ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 132: Karaoke Trái Táo Đỏ

hoanglong04101995

Sức mạnh của Mị Quỷ quá lớn. Cho nên một khi để nàng chạy trốn, thì một trăm phần trăm là tất cả đàn ông trên thế giới này đều sẽ bị nàng mê hoặc đến thất điên bát đảo, vì vậy nhất định phải bắt nàng lại.

Bạch Thường vội vàng nhảy xuống xe, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia bước vào quán karaoke Trái Táo Đỏ.

Mã Tiểu Hổ bất minh sở dĩ, cũng nhảy xuống theo. Chỉ thấy Bạch Thường đang đứng nhìn chằm chằm vào một quán karaoke cực kỳ náo nhiệt.

"Được rồi! Chúng ta vào thôi." Bạch Thường kéo kéo tay hắn.

"Chuyện.... Chuyện này... Bạch huynh đệ à, chúng ta không nên vào mấy nơi như này đâu.".

"Có cái gì mà không được?".

"Sư phụ của tôi có dặn là không được tới mấy chỗ như này.".

Bạch Thường mỉm cười, thật sự là không nhìn ra Mã Tiểu Hổ này lại còn e thẹn đến như vậy.

"Đừng có hiểu lầm, chúng ta đi vào là để bắt quỷ, chứ có làm gì bậy bạ đâu.".

"Bắt quỷ hả? Quỷ ở chỗ nào vậy?".

Mã Tiểu Hổ vừa nghe thấy có bắt quỷ thì tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Bạch Thường chỉ chỉ vào trong quán karaoke mà nói: "Mới vừa rồi, tôi đã tận mắt nhìn thấy có một con yêu mị nữ quỷ đi vào trong đó. Chúng ta đều là người tu đạo thì làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được đúng không?".

"Tuyệt đối không được! Bạch huynh đệ, chúng ta phải đi vào hàng yêu bắt quỷ thôi!".

"Tốt lắm! Chúng ta cùng tiến vào nào.".

Hai người high five rồi cùng nhau đi vào trong quán karaoke.

Ở bên trong, đèn đuốc sáng choang, đủ loại màu sắc, nhìn đến chói mắt, ngoài ra còn có những âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ cửa phòng karaoke.

Vừa đi tới nơi, Mã Tiểu Hổ liền bước chậm lại, nhỏ giọng nói: "Bạch huynh đệ, tôi từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng đến mấy chỗ như này bao giờ cả, cho nên có hơi hồi hộp một chút.".

Bạch Thường không nhịn được cười mà nói: "Cái này có gì đâu mà hồi hộp chứ, chúng ta là đi bắt quỷ chứ có làm gì bậy bạ đâu mà lo. Nếu như cậu căng thẳng quá thì ngồi đợi tôi ở ngoài cửa đi, một mình tôi đi vào cũng được.".

"Vậy cũng không được! Tính ra chúng ta cũng là có duyên mới quen biết được nhau. Tôi, Mã Tiểu Hổ, sẽ không để huynh đệ mạo hiểm một mình, còn bản thân thì trốn ở ngoài đâu.".

Nói xong. Mã Tiểu Hổ liền ưỡn ngực, sải bước đi vào.

Không ngờ, Mã Tiểu Hổ này lại có nghĩa khí đến như vậy.

Hai người bước vào quán karaoke, Bạch Thường quay đầu nhìn xung quanh một chút, liền thấy có mấy người đang ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ngồi trên ghế sofa là những cô gái chân dài tới nách, da trắng như tuyết, môi son đỏ chét, trang điểm lòe loẹt, tóc xanh tóc đỏ, nhìn y như một đám nữ quỷ.

Nhưng mà Bạch Thường lại chả để ý cho lắm. Hắn và Mã Tiểu Hổ cùng đứng ở cửa quan sát xung quanh, chợt Mã Tiểu Hổ giật mình hoảng hốt.

"Quả nhiên là có yêu khí!".

"Yêu khí ở đâu?".

"Khắp nơi đều là yêu khí cả. Bạch huynh đệ, chúng ta nhất định phải cẩn thận đó.".

Hai người đang đứng ở cửa thầm thì to nhỏ với nhau, thì bỗng nhiên có một cô gái ăn mặc mát mẻ ở gần đó, quay đầu liếc nhìn bọn họ rồi mỉm cười tủm tỉm. Sau đó, nàng nâng cặp đùi trắng như tuyết lên, rồi đưa ngón tay ngoắc ngoắc bọn họ.

"Tiểu đệ đệ, mau tới đây nào! Tỷ tỷ chính là yêu nữ đây.".

"Ây daaa..." Bạch Thường lòng thầm nghĩ không được không được, hắn tới đây là tìm mị quỷ chứ không phải là để... Là để, con mẹ nó! Sao chân dài mà trắng thế.... Nhưng hắn chưa kịp đáp lời cô gái kia, thì Mã Tiểu Hổ đã nhảy dựng lên.

"Hay lắm nghiệt chướng!".

Hắn hét lớn một tiếng, vội vàng móc ra lục lạc, liền muốn xông lên. Hành động của Mã Tiểu Hổ làm cho Bạch Thường giật mình sợ hãi, vội vội vàng vàng kéo hắn lại.

"Người anh em, đây không phải là yêu nữ, cậu nhìn nhầm rồi.".

Nhưng Mã Tiểu Hổ vẫn còn hăng tiết xông lên.

"Không thể nào, cậu nhìn váy của nàng xẻ tà gần đến nách rồi, toàn bộ hở từa lưa hột dưa ra kia kìa. Vậy nếu như nàng không phải là yêu nữ thì cũng là yêu quái mà thôi!".

Bạch Thường trợn mắt há mồm: "Con mẹ nó! Yêu nữ thì có liên quan gì với mặc váy xẻ tà cơ chứ?"

"Ở yên đấy! Hãy xem Phục Ma Thần Sa của ta đây..." Mã Tiểu Hổ lấy ra một nắm bột màu vàng, trực tiếp ném thẳng vào mặt của cô gái kia.

Ở trong quán karaoke nhất thời truyền đến một tiếng hét chói tai.

"NGƯƠI BỊ ĐIÊN À!!!!!!".

Bạch Thường mặt mày tái mét, vội vàng ôm lấy Mã Tiểu Hổ. Còn cô gái kia sau khi bị dính đòn thì hoảng hốt vừa bỏ chạy vừa thét lên. Mấy nhân viên bảo vệ thấy thế liền lập tức bao vây hai người lại.

Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp, tay cầm gậy sắt đi tới. Liếc mắt nhìn hai người bọn họ, mặt mày hung dữ nói: "Hai người đến đây là để gây chuyện đúng không?".

Bạch Thường cười trừ: "Thành thật xin lỗi! Đầu óc người anh em của tôi có hơi tưng tửng một chút. Chỉ là hiểu lầm... Chỉ là hiểu lầm mà thôi.".

"Không phải gây chuyện, vậy là đến đây để tiêu tiền hả?".

"À đúng rồi... Đúng rồi! Chúng tôi đến đây là để tiêu tiền đó.".

"Tiêu tiền sao? Ở chỗ chúng tôi, phòng rẻ nhất là 1888, chưa tính những dịch vụ khác. Thế nào? Hai vị có muốn mướn chung một phòng không?".

"Cái... Cái gì? Thuê có một phòng mà lấy tận 1888 sao? Các người... Các người tính giết người cướp của đấy à. Nói thật cho các người biết, hai chúng ta tới là để...".

Bạch Thường một tay bịt miệng của Mã Tiểu Hổ, vội vàng quay đầu lại, làm ra bộ mặt khinh thường mà nói: "Chỉ có 1888 thôi sao? Này! Ở đây phòng mắc tiền nhất là bao nhiêu vậy?".

"Đắt tiền nhất là phòng VIP, giá 5888.".

"À... À, được rồi! Vậy đưa chúng tôi đến phòng 5888 đi.".

Mã Tiểu Hổ không ngừng giãy giụa: "Quá mắc... Như vậy là quá mắc mà.".

"Không mắc... Không mắc, sao mà bằng một bữa ăn của tôi được.".

Mã Tiểu Hổ còn muốn nói gì nữa, thì Bạch Thường đã kéo hắn vào trong phòng riêng. Thừa dịp nhân viên phục vụ đi ra ngoài, vội vàng nói với Mã Tiểu Hổ: "Làm ơn đi! Bắt quỷ không phải là chuyện mà ai cũng tin đâu. Chúng ta cứ im lặng mà làm. Một lát nữa, cậu đừng nói gì cả. Cứ nhìn ánh mắt của tôi mà hành động.".

"Nhưng mà 5888 thật sự là quá mắc. Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy.".

"Vậy cậu có bao nhiêu?".

Mã Tiểu Hổ sờ mó khắp người, vẻ mặt đau khổ nói: "Chỉ có một ngàn rưỡi thôi. Lúc tôi đi ra ngoài thì sư phụ có cho tôi hai ngàn. Nhưng ai biết vé xe lửa lại mắc tới vậy, tới tận hơn bốn trăm.".

"Chết mẹ rồi! Tôi cũng không có mang theo tiền, trong túi chỉ còn có hơn một trăm... Haizzzz... Không hiểu mấy người sao nữa. Nghĩ sao đi ra đường mà mang theo có hai ngàn. Sư phụ của cậu đúng là đồ ki bo.".

"Cái gì, cậu nói ai ki bo vậy?".

"Không có gì, chỉ là tôi đang nói đến một người bạn hữu khác, nàng cũng rất nghèo. Nhưng chỉ cần qua một đêm là nàng đã có thể kiếm được hai triệu đó.".

"Con... Con.... Con... Con mẹ nó! Ở trong thành phố kiếm tiền dễ vậy sao? Một đêm mà kiếm được tận hai triệu sao?".

"Là tôi cho cô ấy mượn.".

"Cái... Cái gì?".

Mã Tiểu Hổ nghe đến ngơ ngẩn. Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Mười mấy cô em trang điểm lòe loẹt, cô nào cũng mặc váy ngắn cũn, đang xếp thành một hàng trước mặt hai người, đồng thời cúi đầu chào hỏi.

"Chúc quý ngài buổi tối vui vẻ!".

"Ờ... Ờ, được được...".

Mã Tiểu Hổ sắc mặt tái nhợt, vội vàng quay đầu thấp giọng: "Bạch huynh đệ, đây là ý gì vậy? Tôi... Tôi không phải là loại người như vậy đâu.".

Bạch Thường cũng thấp giọng nói: "Thì tôi cũng có phải loại người như vậy đâu, nhưng mà bây giờ chúng ta nhất định phải diễn cho đạt. Bởi vì, nữ quỷ kia chắc chắn là đang ẩn nấp trong đám người này, chúng ta phải tìm ra nàng cho bằng được.".

"Bắt một nữ quỷ mà phải lao lực như vậy sao? Để tôi vẩy Phục Ma Thần Sa một cái là chúng ta sẽ biết ai là người, ai là quỷ ngay mà.".

"Không được, chúng ta phải âm thầm, bí mật mà hành động. Nếu như để nữ quỷ kia phát hiện được, đến lúc đó nàng chạy mất thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.".

Thật ra thì trong đầu của Bạch Thường bây giờ cũng mông lung lắm. Mười mấy cô gái tiến vào, ai cũng như là nữ quỷ vậy, trông vô cùng quyến rũ. Trong lúc nhất thời, Bạch Thường cũng không phân biệt được ai là người, ai là mị quỷ cả.

Nhưng mà hắn biết, mị quỷ kia cũng không phải là loại ác quỷ xấu xa gì cả. Chẳng qua là nàng rất thích đùa cợt, cho nên hắn cũng chỉ đành tiếp tục vai diễn của mình mà thôi.

"Mấy em gái nghe cho rõ đây! Người bạn này của anh là từ nơi khác đến, cho nên tính tình có hơi cổ hủ một chút. Nếu như người nào có thể hạ gục được hắn thì anh sẽ tip ngay tám ngàn tệ."

Bạch Thường ngồi bắt chéo chân ở trên ghế sofa. Đưa tay chỉ về phía Mã Tiểu Hổ, bộ dạng y như một đại công tử đang tiêu tiền như nước vậy.

Mã Tiểu Hổ trợn tròn hai mắt: "CÁI.... CÁI.... CÁI GÌ????????".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info