ZingTruyen.Info

Ebook Can Bep Am Duong Ngo Ban Tien Chuong 1 200

Ở bên ngoài biệt thự của Khâu Tiểu Điệp.

"Haizzzz... Bạch Thường! Anh thật sự là tới thiệt sao. Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi đó.".

Khâu Tiểu Điệp mặc một bộ đồ ngủ màu hồng hai dây mỏng dính, làm lộ ra hai cánh tay trắng nõn cùng đôi chân dài miên man, mái tóc xõa dài thướt tha, cả thân thể nàng toát lên một mùi thơm dịu dàng đặc trưng của con gái.

Bạch Thường nhìn nàng mà mỉm cười nói: "Thế nào, hơn nửa đêm thì tôi không thể tới tìm cô sao?".

Khâu Tiểu Điệp đỏ mặt, nói: "Đương nhiên là được. Nhưng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, anh có thể nói cho tôi biết được không?".

Bạch Thường liếc nhìn biệt thự một chút, sau đó xoay người nói: "Haizzzz... Tôi là khách từ xa tới. Không phải là cô nên mời tôi vô nhà hay sao? Ai lại để khách đứng ở ngoài nói chuyện cơ chứ.".

"Nhưng mà có cha tôi ở nhà...." Khâu Tiểu Điệp có chút xấu hổ nói.

"Cha của cô ở nhà thì sao? Tôi đâu phải là yêu râu xanh đâu. Tôi đến đây chủ yếu là tìm cô để hỏi một ít chuyện thôi." Bạch Thường thầm nghĩ chuyện này với cha cô thì có liên quan quái gì đâu?

"Vậy.... Vậy mời anh vào nhà.".

Khâu Tiểu Điệp có vẻ hơi thất vọng, xoay người dẫn Bạch Thường vào phòng khách.

Đây là lần thứ hai Bạch Thường được đến nhà của Khâu Tiểu Điệp. Hắn đứng giữa phòng khách quan sát xung quanh một chút, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Quả đúng là những người có tiền đều hướng đến những căn biệt thự sang trọng. Nếu mà nói Khâu Bách Thịnh đang làm ăn bết bát thì làm gì có ai tin được đây?

Ánh mắt của hắn lướt qua từng bức thư họa cổ, những bảo vật quý hiếm, như thể hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó.

"Bạch Thường, anh làm sao vậy? Không phải là anh nói bạn học Cao Nhiên Nhiên của tôi đã xảy ra chuyện rồi sao? Đúng rồi! Làm sao anh quen biết được nàng vậy? Bây giờ, cô ấy đang ở đâu? Là ai muốn ăn thịt cô ấy?".

Khâu Tiểu Điệp liên tiếp đặt ra vô số câu hỏi. Bạch Thường quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: "Vấn đề này cô còn cần phải hỏi tôi sao? Cô suy nghĩ thật kỹ lại xem, cô đã làm gì với nàng?".

"Tôi.... Tôi có làm gì nàng đâu? Không những vậy mà mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp. Hôm trước, chúng tôi còn tổ chức một buổi họp mặt nữa mà. Trời ơi! Chẳng lẽ là nàng có ý gì với tôi sao?".

"Con lạy bà! Bà đừng có nghĩ lung tung giùm con cái. Tôi hỏi cô, lần trước họp mặt, có phải là nàng đã lấy cái gì ở nhà cô đúng không?".

Khâu Tiểu Điệp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu nói: "Hình như lúc ấy tôi có tặng cho mỗi bạn học một món quà. Nhưng tôi không thể nhớ là mình đã tặng gì cho nàng cả.".

Bạch Thường giễu cợt: "Xem ra Khâu đại tiểu thư nhà ta có rất nhiều bảo bối thì phải. Đến mức là đã tặng người ta cái gì, ngay cả bản thân mình cũng không nhớ rõ.".

Hắn tiện tay lấy ra một viên đá kỳ lạ được bọc trong những lá bùa, rồi đưa nó cho Khâu Tiểu Điệp.

"Cô tự mình xem đi, đây rốt cuộc là cái gì?".

Khâu Tiểu Điệp trợn to hai mắt: "Đây... Đây là cái gì mà nhìn như là cái bánh chưng vậy?".

Bạch Thường suýt chút nữa là phun ra máu: "Nhà cô bình thường đều nấu bánh chưng to như vậy sao? Cô lúc nào cũng chỉ nghĩ tới ăn mà thôi!".

"Rầm!".

Bạch Thường đặt tảng đá kia lên bàn, rồi nhìn chằm chằm vào Khâu Tiểu Điệp mà nói: "Hiện tại tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô đây. Tốt nhất là cô đừng có giả nai với tôi.".

"Nào, rốt cuộc là có chuyện gì?".

Bạch Thường phớt lờ lời của nàng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Thứ nhất, rốt cuộc lai lịch của Khâu gia là gì? Và tại sao cha cô lại có nhiều bảo vật như vậy? Thứ hai, cô nói công việc kinh doanh của Khâu gia càng ngày càng bế tắc, việc chi tiêu vô cùng khó khăn, thậm chí là còn đổi cô để lấy sự cứu trợ từ Thiệu gia, nhưng tại sao lại không chịu đem bảo vật bán đi một ít để giải quyết nhu cầu cấp bách của mình? Tôi không tin là trên đời này còn có bảo bối gì quý giá hơn so với cô cả.".

Nghe thấy lời cuối cùng, mặt của Khâu Tiểu Điệp có chút ửng đỏ, nàng nũng nịu nói: "Tôi cũng biết, anh là người đối xử với tôi tốt nhất.".

"Tôi thèm vào! Cô đừng có suy nghĩ lung tung. Chỉ là tôi đang đứng ở góc độ của cha cô mà nói, chứ không phải là đứng ở góc độ của tôi.".

"Được rồi được rồi! Anh không cần phải giải thích. Bây giờ, tôi sẽ trả lời hai vấn đề này của anh đây.".

Khâu Tiểu Điệp hít một hơi thật sâu, một bộ ngực trắng như tuyết hiện lên chói mắt. Bạch Thường nhìn chằm chằm nàng mà thầm nghĩ: "Con mẹ nó chứ!!!!"..

"Thứ nhất, Khâu gia chúng tôi là đại gia tộc đã truyền thừa mấy đời. Có một số bảo vật là do cha tôi sưu tầm, còn lại phần lớn đều là do tổ tiên của chúng tôi để lại cả.".

"Còn về câu hỏi thứ hai, bởi vì cha tôi có dặn là những bảo vật này, không thể tùy tiện để rơi vào tay người khác được. Nếu không sẽ gặp phải tai họa khó lường.".

Bạch Thường cau mày nói: "Đây là ý gì? Gặp phải tai họa khó lường là sao?".

"Tôi cũng không biết nữa. Tóm lại, đó chính là những gì cha tôi đã từng nói. Vì vậy, ông ấy thà bán tôi chứ nhất quyết không bán những bảo vật này.".

Khâu Tiểu Điệp thở dài, đau khổ.

Bạch Thường càng nhíu mày hơn, hắn nhìn chằm chằm vào Khâu Tiểu Điệp rồi hỏi: "Lời nói của cô hoàn toàn không hợp lý chút nào cả. Theo như lời cha cô đã nói, thì những bảo vật này nhất định không được để rơi vào tay người khác. Vậy tại sao lại đặt khơi khơi ở ngoài này như vậy? Không phải là mỡ dâng đến miệng mèo sao? Không những thế, còn để cho cô tùy tiện mang đi tặng người khác nữa chứ. Cô không thấy việc này quá là khó hiểu sao?".

"Chuyện này...".

"Còn nữa, tại sao cái bình gốm đời Đường này lại được đặt ở đây?Không phải tôi đã nói nó là vật thu hút ma quỷ sao?".

Khâu Tiểu Điệp còn chưa kịp trả lời, thì trên lầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp.

"Không sai, cái bình gốm đời Đường này đã được khai quật trong một ngôi cổ mộ lớn ở cố đô Lạc Dương cách đây 70 năm trước. Nó chẳng những có thể thu hút ma quỷ, mà còn có lời đồn là bất kỳ ai lấy được bình gốm này, cuối cùng cũng đều sẽ bị nổi điên mà chết.".

Phía trên cầu thang, xuất hiện một người đàn ông mái tóc hoa râm, đang chậm rãi bước xuống, người đó không ai khác chính là Khâu Bách Thịnh.

"Bình gốm đời Đường được khai quật trong một ngôi mộ lớn ở cố đô Lạc Dương, ai lấy được đều sẽ phát điên mà chết. Khâu thúc thúc, người đang kể chuyện cổ tích đấy à?".

Bạch Thường ngẩng đầu, tỉnh queo nói.

"Không, ta chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cả. Trừ cái bình gốm đời Đường ở bên cạnh ra, thì trên bàn trà trước mặt cậu còn có một cái ly làm bằng ngọc Lưu Ly. Nghe nói trong lịch sử có khoảng một nghìn người đã chết vì tranh giành bảo vật này.".

"Sau lưng cậu có treo một cây sáo ngọc. Thật ra vật này được làm từ xương người mà thành. Chỉ cần có người thổi nó, thì sẽ xuất hiện những cái chết bất thường mà không ai biết được.".

"Còn cái chén ngọc bách hoa kia, hay còn gọi là chén ác ma. Phàm là nhưng người lấy được, cũng đều sẽ chết oan uổng.".

"Ngoài ra còn có cái trống màu đen được chế tác bằng da người kia nữa. Một khi đánh vào nó, sẽ lập tức triệu hồi những linh hồn ở Minh Giới.".

Nghe những lời này, Bạch Thường không kiềm chế được mà rùng mình một cái, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Ngay cả Khâu Tiểu Điệp cũng sợ hãi đến trợn mắt há mồm.

"Cha.... Cha đừng làm con sợ! Có phải là cha buồn ngủ đến mức hồ đồ rồi phải không?".

Khâu Bách Thịnh thở dài: "Cha không có buồn ngủ, càng không có hồ đồ. Cha chỉ là cảm thấy, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Thay vì bị những người đó cướp đi, không bằng bây giờ cha nói ra hết sự thật, có phải là tốt hơn không.".

Bạch Thường trầm giọng nói: "Khâu thúc thúc, những lời người vừa nói đều là thật sao?".

"Mỗi một lời ta nói đều là sự thật cả. Tảng đá trong tay cậu tên là Lệ Huyết Thạch. Cứ mỗi khi trăng tròn, nó sẽ phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Nhưng rốt cuộc bên trong đó đang phong ấn cái gì, thì ta cũng không rõ nữa.".

Khâu Tiểu Điệp trợn to hai mắt: "Cha! Những thứ con tặng mấy ngày trước đều là do cha cho phép con mang đi mà. Tại sao cho đến tận bây giờ cha mới nói ra những chuyện này?".

Khâu Bách Thịnh chậm rãi đi tới trước mặt hai người, nhìn Khâu Tiểu Điệp mà cười khổ: "Chuyện này nói ra thì rất là dài dòng. Ông chủ Bạch, chuyện ngày hôm qua, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu. Đến đây! Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói."

Bạch Thường lặng lẽ ngồi xuống, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Khâu Bách Thịnh.

"Thật ra thì, tổ tiên của Khâu gia chính là thương nhân buôn bán quỷ vật."

Khâu Bách Thịnh dường như đã phải dùng rất nhiều sức lực để nói ra điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info