ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 127: Phục Ma Thần Sa

hoanglong04101995

"Cái gì nữa đây?".

Bạch Thường chợt nghĩ ra điều gì, lặng lẽ cất Phệ Hồn đi. Sau đó sải bước đi đến trước kệ sách, nhặt tảng đá quái dị kia lên.

Suy nghĩ một lúc.

Sau đó, hắn hung hăng nện thẳng vào đỉnh đầu của nàng.

Cao Nhiên Nhiên hét lên quái dị. Bỗng có một luồng ánh sáng xanh hiện lên trên mặt của nàng.

Trong nháy mắt, luồng ánh sáng xanh kia đã trực tiếp thoát ra khỏi đỉnh đầu của nàng, mà nhập vào bên trong tảng đá.

Bạch Thường nhanh chóng lấy ra mấy tấm Trấn Sát Phù, bọc lại toàn bộ tảng đá như là xác ướp. Sau đó, hắn cắn ngón tay một cái, vội vàng vẽ lên lòng bàn tay một đạo Trấn Sát Phù nữa rồi in lên tảng đá.

Mấy tấm Trấn Sát Phù, cộng thêm một đạo Trấn Sát Phù vẽ bằng máu, thì không biết lần này sẽ có hiệu nghiệm không nữa?

Hắn đặt tảng đá lại trên giá sách. Chỉ thấy tảng đá sau một hồi giãy giụa kịch liệt thì cũng từ từ bất động đi.

Bấy giờ nhìn lại Cao Nhiên Nhiên thì thấy nàng đã ngã lăn quay ở trên đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tóc tai rũ rượi.

Nhưng ít ra nàng cũng đã khôi phục lại khuôn mặt thanh tú vốn có của mình, chứ không phải là khuôn mặt của nữ quỷ hung ác vừa rồi nữa.

Người trẻ tuổi tay ôm bả vai, hơi thở có chút dồn dập, hổn hển. Bạch Thường vừa đi tới gần được vài bước, thì chợt phát hiện trên vai của hắn đã bị Cao Nhiên Nhiên cào cho máu me be bét.

"Bằng hữu, cậu bị thương rồi.".

Bạch Thường ân cần hỏi thăm, người trẻ tuổi kia quay đầu mỉm cười rồi nói: "Không sao đâu! Chỉ là vết thương ngoài da thôi.".

Từ cái bọc vải màu vàng ở sau lưng, hắn lấy ra một ít bột màu vàng, vừa rắc lên vai vừa lẩm bẩm gì đó, đồng thời dùng ngón tay vẽ vài vòng trên miệng vết thương.

Ngay sau đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Vết thương mới vừa rồi vẫn còn đang chảy máu ròng ròng, vậy mà khi có một luồng ánh sáng mờ ảo xuất hiện, thì vết thương đã nhanh chóng ngừng chảy máu.

Một lát sau, miệng vết thương dường như cũng đang dần dần khép lại, chỉ còn mỗi một dấu vết mờ mờ ở trên vai.

Bạch Thường trợn to hai mắt. Điều này quá là thần kỳ đi! Chỉ cần rắc một chút bột màu vàng, cộng thêm vài câu chú ngữ thì vết thương cũng có thể lành lại sao?

"Thanh Sát này quá lợi hại. Cũng may là ban nãy nhờ có cậu, chứ một mình tôi đánh nó chắc tới năm sau mới xong. À đúng rồi! Cậu là người của môn phái nào vậy? Hồi nãy, tôi thấy cậu còn cầm một con dao bầu liều mạng với Thanh Sát kia, làm tôi cứ tưởng cậu và vị đại thúc này đều là người thường giống nhau chứ.".

"Tôi là.... Hèm hèm! Thật ra thì tôi chỉ là một tên đầu bếp biết làm đồ ăn thôi. Chủ yếu là khi còn bé có cơ duyên học được một ít đạo thuật, nhưng cũng chỉ là đủ dùng mà thôi. Nào dám múa rìu qua mắt thợ.".

Bạch Thường cũng không muốn nói ra sự thật, liền hỏi lại: "Tôi thấy đạo thuật của cậu cũng rất là lợi hại. Mới vừa rồi tôi nghe thấy cậu lẩm bẩm cái gì mà Phục Ma Thần Sa. Nó là cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó cả. Mà nó có thể dùng để cầm máu hả?".

"À à, là do tôi gọi luyên thuyên thôi. Thật ra thì nó chính là thuốc bột do sư phụ tôi bào chế. Vật này chẳng những có thể trừ tà, mà nó còn có thể chữa thương nữa đó. Lúc còn ở quê, tôi hay bị thương do lên núi hái thuốc, lúc đó tôi đều toàn dùng cái này để chữa trị.".

Người trẻ tuổi thành thật trả lời, đồng thời nở ra một nụ cười vui vẻ.

Bạch Thường có ấn tượng rất tốt đối với người thanh niên này. Nhìn sơ là biết người này như một tấm chiếu mới chưa từng trải. Hơn nữa tính tình cũng rất tốt.

"Tôi tên là Bạch Thường, còn cậu?".

"Tôi tên là Mã Tiểu Hổ. Hôm nay, tôi cũng vừa đặt chân tới thành phố thì đã gặp chuyện này. Tính ra chúng ta cũng có duyên với nhau đó.".

"Mới vừa đến thành phố sao? Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ăn uống gì chưa?".

"Tôi cũng chưa kịp ăn gì cả. Sư phụ bảo tôi đến thành phố là để tìm một vị bằng hữu của người. Tôi tính là trước mắt cứ tạm bợ ở đâu đó qua đêm nay đã. Rồi ngày mai mới đi tìm người kia.".

Bạch Thường nghe vậy cũng không khỏi nở nụ cười: "Nếu như cậu không biết đi đâu, vậy thì hãy đến chỗ của tôi đi. Dù sao thì tôi cũng có mở một quán cơm nhỏ ở trong thành phố, ít ra cũng có chỗ ăn chỗ ở cho cậu.".

Mã Tiểu Hổ lắc đầu nói: "Không được đâu! Chỉ là một đêm thôi mà, tôi có thể giải quyết được. Với lại bây giờ vị đại thúc và cô gái này vẫn còn đang bất tỉnh. Tôi nghĩ là chúng ta nên ở lại đây một chút xem sao.".

Bạch Thường gật đầu đồng ý. Bèn tiến lên đánh thức Cao Thành dậy. Sau đó kể lại tình huống đơn giản một lần cho lão. Cao Thành nghe xong liền liên tục nói cảm ơn hai người.

Nhưng đến tận bây giờ, Cao Nhiên Nhiên vẫn còn chưa tỉnh lại nữa. Bạch Thường suy nghĩ một lúc rồi cầm tảng đá kia lên mà nói với Mã Tiểu Hổ: "Hay là như vậy đi, tối hôm nay cậu ở lại đây canh giữ đi. Tôi đoán là cô ấy sẽ không có việc gì nữa đâu. Ngày mai, tôi lại tới.".

Hắn giơ tảng đá trong tay lên và nói với Cao Thành: "Tảng đá này rất kỳ lạ. Tôi muốn cầm về xem một chút. Cái này ông không có ý kiến gì chứ?".

Cao Thành chỉ ước là hắn mau chóng đem cái tảng đá quỷ này đi càng sớm càng tốt, nên vội vàng nói: "Ờ không sao... Không sao đâu! Ông chủ Bạch, chuyện hôm nay thật là không biết cảm ơn mấy người sao cho hết. Nếu như không có các vị thì không biết con gái tôi sẽ thành cái dạng gì nữa.".

Bạch Thường nhún vai nói: "Đâu có gì to tát đâu! Cùng lắm là mỗi ngày ông chuẩn bị cho nàng mấy cân thịt sống là được. Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ vật này sẽ càng khó đối phó hơn mà thôi.".

Hắn nói không sai. Thanh Sát này dù gì cũng đã đạt đến một trình độ nhất định. Hoàn toàn có thể thông qua việc cấp dưỡng máu và thịt, để củng cố tu vi của mình.

Nếu như để thêm một thời gian nữa, thì Thanh Sát này sẽ hoàn toàn chiếm được thân thể của Cao Nhiên Nhiên để mà tu luyện. Đến lúc đó, nó có thể tu luyện thành một cấp độ còn cao cấp hơn cả Thanh Sát, là một dạng biến thể của Nghiệt Thần.

Trong Bách Quỷ Chí Dị đã từng có ghi lại: Người chết hồn phách sẽ biến thành quỷ, còn nhục thân sẽ hóa thành thi.

Quỷ có Bách Quỷ, thi có Bách Biến.

Quỷ chết thành ni, thi hóa thành cương.

Cương thi tiến hóa sẽ là Bạt, Bạt tái biến sẽ thành Hống.

Quỷ thì tiến hóa thành Sát, Sát lại tái biến thành Nghiệt Thần.

Nhưng cái loại mượn thể để tu luyện này cũng không phải là tự thân tu luyện ra tu vi của mình, cho nên đây chỉ có thể coi là một dạng biến thể của Nghiệt Thần. Cũng có thể coi như là cấp bậc thấp hơn Nghiệt Thần một chút.

Nhưng biến thể này cũng có thể được gọi chung là Nghiệt Thần. Còn nếu muốn tên gọi chính xác hơn thì có thể gọi nó là Nghiệt Sát.

Vị đạo sĩ bị Hoàng Bì Tử mượn thể tu luyện, mà Bạch Thường gặp ở Tùng Phong Sơn lúc trước, cũng là cái dạng như vậy.

"Huynh đệ, vất vả cho cậu rồi. Nếu như bên này có bất kỳ tình huống gì xảy ra. Cậu nhất định phải gọi cho tôi đấy biết chưa. Số điện thoại của tôi là....".

"Haizzzz... Thật là ngại! Tôi mới vừa tới thành phố nên chưa có thời gian mua điện thoại. Còn lúc ở quê, thì tôi toàn là ở trên núi, mà trên đó thì làm gì có tín hiệu, cho nên tôi cũng chưa bao giờ sử dụng điện thoại cả.".

Bạch Thường gãi đầu một cái rồi nói với Cao Thành: "Vậy chuyện này đành phải giao cho ông vậy. Dù sao thì đêm nay tốt nhất cũng đừng nên ngủ. Ngày mai tôi nhất định sẽ đến.".

Sau đó, Bạch Thường liền cầm lấy tảng đá quái dị, rồi vội vã rời khỏi nhà Cao Thành.

Sự tình vô cùng khẩn cấp, hắn không thể nào chờ đến sáng ngày mai được. Vì vậy sau khi vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền nhấc điện thoại gọi cho Khâu Tiểu Điệp.

"Alo, Tiểu Điệp! Cô đã ngủ chưa?".

"Làm sao vậy? Tôi đang chuẩn bị đi ngủ đó. Có phải là anh mới làm ra món gì ngon, muốn mời tôi ăn hay không?".

Giọng nói mệt mỏi của Khâu Tiểu Điệp từ trong điện thoại truyền đến, khiến cho Bạch Thường muốn cứng họng: "Ăn... Ăn... Ăn.. Ngoài ăn ra thì cô có thể nghĩ đến chuyện gì khác hay không hả? Cô mau ra ngoài này một chút. Tôi có việc cần tìm cô đây.".

"Chuyện gì mà vội vàng như vậy? Nếu như không phải là mời tôi ăn món ngon, thì ngày mai rồi nói.".

"Ăn... Ăn... Ăn... Ăn cái em gái nhà cô đó. Nhanh lên! Cô mà còn câu giờ nữa, thì bạn học của cô là Cao Nhiên Nhiên thật sự sẽ bị ăn đó.".

"Cái gì? Được rồi, tôi ra ngay đây!".

Trong điện thoại, giọng nói của Khâu Tiểu Điệp tràn đầy kinh ngạc.

Bạch Thường cúp điện thoại xong, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lùng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com