ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 116: Bị Cô Lập

hoanglong04101995

"WOW WOW WOW! Đây là cái gì vậy?".

Hà Vũ Thần cũng kinh ngạc đến ngây người. Ngẩng đầu không chớp mắt nhìn Tiên Hạc trên bầu trời.

"Này này! Có phải là tôi đã chết rồi không vậy?? Đây là Tiên Giới phải không?".

Nàng thấp giọng lẩm bẩm. Bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Thường cùng Mã Dao Quang đang đứng đó. Kinh ngạc nói: "Ủa? Này này! Tại sao các người cũng ở đây? Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều đã chết hết rồi hay sao?".

Khi nàng quay đầu thì lại thấy còn có cả Âm Thập Cửu nữa. Sắc mặt càng kinh ngạc hơn.

"Này! Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi phải xuống địa ngục mới đúng chứ? Vừa ác vừa xấu như ngươi không được lên đây đâu!".

Âm Thập Cửu gãi mũi xấu hổ. Á khẩu không nói nên lời.

Bạch Thường cười khổ đi tới. Vỗ vỗ đầu Hà Vũ Thần rồi nói: "Đừng có ồn ào nữa. Chúng ta không có ai chết cả. Vừa rồi cô bị trúng Cổ Độc nên mới bị bất tỉnh. Cũng may là tôi đã hóa giải Cổ kịp thời. Bây giờ thì cô an toàn rồi.".

Hắn đơn giản nói lại sự tình cho nàng nghe. Đúng lúc này, những người khác trong đại sảnh cũng lần lượt tỉnh lại.

Thấy Bạch Thường biết giải cả Cổ Độc. Âm Thập Cửu không khỏi chấn động.

Phải biết, Cổ Độc của Vu Cổ Môn là độc bộ thiên hạ. Há lại có thể dễ dàng giải trừ như vậy sao?

Nhưng chỉ mới có một món ăn thôi mà đã có sức mạnh trâu bò như vậy rồi. Nếu như Bạch Thường thật sự có thể làm được tất cả các món trong Thần Quỷ Toàn Tịch thì sẽ còn kinh khủng đến đâu nữa đây?

Ngay cả Âm Thập Cửu giờ phút này cũng mong đợi thời khắc ấy xảy ra.

Khi tất cả mọi người trong đại sảnh tỉnh lại thì hiện trường bắt đầu có chút hỗn loạn. Cũng là lúc Tiên Hạc giữa không trung dần dần tiêu tán.

Bạch Thường vội vàng tiến đến đài chủ trì cầm microphone lên.

"Alo alo! Các vị! Chắc hẳn mọi người đều thắc mắc là không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì đúng không? Bây giờ mọi người hãy im lặng một chút. Tôi sẽ nói cho các vị biết tất cả sự thật.".

Trong đại sảnh quả nhiên không còn một tiếng động. Bạch Thường chỉ thẳng vào Thiệu Thiết Trụ rồi nói: "Mới vừa rồi, vị Thiệu chủ tịch đây thấy những việc làm xấu xa của mình trong quá khứ bị bại lộ. Cho nên đã sai người âm thầm hạ độc mọi người. Cũng may là tôi đã kịp thời phát hiện. Vì vậy âm mưu của lão mới không được như ý.".

Hắn trực tiếp mang toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người Thiệu Thiết Trụ. Khách mời bên dưới nghe được những lời này cũng vô cùng phẫn nộ. Ai ai cũng nháo nhào cả lên.

"Vì những chuyện liên quan đến tiền nhân hậu quả có hơi rắc rối một chút. Cho nên mọi người phải thật sự bình nghĩ. Bây giờ vị phu nhân đây sẽ nói rõ với mọi người.".

Bạch Thường chìa tay về hướng phía dưới đài. Tố Lan thở dài một tiếng. Bước từng bước chậm rãi đi lên. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi cười khổ.

"Tôi biết sự xuất hiện của tôi đã khiến cho nhiều người ở đây rất bất ngờ. Chắc cũng có không ít người nghĩ tôi đã chết từ lâu. Nhưng trước khi rời khỏi cái thế giới phức tạp này. Tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện.".

Thiệu Thiết Trụ quỳ rạp trên mặt đất, mặt cúi gầm xuống, cả thân thể run lẩy bẩy.

Lão biết khi Cổ lão tiên sinh và đám người kia rời đi, thì cũng là lúc tính mạng của lão hoàn toàn nằm trong tay chị em Miêu gia.

Thật ra, lão đã biết điều này từ hai mươi năm trước.

Năm đó, công việc làm ăn thì thất bại, vợ thì mất vì bệnh nặng. Lão mất hết ý chí. Vì quá chán nản nên đã thu dọn hành lý đi lang thang khắp nơi.

Lão tính là xài hết số tiền cuối cùng trong tay. Sau đó sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để kết thúc cuộc đời khổ sở này.

Nhưng ngay sau khi nhảy xuống vách đá ở vùng núi tại Miêu Cương, thì lão vô tình được một Miêu nữ tên là Tố Lan cứu sống. Nàng ngày ngày chăm sóc, thay băng nấu thuốc cho lão. Dần dần hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau.

Rồi có một ngày, lão biết được Tố Lan chính là "Thiên Nữ" ở trong Miêu trại. Liền lập tức đến gặp trưởng lão để cầu hôn. Ý muốn đón Tố Lan về làm vợ.

Thiên Nữ là một tên gọi ở trong Miêu trại. Có nghĩa là một người con gái trong trại, được Thiên Thần lựa chọn để tu luyện Miêu Cương Cổ Thuật.

Mỗi đời Thiên Nữ đều phải là tấm thân xử nữ, không bao giờ được kết hôn.

Nhưng Tố Lan lại bị Thiệu Thiết Trụ dùng những lời ngon ngọt dụ dỗ. Đến mức mà nàng sẵn sàng cam nguyện từ bỏ thân phận Thiên Nữ của mình, để cùng Thiệu Thiết Trụ rời khỏi Miêu Cương.

Hậu quả của việc chọn theo tình cảm chính là Tố Lan phải tuân thủ những điều cấm kỵ ở trong trại. Cả đời không bao giờ được sử dụng Cổ Thuật nữa. Nếu không sẽ phải chịu nguyền rủa báo ứng. Lúc đó sẽ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Ngay cả Thiệu Thiết Trụ cũng phải uống Phệ Tâm Cổ. Sau đó còn phải đứng trước mặt mọi người thề rằng, nếu như sau này lão dám phụ bạc Tố Lan thì sẽ bị Độc Cổ Phệ Tâm mà chết.

Đáng tiếc là Thiệu Thiết Trụ đâu có yêu thương gì nàng. Thật ra, lão chỉ muốn lợi dụng Tố Lan vì mục đích Đông Sơn Tái Khởi của mình.

Vì vậy trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi kể từ khi Tố Lan rời khỏi Miêu Cương, dưới những mánh khóe khác nhau của Thiệu Thiết Trụ. Nàng đã không ít lần phá bỏ lời thề của mình để giúp cho sự nghiệp của lão được thành công vang dội.

Nhưng bởi vì Tố Lan đã vi phạm điều cấm kỵ, cho nên nhan sắc của nàng cũng dần dần thay đổi. Ngày càng trở nên xấu xí, biến dạng hơn.

Sau đó, Thiệu Thiết Trụ lại giả vờ đưa Tố Lan ra ngoài đi chơi. Nhưng nàng nào biết lão đã sắp xếp một vụ tai nạn xe trên đường. Mục đích là muốn hại chết nàng.

Cũng may là Tố Lan sớm phát hiện được ý định của lão, nên nàng đã giả chết để chạy thoát. Trong lúc trốn thoát, nàng lại vô tình gặp được Nhược Lan. Hai người vội vàng tìm nơi để ẩn nấp trước. Sau đó lên kế hoạch tỉ mỉ mấy năm trời để chờ một cơ hội báo thù lão.

Vào giờ phút này, Thiệu Thiết Trụ làm sao có thể chống cự lại được, khi người đứng trước mặt lão chính là Tố Lan cơ chứ?!

Tố Lan chậm rãi kể tiếp câu chuyện. Dưới đài vẫn im lặng không một tiếng động.

Chẳng ai nghĩ tới, Thiệu Thiết Trụ vì đạt tới mục đích của bản thân, mà mấy năm nay đã làm ra không ít chuyện điên rồ như vậy.

Nếu như những lời nói lúc trước của Tố Lan khiến cho mọi người hoang mang, thì với những gì đang xảy ra trước mắt thì nào còn ai dám không tin nữa cơ chứ.

Đến cả Thiệu Vô Ưu cũng đang ngu ngơ ngồi trên mặt đất.

Ở ngoài cửa đại sảnh, Cổ lão tiên sinh và đám người đều nghe những lời của Tố Lan không sót một chữ nào.

Mới vừa rồi khi mấy người bọn họ về đến cửa đại sảnh, thì đã nhìn thấy một con Tiên Hạc đứng yên giữa không trung, đang dang cánh chuẩn bị bay.

Linh khí ngút trời, lan tỏa tứ phía.

Thậm chí, luồng linh khí này còn hóa giải tất cả Cổ Độc do Xích Mộc thả ra.

Hiện tại thì những lời nói của Tố Lan đã khiến cho Thiệu Thiết Trụ không còn cơ hội trở mình nữa.

"Cổ môn chủ, có nên đi cứu hắn không?".

Xích Mộc thấp giọng hỏi. Cổ lão tiên sinh lắc đầu nói: "Hắn bây giờ đã hoàn toàn bị cô lập. Không ai cứu hắn được nữa rồi.".

"Vậy.... Vậy còn món ăn kia thì làm sao đây?".

"Linh khí của món ăn kia đã tan hết. Bây giờ nó chỉ là thứ vô dụng mà thôi.".

"Chết tiệt! Tự nhiên đám người này vô cớ được lợi.".

"Ha ha ha ha, Không sao! Chỉ cần Bạch gia vẫn muốn chiến thắng để đoạt lại được vật kia, thì nhất định phải tiếp tục làm ra Thần Quỷ Toàn Tịch. Sau này, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Mặc dù Cổ lão tiên sinh nói như thế, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia sát ý. Khóe miệng có chút giật giật.

"Các người lập tức đi điều tra xem, đến tột cùng vừa rồi là kẻ nào đã âm thầm giở trò."

Bạch Thường đang đứng bên cạnh đài chủ trì, thì bỗng nhiên có một giọng nói rất nhỏ truyền vào tai hắn.

"Bạch gia Ngũ Tạng Môn! Tài nấu ăn có một không hai trong thiên hạ. Ngay cả Âm Dương Chi Thuật cũng làm cho người ta phải thán phục. Hiện tại, cậu đã thông qua vòng sơ khảo, hoàn toàn đủ tư cách tham gia cuộc thi. Trong tháng sau, đại hội luận võ của Âm Dương Bát Môn sẽ chính thức bắt đầu. Đến lúc đó, cậu có thể mang theo món ăn thứ hai trong Thần Quỷ Toàn Tịch để tham gia vào trận đấu thăng hạng đầu tiên.".

Bạch Thường trong lòng hơi động, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa.

Nhưng chỉ thấy mấy bóng người xuất hiện rồi biến mất nhanh như chớp.

Hắn lập tức xoay đầu lại, thì toàn thân sững sờ khi thấy Từ Tôn và Dư Đồng của Phong Thủy Môn đã biến mất từ bao giờ.

Hắn cau mày suy nghĩ. Mặc dù không lên tiếng nhưng trong lòng càng ngày càng nghi ngờ.

Vị Cổ lão tiên sinh này luôn tạo cho người khác một cảm giác gì đó rất kỳ quái.

Bọn họ làm như vậy đến tột cùng là vì đại hội luận võ của Âm Dương Bát Môn hay là vì mưu đồ khác đây?

Lúc này, khi Tố Lan kể xong câu chuyện của mình. Nàng liền quay đầu nhìn Thiệu Thiết Trụ mà nở một nụ cười buồn.

"Hai mươi năm trước, khi kết hôn với tôi ở Miêu Cương, ông đã từng thề độc trước biết bao nhiêu người, đã vậy còn ăn cả Phệ Tâm Cổ. Bây giờ, ông chỉ là đang kéo dài chút hơi thở cuối mà thôi. Tốt nhất là ông hãy cùng tôi thực hiện nốt lời thề như đã hứa lúc hai ta kết hôn đi. Ông thấy sao?".

Thiệu Thiết Trụ mặt xám như tro, cúi đầu im lặng.

Bỗng nhiên, Mã Dao Quang đi tới, lấy ra một cái vòng số tám. "Rắc!" một tiếng. Còng vào tay của Thiệu Thiết Trụ.

"Xin lỗi, bây giờ lão vẫn chưa thể chết được đâu!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info