ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 123: Cát Tổ Trưởng Dân Phố

hoanglong04101995

"Cát hiệu trưởng, anh làm sao vậy?".

Bạch Thường tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Sau đó tiện tay rót cho hắn một ly rượu.

Cát béo bỗng nhiên vỗ ót, dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh, rồi xoay người tát tên đàn em cái "Bốp!".

"Không phải là ta đã yêu cầu các ngươi phải trả lại đồ cho ông chủ Ngô rồi hả? Tại sao các ngươi còn dám giấu làm của riêng hả? Mau mau lấy hết ra cho ta!".

Đám đàn em ngẩn ngơ cả người, vội vàng lấy ra tất cả mọi thứ giấu trong túi, để hết lên trên bàn.

Bạch Thường nhìn sơ qua thì thấy tất cả đều là những thứ không đáng tiền. Nào là muối, hạt nêm, thập tam hương, còn có người giấu cả nấm trong túi nữa. Đáng giận hơn là có tên còn dắt một con dao bầu ngay lưng quần.

"Này! Con mẹ nó, ngay cả dao bầu làm bếp nhà người ta mà ngươi cũng dám trộm sao?!".

Cát béo vừa chửi vừa lấy từ trong áo ra một con cá hố rồi đặt lên bàn. Hướng ánh mắt nhìn Bạch Thường mà cười: "Ông chủ Bạch, những lời ban nãy cậu nói làm cho tôi cảm thấy mình không xứng làm người xíu nào cả. Ngay cả đám các ngươi cũng không phải là con người nữa!".

Đám đàn em luôn miệng phụ họa: "Đúng đúng đúng, chúng em đều không phải là người. Anh cũng không phải là người.".

Bạch Thường ráng nhịn cười mà nói: "Các người có thể nói được những lời như vậy chứng tỏ bản chất cũng không hề xấu. Thôi được! Ăn thì cũng đã ăn rồi, các người có thể rời đi. Nhớ là sau này hãy làm nhiều chuyện đúng đắn đàng hoàng một chút. Đừng có suốt ngày chơi bời lêu lổng, trộm cắp nữa. Dù gì thì mấy người cũng đã ngoài ba mươi rồi, đâu còn nhỏ đâu, vậy mà ngay cả vợ con còn chưa có. Các người muốn ba mẹ mình lớn tuổi rồi mà vẫn lo lắng cho mình sao? Các người có bao giờ tự hỏi mình chưa? Có bao giờ thấy cắn rứt lương tâm chưa?".

Cát béo đau đớn nói: "Đúng đúng đúng, ông chủ Bạch nói rất đúng. Các ngươi như vậy là không tốt. Các ngươi đã lớn tồng ngồng như vậy, thế mà suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, trộm cắp và đi ăn chùa nữa chứ. Các ngươi có bao giờ thấy cắn rứt lương tâm chưa? Có bao giờ thấy mình đã phụ lòng ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng chưa? Đúng là lũ khốn nạn mà!".

Hắn bỗng nhiên quay đầu nói với Bạch Thường: "Bữa cơm hôm nay bao nhiêu tiền? Cậu cho tôi con số đi.".

"Bữa hôm nay coi như là tôi mời các người, nên không cần phải đưa tiền đâu!".

"Vậy không được! Đây là tiệm cơm của cậu, đến ăn cơm thì phải trả tiền chứ.".

Hắn lục lọi khắp người nửa ngày cũng chỉ được mấy đồng, vội vàng bắt đám đàn em cũng lấy tiền ra góp chung. Quanh đi quẩn lại cũng gom được hơn hai trăm đồng, toàn bộ đều đặt ở trên bàn.

Bạch Thường gãi gãi mũi cười thầm, trong lòng nói người anh em này thay đổi cũng nhanh ghê. Làm cho hắn thật sự có chút không quen cho lắm.

Thật ra thì, hồi nãy hắn đã cho Quỷ Thuyết Pháp và Quỷ Hướng Thiện vào mấy món ăn kia. Nếu như, hắn không làm cho đám côn đồ này cải tà quy chính được, vậy hắn còn mở tiệm cơm này làm gì nữa.

Theo lý thì một bữa gồm cơm và bốn món ăn, mà có cho thêm quỷ bột nữa thì giá cũng phải tầm mấy chục ngàn. Nhưng đây là tình huống đặc biệt, nên thôi coi như tặng, chỉ cần sau này bọn họ đừng gây rắc rối cho các quán xá trên con hẻm này nữa là được.

Sau khi trả tiền, thì Cát béo và đám đàn em liên tục nói cảm ơn và cũng hứa là sẽ tự kiểm điểm những hành vi sai trái của mình trong quá khứ, rồi mới chịu ra về.

Sau khi dọn dẹp xong, Bạch Thường mới ngó ra cửa. Thì hắn chợt nhìn thấy Cát béo và đám đàn em đã đi tới quảng trường nhỏ, để khuyên các bà bác đang khiêu vũ ở đó.

"Cháu nói này các bác trai bác gái ơi! Mọi người làm như vậy là đang gây ồn ào mất trật tự đấy. Mặc dù hàng xóm xung quanh không nói gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng họ không cảm thấy khó chịu đâu.".

"Khi bọn họ khó chịu thì sẽ sinh ra bực mình. Lúc đó sẽ giận cá chém thớt lên con cái bọn họ. Nhưng đó chỉ là những đứa trẻ vô tội, chúng có biết gì đâu.".

"Cho dù không trút giận lên con cái đi chăng nữa thì hai vợ chồng cũng sẽ cãi nhau, gây gỗ rồi lại đập đồ. Đập đồ chán chê thì lại quay sang đập người. Đập người không được thì lại trút giận lên cây cỏ. Như vậy là không tốt đâu!".

"Tục ngữ có câu, điều mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác. Mọi người thử suy nghĩ một chút xem. Nếu như bây giờ các bác đang nghỉ ngơi ở nhà đi, tự nhiên có ai đó vô duyên mở âm thanh đùng đùng để khiêu vũ. Lúc đó, các bác sẽ cảm thấy thế nào đây?".

Đám Cát béo đã phát huy hết công năng của Quỷ Thuyết Pháp và Quỷ Hướng Thiện một cách đầy tinh tế. Khiến cho các bác trai bác gái vội vàng thu dọn đồ đạc mà bỏ chạy mất dạng.

Thật là quá đáng sợ! Ngay cả Bạch Thường cũng phải cười toe toét. Cái này có thể so với lải nhải thần công của Đường Tăng. Chỉ sợ ngay cả mình cũng chịu không nổi.

Haizzzz.... Xem ra, nếu như sau này trên con hẻm có lập tổ dân phố, thì Cát béo chắc chắn sẽ là nhân tuyển đứng đầu cho chức Tổ trưởng tổ dân phố rồi.

"Ái chà! Cát Tổ trưởng dân phố, nghe rất lọt tai à nha. Đến lúc đó nhất định phải bỏ cho hắn một phiếu mới được.".

Rốt cuộc, Bạch Thường cũng có thể yên giấc một phát từ hoàng hôn đến tận hơn chín giờ tối, mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Ban đêm đã tới, cũng tới lúc phải mở cửa buôn bán rồi.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, treo Dẫn Hồn Đăng lên, rồi khép hờ cửa quán lại, sau đó mới bước tới trong quầy, tiếp tục lật ra công thức nấu ăn.

Tuy nhiên, hắn đã đọc đi đọc lại công thức nấu ăn rất tỉ mỉ, nhưng cũng không thể nào tìm thấy mô tả chi tiết về các nguyên liệu cần thiết của món Nguyệt Lão Hiến Thọ đâu cả.

Hồng Loan Khóa và Phù Tang Liễu, rốt cuộc hai thứ này là cái gì đây?

Nếu như không kiếm được hai nguyên liệu này, thì cho dù có mua được chân gấu cũng vô dụng mà thôi.

Hắn đang chống cằm suy nghĩ thì bỗng nhiên A Nguyễn bay tới.

"Ông chủ, thực khách đến rồi!".

Bạch Thường xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên. Ở ngoài cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang nơm nớp lo sợ bước vào.

Bộ dạng người đàn ông rụt rè sợ hãi, khuôn mặt hoảng hốt. Khi nhìn thấy Bạch Thường thì mới miễn cưỡng cười nói: "Xin hỏi, cậu..... Cậu là ông chủ ở đây sao?".

"Không sai, tôi chính là ông chủ ở đây. Vị khách quan này, không biết là ông đến nghỉ chân một lát hay là ở trọ vậy?".

Bạch Thường vốn định nói đùa để xoa dịu cảm xúc của người này, nhưng không ngờ càng làm cho người đàn ông căng thẳng hơn. Lão run sợ nói: "Tôi.... Tôi ăn mì....".

Xem ra người này căng thẳng thật rồi..

"À! Thì ra là đến ăn mì. Vậy ông muốn ăn mì gì?".

"Mì gì cũng được. Tôi lang thang ở ngoài cả ngày rồi mà chưa có gì bỏ bụng cả. Cậu cho gì thì tôi ăn đó, tôi không có đòi hỏi đâu.".

Bạch Thường nghe vậy lấy làm lạ, đưa mắt nhìn thực khách, hỏi: "Ông đến chỗ tôi ngoài ăn cơm ra thì còn có chuyện gì không?".

"Không có chuyện gì cả. Chỉ là tôi đang đói thôi. Lúc đi tới đây thì nhìn thấy tiệm của cậu còn sáng đèn, cho nên tôi mới tiến vào thôi.".

Hóa ra người này chỉ vô tình bước vào chứ không phải là một thực khách đặc biệt nào cả.

"Thôi được rồi, ông chờ tôi một lát. Để tôi làm cho ông một tô mì nóng.".

Bạch Thường đi vào trong bếp, tùy tiện bưng ra một tô mì đang nghi ngút khói.

Người đang ông nói cám ơn liên tục, sau đó vội vàng cầm đũa lên, ăn lấy ăn để.

Bạch Thường ngồi xuống đối diện, tò mò hỏi: "Nhìn bộ dạng này của ông là do cãi nhau với vợ sao?".

Lời này vừa nói ra, người đàn ông kia liền thở dài: "Vợ tôi mất cũng được mấy năm rồi. Tôi ước gì bây giờ được nghe tiếng cãi nhau của vợ thì tốt quá. Thật là đáng tiếc mà!".

"Vậy ông rốt cuộc đã gặp chuyện gì?".

"Haizzzz.... Một lời khó nói hết. Mà có nói ra thì cậu cũng không tin đâu.".

"Rốt cuộc là thế nào vậy? Chẳng lẽ là ông gặp quỷ sao?".

Nghe được câu này, người đàn ông giật mình đến mức suýt nữa là làm vỡ cái tô.

Lão buông đũa xuống, lo lắng nhìn xung quanh rồi đột nhiên hạ giọng nói: "Ông chủ, tôi thấy cậu cũng là người tốt. Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu có nghĩ là trên đời này có quỷ không?".

"Cái vấn đề này.....".

Bạch Thường liếc nhìn A Nguyễn đang đứng ở bên cạnh, rồi lại theo bản năng gãi gãi mũi.

Tìm ở đâu cho xa. Không phải trước mắt đang có một con hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com