ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 126: Đại Chiến Thanh Sát

hoanglong04101995

"Khoan đã! Ông có chắc bạn học của cô ấy tên là Khâu Tiểu Điệp không?".

"Không sai đâu! Gia đình bạn học đó giàu lắm. Trước đây, Nhiên Nhiên có kể qua với tôi một lần rồi, nhưng thật không ngờ bạn học đó lại tặng cho con gái tôi một thứ như vậy.".

Bạch Thường gật đầu: "Tôi biết rồi! Nhưng cho dù bạn học của nàng là ai đi chăng nữa, thì việc cần làm trước mắt vẫn là đem tảng đá kia.....".

Lời còn chưa dứt, thì bỗng nhiên ánh đèn tối sầm lại, có một bóng người lù lù xuất hiện trước mặt hắn.

Bạch Thường ngẩng đầu nhìn lên. Người đó không ai khác chính là Cao Nhiên Nhiên. Đầu tóc nàng rối bời, xõa hết cả ra, khóe miệng còn mang theo một vết máu, bộ dạng chẳng khác người chết là mấy. Đang lạnh lùng nhìn hắn và Cao Thành.

Ánh mắt của nàng toát lên sự thèm khát, như một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào hai miếng thịt tươi sống trước mặt.

Cao Thành run rẫy cả người, lắp bắp nói: "Con gái..... Con.... Con.... Con đừng nhìn cha như vậy mà. Cha... Cha sợ lắm con ơi!".

Bạch Thường vội vàng ngăn cản lão, lạnh lùng nói: "Đừng đến gần cô ấy! Nàng bây giờ không còn là con gái của ông đâu.".

Bạch Thường xoay người nhìn Cao Nhiên Nhiên: "Nói đi! Rốt cuộc là ngươi muốn gì?".

"Thịt... Ta.... Muốn ăn thịt.....".

Cao Nhiên Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói với vẻ mặt ngơ ngơ ngốc ngốc, giọng nói thì vang vọng như ở một cõi hư vô nào đó, khiến cho người nghe cảm thấy rợn người mà run sợ.

Bạch Thường đáp lời: "Nếu như ngươi muốn ăn thịt thì ta có thể thỏa mãn cho ngươi. Nhưng với một điều kiện là ngươi phải buông tha cho cô gái này.".

Cao Nhiên Nhiên im lặng không trả lời. Bỗng nhiên nàng tiến về phía trước hai bước, nhưng trên mặt vẫn là cái vẻ đờ đẫn như mất hồn, miệng thì cứ lẩm bẩm: "Thịt... Thịt.... Ta muốn ăn thịt.... Mau đưa thịt cho ta.".

Bạch Thường lòng thầm nghĩ đại muội tử này còn thèm thịt hơn cả Khâu Tiểu Điệp nữa. Nếu như mình mà không biết nàng bị ác quỷ phụ thể, thì có khi mình còn nghĩ nàng thèm ăn thịt đến phát điên rồi.

"Thịt..... Thịt.....".

Cao Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Thường và bước từng bước về phía trước.

Ánh mắt này của nàng khiến cho Bạch Thường không tự chủ được mà lui lại hai bước, lòng thầm mắng ngay cả ta mà cũng muốn ăn sao?

"Này này này này! Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì. Ngươi không thấy trên người ta toàn là xí quách không à, làm gì có thịt mà cho ngươi ăn. Ngươi nhìn người bên kia kìa. Trên người lão toàn là thịt đó. Tại sao ngươi không ăn lão đi? Mà cứ nhắm vô ta làm gì?".

Bạch Thường chỉ Cao Thành mà nói.

Nhưng Cao Nhiên Nhiên vẫn không ngừng bước. Vừa nhìn chằm chằm Bạch Thường vừa tiếp tục lẩm bẩm: "Thịt...... Tiểu thịt tươi của ta!".

Bạch Thường mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra, lòng thầm chửi con mẹ nhà nó chứ, ác quỷ mà còn biết cả "Tiểu thịt tươi".

Hắn vươn tay đẩy Cao Thành sang một bên rồi nói: "Ông quay sang hướng khác đi! Những hình ảnh tiếp theo sẽ là thứ ông không muốn nhìn đâu.".

Vừa dứt lời, hắn liền rút ra dao bầu Đồ Ma. Cả người chuẩn bị tư thế để tiêu diệt ác quỷ. Thì bỗng nhiên có một luồng sát khí cực mạnh bùng phát ra từ người của Cao Nhiên Nhiên.

"Ầm!".

Toàn bộ cửa sổ trong phòng ngủ đều bị luồng sát khí này đánh bật ra, rèm cửa bay tứ tung, cửa phòng ngủ và cửa sổ đóng mở liên tục. Căn phòng vốn đang yên tĩnh thì bây giờ lại trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Luồng sát khí này quả nhiên là khủng khiếp!

Bạch Thường cầm chắc dao bầu trong tay, đề phòng trường hợp bất ngờ có thể xảy ra. Trước mắt hắn bây giờ là một Cao Nhiên Nhiên tóc tai rũ rượi, tung bay trong gió, khuôn mặt nàng từ vẻ thanh tú cũng trở nên dữ tợn hơn. Bỗng nhiên, nàng há to cái miệng, bên trong mọc đầy răng nhọn như một con quái vật đáng sợ, đang điên cuồng lao về phía hắn.

Lần này có chút phiền phức rồi. Bởi vì nếu là ác quỷ bình thường, thì với tấm Lục Đinh Lục Giáp Tỉnh Thần Phù ban nãy hắn dán lên trán của Cao Nhiên Nhiên, theo lý thuyết thì không thể nào dễ dàng nhập thể như thế được.

Vậy chỉ có thể là nhân lúc hắn và Cao Thành nói chuyện với nhau, ác quỷ đã tranh thủ nhập thể vào Cao Nhiên Nhiên lần nữa. Nhưng lần này nó có vẻ hung dữ hơn, sát khí tỏa ra cũng mạnh hơn.

Nhìn từng luồng sát khí kia, Bạch Thường lập tức đoán được ác quỷ hôm nay hắn gặp, đạo hạnh ít nhất cũng đạt đến Tử Sát, thậm chí có khi còn là Thanh Sát.

Nếu như bây giờ mà chủ quan như lúc nãy, chỉ sợ là một đi không trở lại.

"Ngon nhào vô kiếm ăn!".

Bạch Thường tinh thần phấn chấn, vung lên dao bầu, đang chuẩn bị chém xuống thì Cao Thành bỗng nhiên kéo lại cánh tay của hắn lại mà la lên: "KHÔNG ĐƯỢC! ĐÓ LÀ CON GÁI CỦA TÔI, CẬU KHÔNG THỂ.....".

"BUÔNG RA! TÔI ĐANG CỨU CON GÁI CỦA ÔNG ĐÓ. BÂY GIỜ NÀNG ĐANG BỊ ÁC QUỶ NHẬP THỂ. NẾU NHƯ CỨ CHẦN CHỪ THÌ SÁT KHÍ SẼ CÔNG TÂM, ĐẾN LÚC ĐÓ NGAY CẢ THẦN TIÊN CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC NÀNG ĐÂU. ÔNG MAU TRÁNH RA!".

"KHÔNG.... KHÔNG ĐƯỢC! TÔI KHÔNG THỂ ĐỂ CẬU CHÉM CON GÁI TÔI ĐƯỢC. KHÔNG PHẢI BAN NÃY CẬU NÓI LÀ CÂU BIẾT BẮT QUỶ SAO? LÀM GÌ CÓ AI LẠI ĐI DÙNG DAO BẦU ĐỂ BẮT QUỶ CƠ CHỨ? CẬU..... CẬU ĐÚNG LÀ MỘT TÊN LỪA GẠT MÀ....".

Trong lúc hai người đang giằng co với nhau, thì Cao Nhiên Nhiên đã lao tới sát bên. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ở ngoài cửa có một bóng người lao vào.

"NGHIỆT CHƯỚNG, XEM BẢO BỐI CỦA TA ĐÂY!".

Bóng người xông tới trong tay đang cầm một cái lục lạc được quấn bằng vải đỏ, không ngừng rung lên từng tiếng đinh đinh đang đang.

Người này vừa liên tục lắc lục lạc, vừa không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, đồng thời tay còn lại giơ kiếm chỉ thẳng vào Cao Nhiên Nhiên.

"Đây... Đây là con hàng gì nữa đây?".

Bạch Thường buồn bực buông dao bầu xuống. Chờ đợi người kia lẩm bẩm mất nửa ngày trời, mới thấy cả người Cao Nhiên Nhiên chợt run lên bần bật, toàn thân cứng đờ như là bị trúng Định Thân Thuật vậy.

Bỗng từ đâu thổi tới một cơn gió âm u, lạnh buốt cả sống lưng, làm cho mái tóc của Cao Nhiên Nhiên cứ phần phật tung bay, làm lộ ra khuôn mặt gớm ghiếc, nhất là cái miệng tràn đầy răng nhọn và mấy cái móng tay dài cả tấc của nàng. Bảo đảm bây giờ mà có bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này, chắc chắn sẽ lăn đùng ra xỉu ngay lập tức.

Bạch Thường quan sát người kia một chút. Có thể thấy người này khoảng hai mươi tuổi, đang mặc một bộ quần áo màu xám cũ nát bằng vải, mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cao Nhiên Nhiên.

"Thật thú vị! Không biết vị cao nhân này từ đâu lại tới đây đánh nhau vậy ta?".

Bạch Thường quyết định đứng ở một bên quan sát, xem vị cao nhân này sẽ đối phó với ác quỷ ra sao.

"ĐÂY LÀ MỘT CON THANH SÁT CỰC KỲ HUNG TÀN. BAN NÃY TỪ ĐẰNG XA, TÔI ĐÃ CÓ THỂ CẢM NHẬN ĐƯỢC SÁT KHÍ CỦA NÓ. KHÔNG BIẾT LÀ TÔI CÓ THỂ TRỤ ĐƯỢC BAO LÂU NỮA, CHO NÊN NHÂN LÚC NÓ ĐANG BỊ ĐỊNH THÂN THUẬT CỦA TÔI CẦM CHÂN, THÌ CÁC NGƯỜI MAU MAU CHẠY TRỐN ĐI!".

Lục lạc trong tay người trẻ tuổi càng ngày càng rung lắc dữ dội, ngay cả kiếm cầm ở tay trái cũng không còn giữ vững nữa, có vẻ như cục diện đang dần mất đi kiểm soát rồi.

"Thanh... Thanh Sát?".

Bạch Thường giật mình. Người trẻ tuổi này chắc chắn đạo hạnh không thấp. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Thanh Sát.

Cao Thành vội vàng giậm chân, la lên: "ĐẠI SƯ! TÔI CẦU XIN NGÀI....".

Lời còn chưa nói hết thì Cao Nhiên Nhiên đột nhiên di chuyển lại được. Nàng phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó móng tay của nàng cũng dần dần dài ra thêm, rồi điên cuồng nhắm vào khuôn mặt của người thanh niên mà lao tới.

"MÁ ƠIIII!!!!".

Cao Thành nhất thời trợn trắng hai mắt, chắc chắn là lão đã bị tiếng thét kia làm cho hôn mê bất tỉnh.

"NGUY HIỂM ĐÓ, CẨN THẬN!".

Bạch Thường vội vàng vươn tay túm lấy cánh tay của người tranh niên kia mà kéo qua, đồng thời vung lên dao bầu bổ xuống một luồng ánh sáng trắng về phía của Cao Nhiên Nhiên.

Ác quỷ kia dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đòn tấn công này, liền lập tức xoay người né tránh. Nhưng người trẻ tuổi kia đã kịp thời xông tới. Chớp mắt một cái đã thấy người thanh niên này đứng trước mặt của Cao Nhiên Nhiên. Hắn đưa tay ôm chặt lấy eo của nàng mà ngã ngửa về đằng sau, y như một tư thế vật lộn của người Mông Cổ vậy.

Cao Nhiên Nhiên thét lên một tiếng, nhưng nàng cũng không bị tổn thương gì cả. Chỉ là cả hai người bây giờ lại đang lăn lộn vật nhau trên mặt đất.

Người thanh niên gắng sức giãy giụa để trốn thoát, y như một con cá chép nhảy dựng lên, nhanh chóng từ trong túi lấy ra hai nắm bột, ném thẳng lên người của Cao Nhiên Nhiên rồi hét lớn một tiếng: "HÃY XEM PHỤC MA THẦN SA CỦA TA ĐÂY!".

Cao Nhiên Nhiên hai tay che mặt, không ngừng hét lên đau đớn, cả người liên tục run rẩy đứng lên.

Lúc này trên mặt của nàng khắp nơi toàn là máu, nhìn càng kinh khủng hơn. Bỗng có một luồng khí màu xanh lam xuất hiện ở giữa trán của nàng, như thể có một vật gì đang cố gắng thoát khỏi cơ thể của nàng vậy.

"Không được! Thanh Sát một khi đã hiện hình sẽ rất là khó khống chế.".

Bạch Thường tâm lý chấn động, chậm rãi rút ra Phệ Hồn.

Xem ra lúc này chỉ có thể sử dụng cái vũ khí bí ẩn này thôi.

Bỗng nhiên có một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra. Chính là tảng đá ở trên giá sách đột nhiên lay động dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia