"Vậy cũng tốt, nếu như cậu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi tôi.".

Bạch Thường gật đầu một cái, sau đó lại đi tới quầy, mở ngăn kéo, rồi lấy ra một cái điện thoại di động.

"Tiểu Hổ, cái này cho cậu đó. Cậu mới đến thành phố mà không có điện thoại di động thì thật sự là quá bất tiện. Cậu đừng ngại. Đây chỉ là cái điện thoại cũ của tôi thôi, mà bây giờ thì tôi không dùng nữa, tôi mua cái khác rồi. Còn cái này bỏ đi thì phí, cho nên cậu cứ lấy mà dùng tạm.".

"Cái này..... Cũng được, vậy thì tôi không khách khí đâu. Đợi khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ quay lại trả cậu.".

Nhắc đến tiền mới nhớ, tối hôm qua Bạch Thường đã lấy một ngàn rưỡi của Mã Tiểu Hổ để vẽ bùa. Hiện tại trong túi của người anh em này chắc chắn là chẳng còn một đồng nào cả.

"Đây là hai ngàn. Cậu cứ giữ lấy mà dùng. Khi nào không đủ thì cứ tới tìm tôi.".

Bạch Thường lại lấy ra một xấp tiền nhét vào túi của Mã Tiểu Hổ.

Mã Tiểu Hổ cảm động đến muốn khóc, kéo kéo tay của Bạch Thường mà nói: "Bạch huynh đệ, trước khi rời đi, sư phụ có dặn tôi là người trong thành phố tâm địa rất xấu. Người bảo tôi nhất định phải thật cẩn thận. Thật không nghĩ tới, ngày đầu tiên tới đây đã có thể gặp được cậu. Cậu quả thật là hào phóng. Tôi có một ý này, hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!".

Bạch Thường dở khóc dở cười nói: "Cái này đã là gì đâu. Ngay cả hai triệu tôi còn dám cho người ta mượn cơ mà, chút tiền này của cậu có đáng là bao. Ngàn vạn lần đừng có khách khí với tôi làm gì. Kết nghĩa huynh đệ với cậu thì được, nhưng bây giờ không phải là lúc, chuyện đó để sau đi.".

Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa, thì Mã Tiểu Hổ đột nhiên nói: "À đúng rồi, cậu không thể đi được đâu. Cửa của quán ăn đã bị mất, cậu phải ở lại để trông quán chứ.".

"Ừ ha!" Bạch Thường suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Dù sao thì cũng không thể để toang hoang như vậy, còn hắn thì lại chạy lông bông khắp nơi được.

Sau khi suy nghĩ một chút, thì Bạch Thường lại nói: "Đành vậy, thế bây giờ tôi đưa cậu ra đầu hẻm rồi sẽ gọi cho cậu một chiếc taxi. Cậu chỉ cần đưa địa chỉ cho tài xế, người ta sẽ tự động đưa cậu đến tận nơi."

Thế là hai người đi thẳng ra đầu hẻm. Bạch Thường vẫy vẫy một chiếc taxi đưa Mã Tiểu Hổ rời đi.

Quay lại tiệm cơm, nhìn cửa nẻo toang toác, Bạch Thường chỉ đành cười khổ, lòng thầm nghĩ: "Nhờ hai cái tên Không Môn này mà giờ nhà mình thành "Không môn" thật rồi".

"Nhưng mà rốt cuộc hai cái tên Không Môn này muốn công thức nấu ăn của Bạch gia, là vì Thần Quỷ Toàn Tịch, hay là còn có mục đích nào khác đây?".

Xem ra, phải chờ đến tối hôm nay thì mọi chuyện mới được sáng tỏ.

Thấy đối phương có hai người, hơn nữa cô gái có cái khăn Hồng Loan của Không Môn kia có vẻ rất mạnh. Cho nên, Bạch Thường quyết định là sẽ đi tìm người trợ giúp.

Lấy điện thoại di động ra, Bạch Thường đang suy nghĩ là nên đi tìm Hà Vũ Thần, hay là Mã Dao Quang, thì đột nhiên hắn phát hiện có một bóng người lao vụt qua cửa.

Còn chưa nhận ra là ai, thì bóng người kia đã chui vào phòng bếp của tiệm cơm.

"TO GAN!".

Bạch Thường tức giận, xông thẳng vào trong phòng bếp, đưa tay túm lấy người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia