ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 118: Sưu Hồn Đại Pháp

hoanglong04101995

"Woaaa!!! Đây là món gì vậy? Nhìn ngon quá!".

Đây là câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của Khâu Tiểu Điệp. Quả nhiên chính là nàng.

Không sai, món Tiên Nhân Chỉ Lộ kia vẫn còn đang bày ở trên bàn. Mặc dù hồi nãy, hào quang màu xanh đã tiêu tán đi hết, nhưng vẫn còn lưu lại mùi thơm đặc trưng của món ăn, cho nên khi Khâu Tiểu Điệp tỉnh dậy liền có thể ngửi được.

"Tiểu Điệp, con đã tỉnh rồi sao? Trời ơi, con của tôi đã tỉnh lại rồi!!".

Vợ chồng Khâu Bách Thịnh kích động xông lên ôm lấy Tiểu Điệp. Ba người một nhà ôm nhau khóc tu tu.

Bạch Thường vỗ tay, cười híp mắt nói: "Không tệ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi. Dù sao thì trước giờ, tôi vẫn thích một cái kết có hậu.".

Âm Thập Cửu bỗng nhiên đi tới, đứng ở trước mặt Bạch Thường, nhìn hắn với ánh mắt quái dị.

"Này! Cho ta hỏi một chút. Mới vừa rồi là cậu dùng Sưu Hồn Đại Pháp của Âm Sơn Môn có phải không?".

Âm Thập Cửu đứng bên cạnh quan sát hắn nửa ngày. Rõ ràng lão thấy Bạch Thường đưa ngón tay lên trán Khâu Tiểu Điệp. Sau đó trong miệng lẩm bẩm, khoảng mấy phút sau thì Khâu Tiểu Điệp đã hoàn hồn tỉnh lại.

Thuật chiêu hồn bá đạo như vậy. Ngoại trừ Sưu Hồn Đại Pháp của Hắc Tâm Lão Quỷ thì còn có thể là cái gì nữa?

"Sưu Hồn Đại Pháp....".

Bạch Thường sờ sờ mũi. Không khẳng định hay phủ định gì cả, chỉ cười nói: "Pháp thuật này, tôi không thể tùy tiện nói cho người khác biết được. Cứ coi như ông nói cái gì thì nó là cái đó đi.".

Thái độ này của Bạch Thường càng làm cho Âm Thập Cửu tin rằng, pháp thuật hắn vừa dùng chính là Sưu Hồn Đại Pháp.

Nói như vậy, Bạch Thường thật sự đã được Hắc Tâm Lão Quỷ truyền thụ pháp thuật cho. Vậy thì chẳng những hắn lấy được Phệ Hồn, mà còn trở thành đệ tử chân truyền của Hắc Tâm Lão Quỷ hay sao?

Lão bỗng nhiên hai tay ôm quyền, nói với Bạch Thường: "Nếu đã như vậy thì ông chủ Bạch, ba ngày sau, ta sẽ ở chỗ cũ chờ cậu. Ta có mấy lời muốn nói riêng với cậu một chút.".

Bạch Thường mỉm cười: " Được! Vậy thì không gặp không về.".

"Được! Không gặp không về.".

Sau đó, Âm Thập Cửu giậm chân một cái. Cả người lập tức hiện ra một làn sương mù màu đen. Bước từng bước lui vào. Trong chớp mắt, đám sương mù cuồn cuộn, lao thẳng ra cửa đại sảnh.

Hà Vũ Thần giơ quả đấm hô: "NÀY NÀY NÀY NÀY! BỚ NGƯỜI TA CÓ NGƯỜI ĂN TRỘM! TRỘM GÌ KHÔNG TRỘM LẠI ĐI TRỘM ĐỒ ĂN! CÓ GIỎI THÌ ĐỨNG LẠI ĐI! ĐÃ VẬY CHẠY THÌ KHÔNG LO, Ở ĐÓ MÀ CÒN TẠO HIỆU ỨNG CHO COOL NGẦU NỮA CHỨ. KHÔNG SỢ NGƯỜI TA BẮT ĐƯỢC, NGƯỜI TA CHẶT CHO ĐỨT CHÂN HẢ?".

"Rầm!" một tiếng. Ở bên ngoài đại sảnh như có cái gì đó rớt xuống đất.

"Tiểu nha đầu này! Ngươi dámmmm... Thật là tức chết ta mà.".

Âm Thập Cửu bực bội hét lên rồi biến mất vào bầu trời đêm xa xăm.

Khâu Tiểu Điệp ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó quay người nói: "Này! Rốt cuộc mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Bạch Thường đi tới nói: "Cô không cần quan tâm mấy vấn đề này làm gì cả. Bây giờ, cô chỉ cần biết là hôn sự giữa cô và Thiệu gia đã bị hủy bỏ. Từ nay về sau sẽ không có ai ép buộc cô được nữa. À đúng rồi! Món ăn này vẫn còn nóng. Thế nào?! Có muốn nếm thử một chút không?".

Rồi hắn quay sang vợ chồng Khâu Bách Thịnh mà nói: "Thúc thúc, a di, bây giờ mọi người đều đã rời đi hết rồi, ở đây chỉ còn lại mỗi chúng ta thôi. Cháu đã phải mất rất nhiều ngày và công sức để làm được món ăn này đó. Nếu như lúc này không ăn thì thật đúng là lãng phí.".

Khâu Tiểu Điệp hoan hô một tiếng: "Đúng đúng đúng, không ăn thì đúng là lãng phí đó. Cái này.... Người xưa có nói, trên cái thiên hạ rộng lớn này thì chỉ có đồ ăn ngon và trai đẹp là những thứ không được bỏ lỡ.".

Hà Vũ Thần cũng xông tới: "Tôi, tôi nữa, còn có tôi..... Tôi thì không giống cô, tôi không có mê trai. Tôi chỉ muốn nếm thử món ăn của quán cơm họ Bạch một chút, để xem rốt cuộc là vì gì mà bọn họ lại có thể xếp hạng cao hơn Trát Thải Môn được.".

Bạch Thường dở khóc dở cười rồi phân phát đũa cho mọi người. Sau đó cũng ngồi xuống nhập tiệc.

Trong đại sảnh, đèn đuốc vẫn sáng trưng như vậy. Nhưng lại không hề có đến một nhân viên phục vụ hay nhân viên bảo vệ nào cả. Không biết là bọn họ đã chạy đi đâu hết.

Lúc này, mọi người đều ngồi xuống ghế, xếp thành một vòng vây xung quanh món Tiên Nhân Chỉ Lộ. Ai nấy đều háo hức trong lòng.

Khâu Bách Thịnh cầm đôi đũa trong tay, mà lòng không yên, cau mày trầm tư.

Cho đến khi lão nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Khâu Tiểu Điệp thì mới thả lỏng người được một chút.

Bất kể tương lai như thế nào đi chăng nữa, thì ngay lúc này đây, lão được nhìn thấy con gái mình bình an vô sự, gia đình đoàn viên, như vậy là quá đủ rồi.

Cùng lúc đó, tại một căn phòng tối trong thành phố.

Xuất hiện một bóng người sắc mặt xanh mét đang bước tới. Chính là Cổ Trì Cổ Lão Tiên Sinh.

"Ầm!".

Lão dùng lực đóng cửa thật mạnh. Không nói lời nào, ngồi "Phịch" xuống ghế sofa.

"Sư phụ, người đã trở về.".

Không biết từ nơi nào xuất hiện một thanh niên sắc mặt tái nhợt đi tới, cung kính đứng trước mặt Cổ Trì.

"Vừa rồi ngươi đã đi đâu. Không phải ta đã nói là ngươi theo ta đến buổi tiệc của Thiệu gia hay sao?".

Cổ Trì ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu khó chịu nói.

Nhưng người thanh niên vẫn cung cung kính kính đáp lời: "Theo lời của sư phụ, đệ tử đã phân phó cho Âm Thập Cửu đi bắt chín Thuần Âm Xử Nữ. Nhưng giữa chừng thì lại bị Bạch Thường phá đám. Cho nên, đệ tử phải tự mình xuất thủ. Không ngờ trên đường lại gặp phải một kẻ địch rất khó xơi. Đệ tử phải dốc toàn bộ sức lực để chống trả. May mắn lắm mới có thể thoát thân trở về đây. Vì vậy mới bỏ lỡ chuyện tốt ngày hôm nay.".

"Hừ, chuyện tốt cái mẹ gì!".

Cơ mặt của Cổ Trì giật giật: "Bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay đã bị phá hỏng. Món ăn kia cũng không ăn được. Ngươi gọi đây là chuyện tốt sao?!".

Người thanh niên kinh ngạc nói: "Chuyện gì đã xảy ra vậy sư phụ? Chẳng lẽ Bạch Thường không làm theo ước định, hắn không làm được món Tiên Nhân Chỉ Lộ kia sao?".

Cổ Trì hừ lạnh một tiếng: "Hừ... Chuyện này từ từ hẵng nói. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc hôm nay ngươi gặp phải kẻ địch nào, mà lại có thể khiến cho ngươi phải dốc toàn sức để bỏ chạy hả?".

"Thưa sư phụ, kẻ thù kia lai lịch ra sao đệ tử cũng không rõ. Đệ tử chỉ biết đó là một cô gái hay một người phụ nữ gì đó, nhưng đạo hạnh lại vô cùng thâm hậu. Đệ tử bất tài. Chẳng những không đánh lại nàng, mà thiếu chút nữa còn bỏ mạng ở đó.".

"Một người phụ nữ lợi hại sao?! Ngươi đã gặp nàng ở đâu?".

"Dạ! Ở bên trên Tùng Phong Sơn.".

"Ngươi đến đó để làm gì?".

"Vì Nghiệt Thần mà sư phụ tu luyện ở đó đã bị người khác tiêu diệt. Cho nên, đệ tử đã đích thân đi điều tra mấy lần. Cho đến hôm nay mới phát hiện ra được nơi dưỡng thi địa của chúng ta đã bị người ta phá hủy. Đã vậy hắn còn bày ra Trấn Sát Đại Trận. E rằng nơi đó trong một khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa.".

Cổ Trì sắc mặt khẽ biến, nói: "Là do ai làm? Đã tra ra chưa?".

Người thanh niên khom người nói: "Thưa sư phụ, đệ tử đã tra ra được rồi. Người lúc trước phá hư nghi thức hiến tế Nghiệt Thần và người bày ra Trấn Sát Đại Trận là một.".

"Là ai?".

"Dạ, là ông chủ của quán cơm họ Bạch, Bạch Thường.".

Đôi lông mày của Cổ Trì như muốn xoắn lại một chỗ. Điên tiết một chưởng đập thẳng lên bàn.

"Cái tên tiểu tử không biết sống chết này. Lễ đính hôn ngày hôm nay cũng bị hắn phá cho tanh bành. Xem ra, hắn nhất định phải đối đầu với chúng ta.".

"Sư phụ, người không cần phải tức giận làm gì. Đệ tử cảm thấy hắn không phải là cố ý đâu. Chẳng qua là tên này vận khí có chút may mắn, cho nên mỗi lần chúng ta hành động đều bị hắn ngẫu nhiên phát hiện mà thôi.".

Cổ Trì đứng lên, đi đi lại lại suy nghĩ. Bỗng nhiên nói: "Hàn nhi, con là do ta một tay nuôi từ nhỏ đến lớn. Sau này toàn bộ cơ nghiệp của Phong Thủy Môn, ta chỉ có thể giao lại cho một mình con.".

Người thanh niên sợ hãi nói: "Sư phụ, Hàn nhi chưa bao giờ suy nghĩ sẽ độc chiếm cơ nghiệp của Phong Thủy Môn cả. Tính mạng của Hàn nhi là do sư phụ nhặt về. Cho nên chỉ cần sư phụ phân phó, Hàn nhi tuyệt sẽ không cau mày do dự, dù cho có nhảy vào chảo dầu cũng quyết không từ.".

Cổ Trì lúc này mới mỉm cười hài lòng nói: "Hiện tại đã có bốn môn phái xuất hiện. Nhưng Quỷ Cốc Môn đứng thứ nhất, Chúc Do Môn đứng thứ ba và cái đám Không Môn xuất quỷ nhập thần kia vẫn còn chưa chịu ra mặt.".

Người thanh niên gật đầu đồng ý. Cổ Trì tiếp tục nói: "Nhưng thứ mà chúng ta hằng mong muốn cần phải có được sự góp mặt đầy đủ của Âm Dương Bát Môn thì mới lấy được. Cho nên, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp, để cho Bạch Thường hoàn thành Thần Quỷ Toàn Tịch. Chỉ có như vậy, mới có thể dẫn dụ người của Quỷ Cốc Môn lộ diện. Nếu không, công sức bấy nhiêu năm của chúng ta coi như đổ sông đổ biển cả.".

Người thanh niên khom người nói: "Đệ tử đã hiểu! Đệ tử sẽ đi làm ngay.".

Cổ Trì gật đầu. Nhưng người thanh niên có chút do dự nói: "Nhưng căn bệnh bí ẩn ở trên người sư phụ không thể chậm trễ được. Nếu như không ăn được món Tiên Nhân Chỉ Lộ, vậy thì trước mắt cứ nghĩ biện pháp khác đi đã. Đệ tử chỉ góp ý thôi, mong sư phụ bảo trọng, đệ tử đi trước.".

Người thanh niên lùi lại mấy bước, rồi lặng lẽ quay người rời khỏi căn phòng tối.

Cổ Trì bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị. Đưa mắt nhìn về phía một góc của căn phòng.

Nơi đó có một cánh cửa bí mật. Bên trong hình như đang có tiếng một người phụ nữ giãy giụa rên rỉ truyền ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info