ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 137: Đại Bắc Đẩu Viên Quang Thuật

hoanglong04101995

"Cái gì, Long Lân Chủy?".

Bạch Thường lấy làm kinh hãi, tiến lên cầm lấy con dao găm kiểm tra một chút.

Chỉ thấy trên cán dao có hình một con rồng cuộn tròn, toàn thân đều là những chấm nhỏ tựa như vảy rồng, đang sáng lấp la lấp lánh dưới ánh đèn.

Hắn không khỏi hít một hơi thật sâu.

Long Lân Chủy, đây là một pháp bảo rất có tên tuổi ở trong Âm Dương Bát Môn.

Trong truyền thuyết, Âm Dương Bát Môn có tổng cộng là bảy thần binh.

Nhưng Bạch Thường chỉ biết có bốn cái.

Một là Đồ Ma Đao của Bạch gia, hai là Kim Giao Tiễn của Trát Thải Môn, ba là Long Lân Chủy của Không Môn, bốn là Phệ Hồn Kiếm của Âm Sơn Môn.

Mà Đồ Ma Đao thì vốn đã ở trong tay hắn, đã vậy hắn còn vô tình lấy được cả Phệ Hồn Kiếm của Âm Sơn Môn.

Vậy mà bây giờ, hai người kia lại đem Long Lân Chủy để lại cho hắn. Đây là cái quái gì vậy?

Chẳng lẽ lại giống như sáng nay, lo chạy quá mà quên mang theo cả đạo cụ hay sao?

Bạch Thường sững sờ một hồi lâu, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nếu quả thật là hai người này để quên, thì chỉ có thể chứng tỏ là mấy đứa này bị ngáo rồi.

Cũng có khả năng là chúng cố tình bỏ lại để dằn mặt hắn.

Nhưng dù sao thì đây cũng là một trong bảy đại thần binh, cứ như vậy mà bỏ lại sao?

"Nếu như đây thật sự là Long Lân Chủy, thì nó chính là bảo bối đó.".

Mã Tiểu Hổ mặt đầy hưng phấn kể lại: "Sư phụ của tôi có nói là nếu xét về sức mạnh thì Long Lân Chủy chắc chắn xếp hạng thứ nhất. Nhưng mà xui một cái là nó lại nằm trong tay đám Không Môn. Mà cái môn phái này thì toàn là đầu trộm đuôi cướp, còn không thì là những thương nhân buôn bán nhỏ lẻ. Cho nên, Long Lân Chủy không thể nào phát huy hết sức mạnh của mình được, vì vậy mà nó chỉ đành đội sổ ở trong Âm Dương Bát Môn mà thôi.".

"Nhưng trên thực tế, Long Lân Chủy này chẳng những có thể chém chết yêu ma quỷ quái, mà nó còn là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn. Đây chính là binh khí sắc bén nhất trong Âm Dương Bát Môn."

"Sư phụ tôi còn nói trong bảy thần binh pháp bảo của Âm Dương Bát Môn, thì chỉ có duy nhất Đồ Ma Đao của Ngũ Tạng Môn là có thể đọ sức được với Long Lân Chủy. Đáng tiếc là Ngũ Tạng Môn lại không thích tranh đoạt cùng người khác, cho nên những năm gần đây đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Có khi, Đồ Ma Đao kia cũng đã bị thất lạc từ lâu.".

"Không nghĩ tới, hôm nay tôi lại có thể nhìn thấy Long Lân Chủy ở đây.... Ơ ơ, Bạch huynh đệ! Tại sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?".

Mã Tiểu Hổ nói đến sùi cả bọt mép, mới đột nhiên phát hiện Bạch Thường đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

"Này! Làm sao cậu lại biết rõ chuyện của Âm Dương Bát Môn đến như vậy? Ngay cả chuyện về bảy đại thần binh nữa. Rốt cuộc sư phụ của cậu là ai?".

"Aidaa... Cái này thì có gì là kỳ quái đâu. Chuyện của Âm Dương Bát Môn thì trên giang hồ ai mà chả biết chứ. À đúng rồi, Bạch huynh đệ, bên trên cái Long Lân Chủy này vẫn còn lưu lại vân tay của người kia. Cũng may là tôi có một môn pháp thuật có thể dựa vào dấu vân tay này mà chỉ ra nơi ở hiện tại của người kia đó. Thế nào? Cậu có muốn thử không?".

Mã Tiểu Hổ đánh trống lảng sang đề tài khác. Bạch Thường nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó mới gật đầu nói: "Haizzzz... Thôi được rồi, nếu như cậu đã không muốn nói thì tôi cũng không ép. Vậy bây giờ cậu thử một chút đi, tôi muốn xem rốt cuộc là hai người kia đang ở đâu.".

Mã Tiểu Hổ cầm Long Lân Chủy lên, sau đó lấy ra một lá bùa màu vàng, rồi vẽ lên trên một đạo phù chú đơn giản.

Bạch Thường rướn cổ nhìn sang. Chỉ thấy phù chú này khắc hẳn hoàn toàn so với những lá bùa bình thường khác, có khi nó còn giống như là những nét vẽ nguệch ngoạc của đám con nít hơn, mọi thứ chả có liên kết gì với nhau cả, vô cùng lộn xộn.

"Đây mà gọi là Phù sao?".

Mã Tiểu Hổ cười cười với hắn rồi lại nói: "Sư phụ dạy tôi rất nhiều pháp thuật, nhưng do tư chất tôi ngu dốt cho nên cũng học không được nhiều. Đã để cho cậu chê cười rồi. Nhưng mà trong làng tôi mỗi khi có nhà nào mất chó mất mèo, thậm chí là mất cả heo, thì tôi đều dùng pháp thuật này cả. Trăm lần hiệu quả cả trăm đó.".

Vừa nói, Mã Hiểu Hổ vừa nhanh chóng quấn lá bùa vào tay cầm của Long Lân Chủy, sau đó cắm thẳng lên bàn, rồi bắt đầu lẩm bẩm chú ngữ.

"Bắc Đẩu Cửu Thần Trung Thiên Đại Thần Thượng Triều Kim Khuyết Hạ Phúc Côn Lôn Thống Nhất Càn Khôn Đại Khôi Tham Lang Phá Quân..... Vĩnh Bảo Trường Sinh Tam Thai Linh Tinh Hiện Kỳ Thân Hình. Cấp cấp như luật lệnh, sắc!".

Câu chú ngữ của Mã Tiểu Hổ vừa dài vừa khó đọc, đã vậy mà cũng không có lấy một dấu chấm dấu phẩy nào cả. Ấy thế mà hắn đọc một lèo không hề ngừng nghỉ. Bạch Thường nghe thôi mà cũng muốn tắt thở dùm hắn.

Chú ngữ này không phải là một người bình thường có thể học được. Với tính cách của Bạch Thường thì chưa học được một nửa đã bỏ chạy mất dép.

Sau khi đọc xong chú ngữ, Mã Tiểu Hổ lật bàn tay lại, để cho Long Lân Chủy trôi nổi giữa không trung. Sắc mặt của hắn dần dần trở nên nghiệm trọng, còn bàn tay thì từ từ trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, có một luồng sáng màu trắng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Mã Tiểu Hổ.

Bạch Thường nhất thời trợn to hai mắt, chỉ thấy luồng ánh sáng trắng kia càng ngày càng chói. Sau đó có một hình ảnh lờ mờ xuất hiện ở giữa.

Mã Tiểu Hổ trên mặt lộ ra vẻ đắc ý mà nói: "Đại Bắc Đẩu Viên Quang Thuật của tôi cho tới bây giờ chưa từng bị thất bại đâu. Nhưng mà, đạo hạnh của tôi không đủ mạnh, cho nên chỉ có thể duy trì được hai phút mà thôi. Bạch huynh đệ, cậu mau tranh thủ thời gian đi.".

Bạch Thường chợt hoàn hồn lại, vội vàng nhìn vào hình ảnh ở giữa luồng ánh sáng trắng.

Đập vào mắt hắn là một căn phòng với ánh sáng yếu ớt. Nhìn kỹ hơn một chút, thì có thể thấy người nam và người nữ mà hắn đã gặp hồi sáng đang ngồi ở bên trong.

Ở đối diện hai người kia còn có một bóng người đang quay lưng về phía hắn. Mặc dù không thấy được gương mặt, nhưng tựa hồ có thể đoán ra là bọn họ đang nói chuyện với nhau.

Trong một góc tường gần đó, A Nguyễn vẫn đang bị sợi dây màu đỏ trói lại, miệng thì ngậm chặt một cái khăn thêu, dường như là nàng đang hôn mê bất tỉnh.

"Nhưng mà, quỷ cũng có thể hôn mê sao?".

Bạch Thường mở to mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt. Nhưng đáng tiếc là loại pháp thuật này chỉ có thể thấy người chứ không nghe được tiếng.

Có thể thấy đôi nam một nữ kia đang gật đầu liên tục như bổ củi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng khi nghe những lời từ người đối diện.

Bỗng nhiên lúc này, người thần bí đứng thẳng người dậy, lơ đãng quay đầu nhìn về phía bên trên.

Luồng sáng trắng đột nhiên rung động, tựa như mặt hồ gợn sóng. Hình ảnh kia cũng giật giật như TV không có tín hiệu. Trong nháy mắt mọi thứ tối sầm lại.

Mã Tiểu Hổ cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng nắm chặt bàn tay lại, luồng ánh sáng kia cũng dần dần mờ đi. Chớp mặt một cái thì mọi thứ đã biến mất.

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?".

Bạch Thường sửng sốt hỏi, Mã Tiểu Hổ cau mày nói: "Có vẻ như chúng ta đã bị phát hiện rồi. Thật ra Đại Bắc Đẩu Viên Quang Thuật có một nhược điểm, là nếu như cậu lén nhìn một người có đạo hạnh cao, thì khi bị người đó phát hiện, Viên Quang Thuật sẽ lập tức mất đi hiệu lực.".

"Thì ra là như vậy. Nhưng mà hình như là không phải do hai người kia đâu. Chẳng qua là do người thần bí kia đột nhiên quay lại thôi."

"Vậy hồi nãy cậu có nhận ra người đó là ai không?".

Bạch Thường nhớ lại khoảnh khắc người đó quay lại, nhưng vì ánh sáng không được rõ cho lắm, cho nên hắn mới chỉ thấy được một bên mặt của người kia mà thôi.

Người kia mặc một bộ đồ kiểu Trung Quốc màu trắng thẳng tắp, tóc dài ngang lưng, một bên mái dài xéo qua tới tận mang tai.

Nhưng bởi vì nhìn ở một góc độ không được thuận tiện cho lắm, nên Bạch Thường chỉ có thể xác định đây là một người trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, mũi cao, ánh mắt đằng đằng sát khí, đôi môi mím chặt, tạo cho người khác một cảm giác quỷ dị.

"Người này rốt cuộc là ai?".

"Chẳng lẽ đây chính là người đã giật dây ở phía sau đám Không Môn kia sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com